Đây là đại ma đầu cấp Thần, thế gian không có ai là đối thủ của nó.
Binh khí ầm ầm va chạm, võ tướng giơ tay trái, trong tay cầm một thanh vuốt rồng khác, đánh nhau với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn bịt mũi nín thở, động tác chậm hơn nhiều, muốn bứt ra khỏi màn sương, nhưng đúng lúc võ tướng muốn chém đao về phía Hạng Thuật và Trần Tinh, lại xông tới đỡ đao.
Hai mắt Trần Tinh đờ đẫn, trong một khắc, sức mạnh Tâm Đăng cuồn cuộn truyền vào cơ thể Hạng Thuật, kinh mạch toàn thân lóe sáng như suối chảy sông gầm, chầm chậm hướng về một phướng, tụ lại ở lồng ngực Hạng Thuật.
Bỗng dưng lóe lên, Trần Tinh phát hiện mình được đưa đến một vùng đất hoang, là, là suy nghĩ của Hạng Thuật.
Trời đất mênh mông, Hạng Thuật quỳ gối giữa cánh đồng trống, trước mặt một bộ thi thể quấn vải trắng liên tục giãy dụa, y thở dốc, cũng run rẩy, từ từ cởi vải liệm xuống, chỉ thấy bên trong lộ ra gương mặt xám ngắt của phụ thân Thuật Luật Ôn đã hóa thành hoạt thi.
Bầy quạ bay vòng vòng trên trời, thèm thuồng cái xác dưới đất.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh chạy như bay đến, hô, “Mau tỉnh lại! Ngươi nhập ma!”
Hạng Thuật mắt điếc tai ngơ, cầm chủy thủ, tay run rẩy kịch liệt, dù thế nào cũng không dám xuống tay với phụ thân.
Tiếng quạ kêu vang lên từng hồi, càng ngày càng lớn, cuối cùng Hạng Thuật cũng đâm dao xuống, muốn chặt xác phụ thân để thiên táng*, Trần Tinh nhào đến, ôm chầm lấy y, tay phải giữ chặt chủy thủ trong tay Hạng Thuật.
*khi thiên táng bắt buộc phải chặt nhỏ xác người để chim chóc có thể ăn được, sau đó còn phải đập cả xương nữa, nên đừng chửi Hạng Thuật nha. Mà việc chặt xác này nếu người thân không làm thì cũng sẽ có người trông coi khu thiên táng hoặc người trong tộc làm thay đó.
“Tỉnh lại!” Trần Tinh quát.
Hạng Thuật ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Trần Tinh, máu tươi từ tay Trần Tinh văng ra, một cơn đau truyền đến, nhưng cậu biết đây chỉ là ảo giác. Ngay sau đó Trần Tinh ôm đầu Hạng Thuật vào lồng ngực, chủy thủ trong tay Hạng Thuật ‘leng keng’ rơi xuống, ánh sáng Tâm Đăng bộc phát, như biển sáng mênh mang.
Trong thung lũng ải cốc.
Làn sương từ từ lùi đi, bầy quạ tập trung về một chỗ, trong nháy mắt oán khí thu hết về trên người võ tướng, chỉ thấy một tay võ tướng đã hất văng Tiêu Sơn ra ngoài. Đao chém xuống, chắc chắn sẽ xuyên qua cả Hạng Thuật lẫn Trần Tinh.
A Khắc Lặc vương tỉnh.
Ông gầm lên một tiếng, nhặt vũ khí, xông thẳng về phía võ tướng kia!
Bạch quang thu lại, như sấm sét nở rộ, bọn họ quay lại lao ngục trong thành Tương Dương, Hạng Thuật tỉnh lại mở hai mắt, bờ môi nhúc nhích, có vẻ như muốn nói gì đó, trong bóng tối, toàn thân Trần Tinh được một luồng sáng êm dịu ôm lấy, cúi đầu nhìn y.
“Ta biết ngươi sợ cái gì.” Trần Tinh thở hổn hển nói.
Hạng Thuật chậm rãi nói: “Ta vốn định cứu cha ta, không ngờ lại giết người, ta bất đắc dĩ, ta cũng sợ hãi… Đành phải thiên táng người… khi còn sống….”
Trần Tinh kinh ngạc nhìn Hạng Thuật, đáp: “Lúc ấy, người đã chết rồi, người hóa thành hoạt thi không nhận ra ngươi đâu.”
Hạng Thuật: “Ta… ta không biết, từ đó về sau, ta không thể quên được ngày hôm ấy… ta thậm chí không dám để tộc nhân biết, ngồi một mình giữa vùng đất hoang vu, từng đao từng đao, khiến cha ta…”
Trần Tinh cúi đầu, áp trán mình lên trán Hạng Thuật.
“Sống là ký thác, chết là quay về.” Trần Tinh lẩm bẩm, “Những gì ngươi thiên táng, chỉ là túi da bị người lợi dụng, ba hồn bảy vía của người, lúc ông ấy chết đi, đã quay về thiên mạch rồi.”
“Ngươi xem, nhìn sao trời muôn thuở giống,” Trần Tinh ngẩng đầu, lao tù tăm tối hóa thành màn đêm vô biên vô tận, “Chúng ta là mỗi một sinh linh giữa sông Ngân phía trên này.”
Hạng Thuật dần bình tĩnh lại, gio tay lên, dường như muốn chạm lên sao trời xa xăm, dù Vạn Pháp Quy Tịch nhưng ngàn vạn sao trời vẫn tỏa sáng rực rỡ giữa trời đêm.
Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật, thấp giọng nói: “Giống như A Khắc Lặc vương không quản ngàn dặm, đến đây, chỉ vì muốn tra chân tướng những gì đã xảy ra với Do Đa. Cha ngươi biết, sẽ không trách ngươi.”
Hạng Thuật khẽ gật đầu.
“Tỉnh lại đi, hộ pháp.” Trần Tinh ôm Hạng Thuật, quỳ gối trên đất, trầm giọng nói, “Trừ ma.”
Bỗng nhiên giữa thung lũng, bạch quang như tuyết lở quét sạch bốn phương tám hướng.
Trần Tinh bất lực nằm nghiêng trên đất, Hạng Thuật cầm kiếm, một tay nhấc lên, vung mạnh một đường lấp loáng giữa trời đêm. Võ tướng xoay người giữa không trung, bầy quạ đánh tới, nhưng sau một khắc, giữa bạch quang, trọng kiếm hóa thành một thanh cự cung!
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật không hiểu chuyện gì xảy ra, lại quyết định thật nhanh, kéo dây cung phát sáng, sau đó quang tiễn đầy trời rơi xuống, quạ đen trúng tên, hắc khí lập tức biến mất.
Cự cung lại hóa trọng kiếm, Hạng Thuật cầm kiếm chỉ về phía võ tướng, đang định xông lên, võ tướng lại hóa thành lưu tinh hắc hỏa, bay về phía nam, cứ thế biến mất.
Hạng Thuật không dám đuổi theo, quay đầu nhìn Trần Tinh nằm trên đất, Trần Tinh vừa rồi dùng toàn bộ sức lực phát động Tâm Đăng, trái tim co rút đau đớn, thở cũng không dám dùng sức.
“Trần Tinh?!” Hạng Thuật quỳ một chân trên đất, muốn ôm lấy Trần Tinh, Trần Tinh miễn cưỡng gật đầu, ra hiệu mình không sao.
“Tổn thương hồn phách,” Trần Tinh thở hổn hển một hồi, đáp, “Nghỉ ngơi một lát là được.”
Sương mù lạnh lẽo tan dần, Tiêu Sơn hô to một tiếng, đầu đầy máu vọt tới chỗ bọn họ, Hạng Thuật cảnh giác cầm kiếm, Tiêu Sơn không để ý, vọt qua chỗ hai người bọn họ, lao tới tít sâu trong thung lũng.
Hạng Thuật nhíu mày, Trần Tinh hỏi rõ ràng việc đã qua, Hạng Thuật lại nói: “Ta định dẫn quái vật kia ra, không ngờ sai sót, bước vào thung lũng phát hiện A Khắc Lặc vương…”
“Đứng dậy, vào xem.” Trần Tinh cảm thấy bên trong có gì đó kỳ quặc, “A Khắc Lặc đâu? A Khắc Lặc!”
Trần Tinh sợ hãi kêu lên, nhanh chóng đi tới vách đá, chỉ thấy A Khắc Lặc vương nằm dưới một tảng đá, bên cạnh cổ toàn là máu, đúng là lúc trước bảo vệ ha người mà bị võ tướng vung đao chém đứt mạch máu cổ.
Trần Tinh luống cuống tay chân cầm máu cho ông, nhưng không ngưng máu chảy ra được, Hạng Thuật đè lên vết thương của A Khắc Lặc vương, cả nửa người ông ướt sũng máu, há to miệng, lại không nói được lời nào.
Hạng Thuật giương mắt nhìn Trần Tinh, Trần Tinh khóc không kìm nổi, cắn răng lắc đầu với Hạng Thuật, cứu không được.
Hạng Thuật đành nắm chặt bàn tay dính máu của A Khắc Lặc vương, ông miễn cưỡng cười cười, bờ môi động đậy, hai người nhìn ra khẩu hình: “Na Đa La.”
Đứa trẻ Trần Tinh đỡ đẻ, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không đặt tên, A Khắc Lặc vương gật gật đầu.
Trần Tinh lau nước mắt, Hạng Thuật đặt trọng kiếm một bên, quỳ trên đất, dùng tiếng Hung Nô nói với A Khắc Lặc vương: “An nguy của tộc nhân cứ yên tâm, A Khắc Lặc vương, thống khổ của Do Đa, cô vương cũng sẽ giải quyết giúp ngươi. Sai lầm ngươi đã đền rồi, cùng Long thần trở về trời đất đi thôi.” Nói xong ra hiệu cho Trần Tinh đừng khóc, bảo cậu lau khô nước mắt.
A Khắc Lặc vương an tường nhắm mắt lại.
Hai người im lặng nhìn nhau, Trần Tinh thở dài một tiếng, đau thương chưa nguôi ngoai.
Sâu trong thung lũng lại truyền tới giọng nói, chậm rãi: “Hai vị, mời tiến vào. Cám ơn ngươi, người nắm giữ Tâm Đăng, cuối cùng… tại thời khắc cuối cùng này ta cũng có một chút tự do.”
Trần Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, Hạng Thuật ôm thi thể A Khắc Lặc vương đứng dậy, hai người tiến vào sâu bên trong thung lũng.
Sương mù tan hết, chỉ thấy trong thung lũng có một con đường nhỏ, ven đường là cây cối khô héo màu đen và dòng sông khô cạn, như bị oán khí chiếm cứ lâu ngày trở thành thung lũng tĩnh mịch u ám. Nhìn di tích này, khi linh khí thiên địa dồi dào ắt hẳn sẽ là nơi tiên cảnh mỹ lệ.
Trần Tinh nhặt long trảo Thương Khung Nhất Liệt trên đất, đi theo Hạng Thuật vào thung lũng, chỉ thấy đó là một khu mộ địa, nhưng mộ huyệt trống rỗng.
Dây leo khô héo lồng vào nhau, phía cao cao trên mộ địa, có một hồ nước, chỉ nghe giọng nói kia vang lên: “Nơi này mộ địa cổ của người Hung Nô, có thể để A Khắc Lặc vương an nghỉ chỗ này.
Hạng Thuật đặt thi thể A Khắc Lặc vương vào một huyệt mộ, giọng nói kia lại tiếp: “Giờ đi lên đi, thời gian của ta không còn nhiều.”
Hồ nước khô cạn bị cây héo bao quanh, nếu như lúc còn tràn đầy sự sống, nơi đây có núi hồ, có thác nước, đại thụ um tùm, bây giờ thành quỷ địa âm u.
Giữa hồ cạn có một đảo nhỏ, trên đảo, một thiếu niên áo trắng không chênh lệch với Trần Tinh nhiều lắm đang ngồi đó, Tiêu Sơn ngồi chồm hỗm một bên như con sói, giơ chân cào sau tai, lại liến thoắng với thiếu niên như đang nói gì.
“Ta là Lục Ảnh.” Thiếu niên thấp giọng nói, “Thật xin lỗi, ta chỉ có thể ngồi nói chuyện với ngươi, trúng Ma Thần Huyết của Thi Hợi xong, ta đã mất hết sức mạnh,”
Trần Tinh có dự cảm mơ hồ, bọn họ đã đến đúng chỗ.
Tiêu Sơn gãi ngứa xong, rời khỏi chỗ, đứng chắn trước người Lục Ảnh, không tín nhiệm nhìn Hạng Thuật. Trần Tinh đưa một móng vuốt cho nó, Tiêu Sơn nhận lấy đeo lên.
“Ta từng gặp ngươi.” Hạng Thuật bỗng nhiên nói.
“Ta cũng từng gặp ngươi,” Lục Ảnh nói, “Ngươi là nhi tử của Đại Thiền Vu nhân tộc Thuật Luật Ôn, tiểu chủ nhân Sắc Lặc Xuyên, nhiều năm trước ta ở phía xa đã thấy ngươi, ven hồ Ba Lí Khôn.”
“Nhân tộc…” Trần Tinh nói, “Ngươi… chờ chút! Ngươi! Ngươi là…”
Lục Ảnh mệt mỏi nói, “Không sai, ta là yêu.”
Lúc này, Lục Ảnh hơi nghiêng người, dưới ánh sao, Trần Tinh thấy rõ toàn thân hắn, bỗng nhiên kinh hãi hô lên một tiếng!
Nửa người Lục Ảnh hướng về phía bọn họ là một thiếu niên thanh tú, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nửa người giấu đi đã hư hoại đến mức trơ xương trắng, còn thấy được nội tạng tím đen. Trần Tinh nhanh chóng tiến lên, ngồi quỳ trước Lục Ảnh, kiếm tra hắn.
Tiêu Sơn căng thẳng, Lục Ảnh lại ra hiệu cho Tiêu Sơn không sao, nói: “Tiêu Sơn lo lắng cho thân thể của ta, hai vị thứ lỗi.”
Hạng Thuật chậm rãi đi đến, nhìn Tiêu Sơn và Lục Ảnh.
“Nó cũng là yêu sao?” Trần Tinh vừa kiểm tra cho Lục Ảnh, vừa liếc nhìn Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn leo đến sau lưng Lục Ảnh tìm đồ.
Lục Ảnh đáp: “Nó là nhân tộc, chỉ là trước khi chết, Lang Thần vì cứu tính mạng nó mới truyền cho nó yêu lực.”
“Lang Thần là ai?” Hạng Thuật cau mày.
“Là một vị thần khác cùng ta bảo hộ thần sơn Tạp La Sát sau khi Long thần Chúc Âm ngã xuống… Đối với Khu ma sư, nên gọi là đại yêu quái mới đúng.”
“Ừm.” Trần Tinh kiểm tra thân thể Lục Ảnh, chỉ thấy thân thể hắn hư thối phân nửa, rõ ràng là bị độc tố cực mạnh bào mòn, quả thực bất lực.
“Không cứu được.” Lục Ảnh nói, “Nếu không phải Vạn Pháp Quy Tịch, còn có thể thử xem. Mấy trăm năm qua, ta nghĩ mọi cách, thứ có thể xua tan ma khí trên người ta ở thế gian này chỉ còn Tâm Đăng, nhưng ngươi bây giờ, không được.”
Trần Tinh cau mày nói: “Ma khí.”
“Sau khi trúng Ma Thần Huyết, ngũ tạng lục phủ ta hư hỏng.” Lục Ảnh đáp, “Chỉ có thể hội tụ linh khí thiên địa dùng Tâm Đăng tịnh hóa nhục thể ta, mới cứu được.”
Tiêu Sơn lấy từ hốc cây đằng sau Lục Ảnh, lấy một miếng lệnh bài hổ phách nho nhỏ, đưa cho Trần Tinh, ra hiệu cậu cầm lấy.
Trần Tinh: “?”
Lục Ảnh thấp giọng: “Trong này cất giữ tro cốt Phượng Hoàng, ta từng nghĩ tới việc, chờ Phượng Hoàng trăm năm niết bàn một lần, đúc lại thân thể cho ta, thế nhưng sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, Phượng Hoàng không luân hồi được. Giữ kỹ nó, chờ lúc Vạn Pháp Tô Sinh*, không chừng nó còn có cơ hội dục hỏa trùng sinh.”
*Vạn pháp tô sinh: tất cả pháp khí sống lại
Trần Tinh cúi đầu nhìn lệnh bài, chỉ thấy bên trong đó chứa một ít tro tàn lấp lóe. Cậu từng đọc trong sách, Phượng Hoàn luân hồi trăm năm một lần, khi thiêu đốt trong Tam Muội Chân Hỏa, rồi từ trong tro tàn sẽ xuất hiện chim non, lúc dục hỏa trùng sinh sẽ phóng ra sức mạnh cực lớn, nếu như biết tận dụng có thể tái tạo thân thể cho người, thậm chí khởi tử hồi sinh.
Hiện giờ, Phượng Hoàng chỉ còn là một đốm tro tàn nho nhỏ, chắc là lúc thiêu đốt xong, không thể phục sinh.
“Sẽ có ngày này,” Trần Tinh dùng quần áo che lại nửa người thổi rữa của Lục Ảnh, suy nghĩ rất lâu rồi nhìn Hạng Thuật.
“Ta biết sẽ có ngày đó,” Lục Ảnh mỉm cười, “Nhưng ta không đợi được, may mà ngươi và Võ thần Hộ pháp tới đúng lúc, ta chờ đợi mãi một thời khắc cuối này.”
Hạng Thuật nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Ảnh vẫy tay với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đi tới, thoải mái nằm trong lòng Lục Ảnh.
“Đây là một câu chuyện dài,” Lục Ảnh xuất thần đáp, “Mời hai vị ngồi xuống, ta nghĩ hai người ngàn dặm xa xôi tới đây, chắc hẳn đã biết không ít việc, hi vọng sau khi nghe ta nói, có thể giúp hai người tìm được đáp án.”
Trần Tinh nói : “Vạn Pháp Quy Tịch.”
Hạng Thuật nói: “Khắc Gia Lạp.”
Hai người ngồi xuống trước mặt Lục Ảnh, Tiêu Sơn nghe không hiểu, nằm trong lòng Lục Ảnh bắt đầu ngáp ngủ.
Trần Tinh kiên quyết đi luôn vào trọng điểm: “Ngọn núi này có gì kỳ lạ? Vì sao mọi chuyện bắt đầu từ đây?”
“Bắt đầu từ Tạp La Sát,” Lục Ảnh đáp, “Đây là manh mối hai người có được.”
Trần Tinh mở bản đồ, đưa cho Lục Ảnh, Tiêu Sơn ngáp xong, tinh thần phấn chấn hơn, nhìn trái nhìn phải, rôi lật ngược lại xem.
“Như lời lúc trước, đây là nơi Long thần Chúc Âm chết đi,” Lục Ảnh nghĩ nghĩ, nói, “Vẫn là bắt đầu từ trên người Chúc Âm, theo ghi chép cổ tịch…”
“Mở mắt ban ngày, nhắm mắt ban đêm,” Trần Tinh nói, “Nó là thủy tổ long tộc, con rồng đầu tiên trên thế gian.”
“Không sai,” Lục Ảnh lễ phép gật đầu, nói tiếp: “Chúc Âm đại nhân làm cho thời gian lưu động, thúc đẩy thiên mạch địa mạch, tạo nên bánh xe thời gian, giống như Bàn Cổ chống trời đạp đất một vạn tám ngàn năm, Chúc Âm dùng thần lực thúc đẩy thời gian làm thiên địa mạch luân chuyển. Cho đến rất nhiều năm sau, ngài chết ở đây hóa thành dãy nút Tạp La Sát trước mặt hai người.”
“Mà ta và Lang Thần, là người thủ mộ cho ngài, được nhận long lực của Chúc Âm đại nhân, chúng ta hóa thành yêu. Lang thần cai quản ban ngày, ta cai quản sức mạnh mộng mị đêm dài, ngoài ra, Chúc Âm đại nhân còn có một người con, gọi là Diệp Minh*, không biết tung tích ở đâu.”
*Diệp Minh xuất hiện trong Thiên Bảo đó ạ, thực ra tên đúng là ‘噎鸣’ – Ế Minh, nhưng nghe kì kì nên mình để là Diệp Minh, chữ Diệp và Ế trong tiếng Hán đọc na ná nhau.
“Ngươi sống bao lâu rồi?” Hạng Thuật nghi ngờ nói.
“Hơn bốn trăm năm.” Lục Ảnh đáp, “Lang Thần và ta không như Phượng Hoàng, cũng không phải là hồn phách luôn hồi trùng sinh, mà là truyền thừa yêu lực đời đời. Mười hai năm trước Lang Thần phát hiện đông nam có dị biến, mới một mình đi xem.”
“Phía đông nam là…” Trần Tinh cau mày.
“Cáp Lạp Hòa Lâm.” Hạng Thuật đáp.
Lục ảnh nhẹ gật đầu.
“Ta còn nhớ rõ, ngày đó mười hai năm trước, cũng đêm đông như bây giờ,” Lục Ảnh nói, “Lang Thần mang đứa nhóc này về từ Cáp Lạp Hòa Lâm, lại chịu trọng thương, mới truyền hết yêu lực còn lại cho Tiêu Sơn, rồi buông tay trần thế. Ta dùng mọi cách để thanh tẩy chất độc trên người Lang Thần, nhưng cuối cùng lại bị nhiễm…”
Hạng Thuật chỉ muốn biết thiếu niên này có liên quan gì đến sự tình của bầy Bạt, nhưng đối phương vòng vo tam quốc nói mãi chưa đến điếm chính, y nhịn không được, lông mày hơi nhăn lại, Lục Ảnh cuối cùng cũng nhận ra, ra hiệu đừng sốt ruột.
“Đây là độc gì?” Trần Tinh biết từ sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, không chỉ Khu ma sư mà yêu quái cũng mất dần yêu lực, nếu như linh lực vẫn còn, cho dù đại yêu quái này không tự khử độc được thì vẫn còn dựa vào sức mạnh tái sinh thân thể, kéo dài hơi tàn thêm một thời gian.
“Ma Thần Huyết.” Lục Ảnh nói, “Đây là lý do mà sau khi phàm nhân chết đi hóa thành ‘Bạt’. Nó bắt nguồn từ một quái vật thượng cổ có khi còn xa xưa hơn lịch sử nhân gian.”
Trần Tinh: “…”
Dưới tàng cây mọi người im lặng, Tiêu Sơn nằm trong lòng Lục Ảnh ngủ thiếp đi.
“Kẻ đó?” Trần Tinh nói, “’Ma thần’ sách sử ghi chép lại, ta nhớ, chỉ có một kẻ thoi.”
“Đúng là kẻ đó,” Lục Ảnh đáp, “Ngươi đoán không sai.”
Xi Vưu và Hoàng Đế ở Phản Tuyền, sau bại, bị Hiên Viên thị Hoàng Đế chia xác thành thân, đầu, tứ chi, tim chôn ở bảy chỗ tại Thần Châu.
“Máu của Ma Thần,” Lục Ảnh nói, “Có thể thức tỉnh người đã chết, triệu tập bọn họ chiến đấu vì nó, là lý do xuất hiện Bạt.”
Trần Tinh bỗng nhiên nhớ lại! Nói như vậy, thứ mà Khắc Gia Lạp cho Thuật Luật Ôn phụ thân Hạng Thuật uống chính là thuốc từ Ma Thần Huyết!
Hạng Thuật trầm giọng nói: “Khắc Gia Lạp là hóa thân của hắn?”
Trần Tinh lập tức nói: “Không thể! Xi Vưu nếu hóa được thành hình người, Thần Châu sẽ không còn được như bây giờ.”
Nói đến đây Trần Tinh cảm giác sợ hãi, lúc trước cậu đặt ra rất nhiều khả năng liên quan đến ‘Bạt’, nhưng phỏng đoán đều là từ ‘Yêu’, hoặc tà thuật, hoặc dị biến từ yêu quái nào đó, vạn lần không ngờ tới, địch nhân lại là Xi Vưu!
Xi Vưu có địa vị gì? Nó là binh chủ thượng cổ! Thần chiến tranh của thiên hạ! Dù là Hiên Viên thị, cũng phải nhờ Thiên Đế, Huyền Nữ, Phong Bá Vũ Sư và sức mạnh của thần long, đại chiến mấy năm mới đánh bại được nó. Lại không diệt trừ tận gốc, chỉ có thể tách thi thể nó ra, phong ấn ở bảy nơi tại Thần Châu.
Mấy ngàn vạn năm trôi qua, chênh lệch thực lực quá lơn! Nếu Xi Vưu phục sinh, là ma đầu cấp Thần, thế gian không có ai là đối thủ của nó, dám đối đầu thì hôi phi yên diệt!
Hạng Thuật không biết truyền thuyết người Hán, cau mày nói: “Như vậy Khắc Gia Lạp là ai?”
“Khắc Gia Lạp?” Lục Ảnh nghĩ nghĩ, nói, “Mặc dù không biết ngươi nói ai, nhưng ta đoán đó là Thi Hợi.”
Hạng Thuật định miêu tả, Trần Tinh dùng ánh mắt cản lại, vì cậu cảm nhận được, sức sống của Lục Ảnh đang tan biến dần dần, chỉ sợ thời gian chẳng còn nhiều, bây giờ chỉ là hồi quang phản chiếu.
“Thi Hợi là bộ hạ của Ma thần,” Lục Ảnh nhắm mắt, chậm rãi nói, “Ta không nhớ hắn xuất hiện khi nào, nhưng việc duy nhất chắc chắn, hắn còn sống lâu hơn ta và Lang Thần, có thể là người sống sót từ thượng cổ. Theo lời của Lang Thần lúc lâm chung, Thi Hợi đã thoát khỏi mộ rất nhiều năm trước, dù sao người Hung Nô và người Hán phía nam giao chiến bao nhiêu năm ở Thần Châu, gây ra quá nhiều biến động, mọi nguyên nhân đều khó tra xét.”
Trần Tinh thấy giọng Lục Ảnh chìm xuống dần, nói: “Ngươi mệt mỏi rồi, Lục Ảnh, ta thấy ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
“Không sao,” Lục Ảnh mở mắt, miễn cưỡng cười vui, “Mười hai năm trước, Thi Hợi quay lại phương bắc lần đầu, khiến ta nhiễm trọng tật, hủ hóa ngày càng nặng, ta chẳng còn nhiều yêu lực lại bị oán khí ảnh hưởng, mộ địa hai người nhìn thấy trên đường, chính là nơi chôn xương của người Hung Nô.”
Trần Tinh nghĩ đến việc Lục Ảnh nói mình ‘cai quản mộng mị đêm dài’, bị ăn mòn, chắc hẳn mộng cảnh hóa thành ác mộng, vì thế trong sương mù Hạng Thuật mới nhớ về quá khứ. Lập tức hỏi: “Cho nên, những hoạt thi này xảy ra dị biến?”
Lục Ảnh lắc đầu: “Mấy năm sau, khi ta dồn lực chống chọi với việc hủ hóa, Thi Hợi đến phương bắc lần hai, hắn rất kiên nhẫn, chờ khi ta bị Ma Thần Huyết làm cho thối rữa một thời gian dài mới tới. Cũng đưa đến một bộ thi thể phàm nhân. Hắn khi còn sống được gọi là Tư Mã Vĩ, từng không đội trời chung với người Hung Nô.”
Trần Tinh: “Đại Tấn Đông Hải vương Tư Mã Việt!”
Lục Ảnh gật gật đầu, nói: “Ta ẩn cư trong núi đã lâu, không rõ ân oán nhân tộc, Thi Hợi thuyết phục ta quy thuận Ma Thần, lập ra một nhân gian không còn ai phải chết…”
Trần Tinh không tin nổi, đi đi lại lại trên đảo, nói: “Điên rồi! Đúng là điên rồi!”
Lục Ảnh thở dốc một hồi, đáp: “Sinh lão bệnh tử, là luân hồi thiên địa, không có chết sao có sống? Không có đau khổ biết đâu sung sương? Thời gian cũng chỉ như quán trọ, ta là người đi đường, không từ biệt rời đi sao đến được thế gian phồn hoa, không ngừng sinh sôi? Thế là, đề nghị của Thi Hợi bị ta cự tuyệt.”
“Sau đó, Tư Mã Việt đánh với ta một trận, chém đứt cặp sừng hiệu lệnh bách thú của ta, rồi mang đi.” Lục Ảnh nói, “Bây giờ ta chỉ có thể ở trong Tạp La Sát, kéo dài chút hơi tàn.”
Tiêu Sơn lại tỉnh, thấy Lục Ảnh ho khan, mới vươn tay, vuốt ngực cho hắn, Lục Ảnh sờ sờ đầu Tiêu Sơn, còn nói: “Một năm sau, lúc Tiêu Sơn chín tuổi, phía nam có một người nữa lại đến, là thế tử người A Khắc Lặc, khi còn sống gọi là Do Đa.”
___________
Không biết mọi người thích đọc kiểu mỗi ngày một chương hay lâu lâu đánh úp vậy?? Còn vài chương nữa là xong quyển 2 ròi…
Mà ngẫm lại thì… trong ba phần có mỗi Thương Lang Bạch Lộc ở Thiên Bảo HE thui.