Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 19



"Hôm nay không có bài tập bây ơi!" Dương Thiên Lạc nhảy cẫng lên, "Tụi bây, ữa nay cả đám đi dọn căn-tin đê"

"Chơi luôn!" Tần Thu vô cùng tán đồng.

"Đi."

Không chỉ Tần Thu, mà cả bọn đều ủng hộ hai tay hai chân luôn.

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, tôi đãi." Sở Tây Trì nâng giọng, không thèm cho cả đám bàn bàn luôn, quả là rich kid có khác.

"Tuyệt vời!"

Tối thì phải ăn thịt nướng mới đúng bài chứ.

Sở Tây Trì hào phóng đặt một quán rất gần trường học, không những thế còn tiết kiệm chi phí đi lại cho đám ma đói này, một công đôi chuyện.

Tuy bài trí bên trong đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tinh tế, cả không gian đều là đen, trắng và xám, trên tường còn treo một chiếc đồng hồ rất độc, loại cổ điển không biết từ niên đại nào, đèn đều thống nhất là đèn trần, tạo cảm giác rất bí ẩn, có thể nhìn ra được, chủ quán rất có mắt thưởng thức.

Nhà hàng này tự phục vụ, ngoài khu vực gia vị, khu đồ uống lẫn khu đồ ăn như bao quán khác, còn đặc biệt bố trí một tường tỏ tình, thêm anh caraman rất chi điêu luyện, miễn phí trọn gói nên rất được lòng khách tới đây, đặc biệt các cặp gà bông ngoài kia.



"Anh Sở mời khách, thì bọn này cũng không câu nệ nữa!"

Dương Thiên Lạc vừa dứt lời, bọn con trai đã nhấc đít khỏi chỗ ngồi, chạy đến khu đồ ăn, các bạn nữ lắc đầu ngao ngán, chậm rãi đứng lên, bọn họ cũng không định tranh với đám con trai, sao chăng có hết thì phục vụ cũng lên khay tiếp.

"Y một đám quỷ đói đầu thai ấy." Sở Tây Trì dở khóc dở cười.

Thú Trầm Châu đỡ trán nói: "Quen đi là vừa."

Ai cũng muốn làm một ly, nhưng Sở Tây Trì ngăn lại, dù sao mai cũng không thể say quắc cần câu được.

Thú Trầm Châu ở bên cạnh nhâm nhi, ăn đến là ngon miệng, Sở Tây Trì chăm chú nhìn sườn mặt của cậu, hai má phồng lên trông quá là cưng, Sở Tây Trì chỉ nhìn thôi cũng muốn cắn một ngụm.

Ánh mắt rơi vào vành môi ai đó, Sở Tây Trì đột nhiên muốn trêu cậu.

"Anh Thú ơi."

Thú Trầm Châu quay sang nhìn hắn, Sở Tây Trì chậm rãi ghé sát vào lỗ tai cậu thủ thỉ: "Muốn hôn cậu."

Thú Trầm Châu nóng bừng cả người, còn chưa kịp nói gì, Sở Tây Trì đã kề môi lên, tham lam đòi hỏi, mỗi mọi ngóc ngách, bốn cánh môi đỏ mọng dính sát lại một chỗ, Thú Trầm Châu nhắm mắt lại, ngơ ngác tiếp nhận cái hôn sâu này.

Nụ hôn này chứa đựng tất cả tình cảm của Sở Tây Trì, phức tạp, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.



Ai nấy ở hiện trường đều chết trân nhìn hai người, ăn ý lấy điện thoại ra, bật camera và ấn cái tách.

Hiểu rồi đấy, ai trên ai dưới còn cần phải bàn à.

Sở Tây Trì buông Thú Trầm Châu ra, liếm nhẹ môi, cười ngọt ngào.

Thú Trầm Châu nóng bừng cả mặt, lỗ tai đỏ như rỉ máu, lập tức vùi đầu vào cổ Sở Tây Trì, tuy cái hôn kia khiến cậu mất cảnh giác, nhưng cũng rất hài lòng.

"E hèm, đừng nhìn nữa, anh Thú ngại bây giờ." Dương Thiên Lạc không sợ chết nói.

Ngược lại càng khiến Thú Trầm Châu ngượng chín mặt, cậu nhéo đùi Sở Tây Trì, hừ một tiếng:

"Sở Tây Trì, cậu tiêu rồi."

"Là lỗi của tôi, cậu hôn lại không phải được rồi à." Sở Tây Trì không biết xấu hổ nói.

"Cút!"

Trước khi đi, nhiếp ảnh gia đưa cho bọn họ một bức ảnh chụp hai thiếu niên hôn nhau, đây là nụ hôn đầu của họ, thực sự rất ngọt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.