Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 40: Những Năm Tháng Ấy (8)



Tám giờ ba mươi phút sáng, ngoại trừ tiếng giảng bài của cô Du chỉ có tiếng loạt xoạt của đầu bút đi trên giấy, hai tuần trước khi bước vào kỳ thi tất cả mọi người đều tập trung cao độ, ngay cả không khí giáng sinh nhộn nhịp ngày hôm qua cũng chẳng thể để lại một chút dư âm nào.

Thế nhưng bầu không khí nghiêm túc ấy lại càng khiến Diệp Liên Thành thêm buồn bực, vậy mà người có tinh thần học hành tốt nhất lớp lại không thèm đi học cơ đấy, không phải Dương Mạn Vũ muốn được điểm cao lắm hay sao, mới đầu tuần đã trốn học rồi?

Diệp Liên Thành xoay xoay chiếc bút trên tay, ánh mắt phiêu diêu lơ lửng, ký ức của cậu ở quán mỳ cay tối qua vẫn còn vô cùng mới mẻ, thế nhưng cô gái kia lại trốn mất dạng, có khi nào là đang xấu hổ không dám đi học không? Phải biết rằng tối qua Dương Mạn Vũ giống như một người khác vậy, vô cùng ngốc nghếch.


Đừng nghĩ rằng bạn học Tiểu Dương cứng nhắc chỉ biết đến học, thực ra trong thâm tâm vẫn muốn được làm một cô bé được người khác nuông chiều, cố chấp tin vào mấy câu chuyện cổ tích nhảm nhí. Ông già Noel và đàn tuần lộc, còn cả chiếc tất đỏ nữa, cậu ta đã lớn lên cùng với những cái này ư?

Ừm, nói đi nói lại, cũng không thể trách bạn học Tiểu Dương quá đỗi ngây thơ được, cậu không tin vào mấy điều nửa thật nửa giả như vậy, nhưng cũng không nên vì thế mà ngăn cản người khác tin tưởng. 

Diệp Liên Thành ngẫm nghĩ, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho chú Hà. Là quản gia của  nhà họ Diệp, công việc của chú Hà không liên quan tới việc này, nhưng nghe nói chú Hà có con gái, có lẽ sẽ giúp được cậu.

Cất điện thoại trở lại túi, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.


Đúng là ngốc nghếch đến mức khiến cậu không kìm được mà bật cười. 

Không biết bạn học Tiểu Dương khi nhận được món quà của cậu sẽ cảm thấy thế nào? Liệu đôi mắt to ấy có sáng bừng lên vì niềm vui bất ngờ này không?

Yết hầu khẽ lăn, Diệp Liên Thành bỗng cảm thấy rất mong chờ phản ứng của Dương Mạn Vũ. Ngoài vẻ nịnh nọt lấy lòng trong giờ tiếng anh, những lúc ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của cậu ta, cậu thật sự rất muốn chứng kiến thế giới nội tâm của Dương Mạn Vũ được thắp sáng trong đôi mắt trong veo một lần nữa. 

Quả thật, đôi mắt ấy dù có chứa đựng bao nỗi ưu tư cũng chẳng thể khiến chúng vẩn đục, vĩnh viễn không thay đổi.

Diệp Liên Thành biết mình không nên như thế này, nên cách xa Dương Mạn Vũ một chút, giống như những ngày đầu tiên giữa hai người. Diệp Liên Thành và Dương Mạn Vũ không nên có bất cứ mối liên quan nào càng tốt, tốt cho cậu, cũng là tốt cho cậu ta, thế nhưng cậu không làm sao cưỡng lại được chút tham lam trong lòng này. 


Tham lam muốn nhìn thấy đôi mắt kia tràn ngập hạnh phúc, nụ cười dịu dàng ngọt ngào như thấm đẫm vị kẹo đường, khiến cho trái tim cậu cũng trở nên mềm mại theo.

Cảm xúc trong tâm trí không ngừng biến chuyển, Diệp Liên Thành bất chợt thở dài, nhận ra mình không có cách nào liên lạc với Dương Mạn Vũ, ngay cả số điện thoại cậu cũng không có.  

Tự dưng cậu đang làm cái gì thế này? Tặng quà cho người khác ư? Diệp Liên Thành rảnh rỗi đến mức muốn đi làm một nhà từ thiện ư? Cậu cũng chẳng phải người có lòng tốt, vì lí do gì mà phải để tâm đến việc làm hài lòng một cô nhóc chưa muốn lớn?

"Bỏ đi." Diệp Liên Thành lại lấy điện thoại ra khỏi túi, định nhắn một tin nữa cho chú Hà, không cần chuẩn bị nữa, trưa nay cậu sẽ về nhà như bình thường, thế nhưng khi chuông báo hết giờ vang lên, như nghĩ ra điều gì đó, cậu quay người nhìn về phía sau.
***

Hạ Sơ thu dọn đồ đạc trên bàn, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, rõ ràng đến mức ngay cả tiếng động ồn ào trong lớp cũng không át đi được. 

Có một ánh mắt đang nhìn về phía Hạ Sơ, cô đã nhận ra từ lâu, thế nhưng ngoại trừ nhìn về phía này thì người đó không còn động thái nào khác.

Hay là trên mặt cô dính gì đó? 

Hạ Sơ vội vàng đưa tay lên xoa mặt, chỉ cảm thấy hai má nóng đến bất thường. 

Chỉ là... chỉ là nhìn thôi mà, hoặc có thể đang nhìn người bên cạnh cô, hoặc người ngồi đằng sau cô chẳng hạn. Hạ Sơ tự an ủi bản thân, cầm túi chuẩn bị ra về, bỗng nhiên trong tầm mắt nhìn thấy người đó đứng dậy, đi về phía này.

Hạ Sơ lén lút dõi theo, đến khi hai ánh mắt va vào nhau khiến cô khẽ run. 

 Không phải Tiểu Lương ngồi bên cạnh, cũng chẳng phải Kiều Kiều ở phía sau, đôi mắt Diệp Liên Thành đang chiếu thẳng vào cô. 
Mọi âm thanh hỗn loạn xung quanh dường như đã biến mất chỉ trong một khoảnh khắc, Hạ Sơ đứng bất động, đôi mắt dán chặt vào bóng hình trước mặt đang chậm rãi tiến lên từng bước.

Năm, bốn, ba, hai... hai bước, Diệp Liên Thành đứng cách Hạ Sơ hai bước chân, dường như cô còn có thể cảm nhận được tiếng hít thở như xa như gần của cậu.

Nhất định là cô đang nằm mơ, hoặc trái tim bé nhỏ này đã đắm chìm đến mức có thể tự mình tưởng tượng ra những khung cảnh thần kì.

Hạ Sơ biết mình không có dũng khí để đối mặt, từ trước đến nay cô chỉ dám nhìn Diệp Liên Thành từ xa, chỉ sợ rằng nếu nhìn quá lâu vào đôi mắt sâu thẳm ấy sẽ khiến cô không cách nào thoát ra được.

Liên Thành, Diệp Liên Thành.

Đôi môi hé mở muốn cất lên cái tên ấy một cách đầy yêu mến, thế nhưng sau một giây Hạ Sơ đã kịp ngăn chúng lại, cố gắng dùng giọng nói bình thản nhất lên tiếng: " Diệp Liên Thành, cậu tìm tớ?"
Hạ Sơ biết trong trái tim mình như có một đóa hoa đang âm thầm hé nở từ lâu, không biết đã ăn sâu bén rễ từ khi nào, chỉ đợi một ngày có người chứng kiến thời khắc chúng nở rộ đẹp nhất.

Thế nhưng giọng nói lúc này của cô vẫn không thể che giấu được sự kích động mừng rỡ đang trào dâng, Hạ Sơ nở nụ cười chờ đợi.

"Hạ Sơ, Dương Mạn Vũ hôm nay không đi học, cậu có biết vì sao không?" 

Nụ cười trên môi cô vụt tắt, ngay cả nhiệt độ trên gương mặt cũng giảm dần, Diệp Liên Thành đang hỏi cô về Dương Mạn Vũ?

"Hôm nay Tiểu Vũ không khỏe, cậu ấy nhờ tớ xin cô nghỉ rồi." Do dự một lúc, Hạ Sơ khẽ khàng trả lời.

"Ốm nặng không?" Vừa nghe được hai chữ "không khỏe", Diệp Liên Thành vội vàng hỏi lại.

"Có lẽ là bị cảm lạnh, sáng nay tớ đã mang thuốc sang cho cậu ấy, đến chiều chắc sẽ khỏe hơn thôi." Bàn tay Hạ Sơ siết chặt lại.
"Hạ Sơ, cho tôi số điện thoại của Dương Mạn Vũ." Sau vài giây suy nghĩ, Diệp Liên Thành dứt khoát bước thêm một bước.

Tình huống bất ngờ khiến Hạ Sơ vô thức hít vào một hơi, tuy còn một bước, thế nhưng cô có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Diệp Liên Thành, thanh lạnh sạch sẽ, hệt như con người cậu ấy, mãi mãi là chàng hoàng tử xứ tuyết lạnh lùng kiêu ngạo.

Cô lúng túng tìm điện thoại trong túi xách, rất nhanh đã tìm được số của Dương Mạn Vũ, sau đó cúi thấp đầu đọc cho Diệp Liên Thành.

Cô sợ Diệp Liên Thành sẽ nhận ra gương mặt cô vừa nóng vừa đỏ, nhất định sẽ cảm thấy cô rất kỳ lạ.

"Cảm ơn cậu." Dứt lời Diệp Liên Thành xoay người ra khỏi lớp, không hề ngoái đầu lại.

Hạ Sơ từ phía sau nhìn theo bóng dáng vội vàng như một cơn gió ấy, thâm tâm bỗng trở nên rối bời, ngay cả một bóng lưng cũng có thể mạnh mẽ kiêu ngạo như vậy, càng khiến người ta thêm yêu mến cậu ấy hơn. 
Rồi sẽ có một ngày, khoảng cách giữa Diệp Liên Thành và Hạ Sơ không phải là một bước, mà là không có bất cứ một khoảng cách nào cả. Rồi sẽ có ngày Diệp Liên Thành cam tâm tình nguyện tiến thêm một bước vì Hạ Sơ, chứ không phải vì bất kỳ cô gái nào khác. Khi đó, cô đứng trước mặt cậu, nhất định sẽ là một Hạ Sơ xinh đẹp tuyệt vời nhất, cô sẽ cho cậu ấy thấy, đóa hoa trong lòng Hạ Sơ nở rộ vì Diệp Liên thành có thể rực rỡ yêu kiều đến nhường nào.

***

Diệp Liên Thành đứng ngẩn người nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, cậu cảm thấy mình điên thật rồi.

Ngay khi liếc thấy túi đồ màu đỏ trên tay chú Hà, bên trong là hộp quà màu đỏ rực thắt nơ trắng, Diệp Liên Thành đã nhận ra đây chắc chắn là một sai lầm. Còn cả nụ cười mỉm đầy vẻ thấu hiểu của chú Hà càng khiến cậu phải tự hỏi, rốt cuộc bản thân đã thiếu tỉnh táo đến mức nào, lại dám nhờ con gái chú Hà giúp cậu chuẩn bị cái này? 
Câu chuyện chiếc tất đỏ ngu ngốc của Dương Mạn Vũ đúng là có khả năng tẩy não người khác, ngay cả cậu cũng trở thành một tên ngốc mất rồi.

Suy đi tính lại, Diệp Liên Thành định vứt chiếc túi giấy đỏ ấy vào một góc rồi về nhà, thế nhưng chú Hà đã kịp thời đưa tay ngăn lại: "A Thành, Hi Hi có nói, ý tưởng về món quà của cháu rất đáng yêu, nhất định cô bé kia sẽ rất thích nó."

Một câu nói khiến Diệp Liên Thành đông cứng, lại càng làm cậu muốn quăng món đồ kia đi thật xa, giờ đây nó giống như một cục than hồng nóng bỏng tay không ai muốn cầm.

"Dũng cảm lên nào chàng trai!" 

Cậu không còn cách nào khác liếc mắt nhìn vị quản gia đầy nhiệt tình kia, cuối cùng không thể chịu nổi ánh mắt hối thúc mong chờ của ông liền bấm nút gọi, nín thở lắng nghe từng hồi chuông vang lên.
Không có người nghe máy.

Tâm trạng Diệp Liên Thành lúc này tựa như con thuyền ngoài khơi xa, mới ban đầu kiêu hãnh giương buồm đạp sóng rẽ gió, thế nhưng một giây sau lại bất ngờ bị cơn sóng thần đánh ập vào người đến một mảnh vỡ cũng chẳng còn.

Cậu bực bội ném điện thoại sang một bên.

"Ấy, A Thành, đừng nóng nảy. Có lẽ là... ừm, có lẽ là cô bạn gái của cháu muốn giận dữ một chút thôi, cháu cũng biết đấy, con gái không thể dễ dàng chấp nhận món quà giáng sinh đến muộn một ngày được, cô bé cũng có quyền tỏ thái độ cho cháu biết chứ." 

"Cậu ấy không phải bạn gái cháu." Diệp Liên Thành nhắm mắt tựa người về phía sau, dáng vẻ thể hiện rõ rằng không muốn nghe quản gia Hà tiếp tục lảm nhảm.

"Tuổi trẻ thật là... A Thành, đàn ông chúng ta đôi khi phải chủ động một chút mới tốt, cháu xem, bạn gái mới chỉ không nghe điện thoại thôi mà cháu đã như này rồi. Cô bé không nghĩ nhiều thì tốt, nhưng lỡ như cô bé lại thấy cháu không quan tâm tới bạn gái của mình, vậy chẳng phải là to chuyện rồi hay sao?"
"Năm xưa chú tốn bao công sức mới theo đuổi được mẹ của Hi Hi, A Thành nghe chú, chân thành một chút, nhất định cô bé sẽ vui vẻ nhận quà mà tha thứ cho cháu." Quản gia Hà gật gù mỉm cười đắc ý, ngay cả con gái ông ngày ngày kiếm chuyện cãi nhau với bạn trai ông còn giải quyết được, chuyện của cậu nhóc A Thành chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng qua cậu nhóc cảm thấy bản thân đã bỏ công tốn sức mua quà, vậy mà bạn gái đã không cảm kích, lại còn giận ngược lại, nhất thời khiến cậu không chấp nhận được mà thôi. 

Tuổi trẻ háo thắng, có những chuyện nhất định phải hạ cái tôi xuống mới được, thế nhưng đạo lý này không phải ai cũng hiểu được ngay từ lúc ban đầu.

"Chú Hà, ngài Diệp chắc chưa từng nghĩ đến chuyện mời chú về làm việc để ngày ngày tư vấn tâm lý tuổi mới lớn cho cậu con trai không biết điều của ngài ấy đâu nhỉ?" 
Quản gia Hà nở nụ cười cứng ngắc, nhìn qua gương chiếu hậu chỉ thấy gương mặt tuấn tú đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như không có chút liên quan nào tới người nói ra câu vừa rồi vậy. Lòng tận tâm của ông ngài Diệp rõ hơn bất cứ ai, vậy mà cậu con trai đẹp mã của ngài ấy nói chuyện không biết nể nang người khác chút nào.

"A Thành, chú Hà chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Từ nãy đến giờ chắc bạn gái cháu cũng nguôi giận rồi, cháu gọi lại cho cô bé đi." 

"Cháu đã nói, cô ấy không phải bạn gái cháu." Diệp Liên Thành nhíu mày lên tiếng phản bác, thế nhưng bàn tay vẫn không kìm được mà nhặt lại chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc, còn tay kia khẽ chạm lên dải ruy băng trắng mềm mại trên hộp quà.

"Ai vậy?" 

Ngoài dự đoán, đầu dây bên kia có người bắt máy khiến Diệp Liên Thành hơi sững lại, giọng nói mềm mại mang theo chút âm mũi khiến trái tim cậu bỗng chốc rộn ràng.
"Dương Mạn Vũ, là tôi, Diệp Liên Thành." Cậu khẽ thở ra một hơi, cất tiếng rành mạch.

Diệp Liên Thành? 

Dương Mạn Vũ hốt hoảng vội đưa điện thoại ra nhìn, bối rối đến mức suýt ngã khỏi giường, số lạ này gọi cô hai lần, không ngờ lại là số của Diệp Liên Thành? 

Cô hắng giọng, vẫn còn hơi nghẹt mũi nhưng cũng đã khá hơn, tuy ở đầu dây bên kia Diệp Liên Thành không thể nhìn thấy, thế nhưng cô vẫn vô thức điều chỉnh lại tác phong, sau một hồi mới cất tiếng: " Diệp Liên Thành? Xin lỗi, tớ không biết đây là số cậu."

"Ừm." Từ trong cổ họng bật ra một tiếng trầm thấp, Diệp Liên Thành chợt cảm thấy khả năng sắp xếp từ ngữ trong đầu hoàn toàn bay biến. 

"Vậy... vậy cậu gọi tớ... có việc gì sao?" Dương Mạn Vũ thận trọng đáp lời, cơn sốt chưa hết hẳn khiến đầu cô nặng như chì.
"Dương Mạn Vũ, tôi nghe nói cậu đang bị ốm." Diệp Liên Thành im lặng lắng nghe tiếng hít thở khe khẽ từ đầu kia điện thoại, cuối cùng sau một lúc mới tìm được lời nói.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy trong người hơi khó chịu." Cô cố gắng phỏng đoán ẩn ý trong câu nói kia, chẳng lẽ chỉ định hỏi thăm sức khỏe của cô thật sao?

Nghe giọng nói yếu ớt vang lên, Diệp Liên Thành cũng có thể đoán ra được tình hình. Hạ Sơ nói đã mang thuốc sang, thế nhưng dường như sức khỏe của Dương Mạn Vũ chưa khá lên là bao: "Cậu đã uống thuốc chưa?"

"Thuốc? Tớ uống rồi, đương nhiên là uống rồi. Diệp Liên Thành, cậu yên tâm, mai tớ sẽ đi học." 

"Ừm, được, vậy xuống đây đi." Diệp Liên Thành biết cô gái kia đang có ý định cúp máy, cậu nhanh chóng ra lệnh.

"Xuống? Xuống đâu?" Bàn tay Dương Mạn Vũ cầm điện thoại trở nên run lẩy bẩy, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành. 
"Đương nhiên là xuống dưới này rồi, Dương Mạn Vũ, cậu ốm đến ngốc luôn rồi hả, tôi đang đứng dưới ký túc xá." 

"Đừng để tôi đợi lâu." 

Còn không chờ Dương Mạn Vũ kịp phản ứng, Diệp Liên Thành đã thản nhiên ngắt máy.

"Đợi đã..."

Cô thở hổn hển, siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, đừng nói đến việc phải nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, bây giờ đến bước xuống giường cô còn chẳng đủ sức nữa.

Diệp Liên Thành đúng là lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình, tất nhiên cô không phải con rối mà ngoan ngoãn làm theo rồi.

Dương Mạn Vũ tính toán một hồi rồi nằm lại xuống giường, tinh thần không tốt rất dễ cáu giận, nghỉ một ngày thôi cũng đã lỡ mất bao kiến thức, cô nên ngủ tiếp một giấc thay vì đôi co với người khác thì hơn.

Thế nhưng trằn trọc một lúc, Dương Mạn Vũ lại mở mắt, mới hôm qua mối quan hệ giữa cô và bạn cùng bàn đã tốt hơn rất nhiều, Diệp Liên Thành mời cô ăn mỳ cay, đưa cô về tận cửa ký túc xá, vậy mà hôm nay lại mặc kệ không thèm gặp cậu ta như vậy, quả thật nghe có vẻ hơi bất nhân bất nghĩa.
Ít ra cũng nên cho Diệp Liên Thành một lời từ chối tử tế hơn.

Chậm chạp nhắn một cái tin, Dương Mạn Vũ còn chưa kịp gửi chúng đi thì đã có cuộc gọi tới.

"Bạn học Tiểu Dương, nếu cậu còn không xuống tôi sẽ lên tận nơi." Diệp Liên Thành lạnh giọng nhắc nhở, nghe được Dương Mạn Vũ nói thật một câu về bệnh tình đúng thật không hề dễ dàng. Cậu ta thà chịu đựng một mình chứ không muốn gặp cậu một lần.

"Diệp Liên Thành, bây giờ tớ đang khỏe lắm, thật đó! Còn có sức ăn được nhiều đến nỗi no căng cả bụng. Cậu cứ yên tâm về trước đi, mai gặp lại." 

"Dương Mạn Vũ, cậu có tin không, nếu cậu dám tắt máy trước, tôi sẽ gõ cửa từng phòng một để tìm cậu." Để xem bạn học Tiểu Dương còn ngoan cố đến mức nào.

Đồ đáng ghét.

Dương Mạn Vũ lẩm bẩm, cô không chắc liệu Diệp Liên Thành có can đảm làm như vậy hay không, thế nhưng lỡ như cậu ta không nói đùa, vậy thì cô có trăm cái miệng cũng không cãi nổi với mấy lời đàm tiếu kia.
"Đợi một chút, tớ xuống ngay đây." Cô bấm bụng đồng ý, trong lòng thầm tự nhủ, đối phó với những người như Diệp Liên Thành quả thật quá khó khăn.

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.