Định hải phù sinh lục

Chương 23: Rối loạn



Đao hạ lưu nhân

 

Trần Tinh lập tức phản ứng, tại sao Phù Kiên lại nhanh chóng quyết định chém đầu Phùng Thiên Quân thị chúng như vậy! Chắc hẳn muốn cho Mộ Dung gia một câu trả lời, đồng thời trấn an bọn họ.

 

Chém đầu Phùng Thiên Quân, là để Phùng gia khiếp sợ, ngoài ra, quan trọng hơn là…

 

“Ta phải đi cứu huynh ấy,” Trần Tinh nói, “Huynh ấy không làm gì cả,  Phùng đại ca vô tội!”

 

“Đây là dụng ý của bọn họ!” Thác Bạt Diễm sốt ruột nói, “Nhất định là chủ ý của Vương Tử Dạ! Hắn muốn dẫn dụ ngươi và Đại Thiền Vu!”

 

Trần Tinh biết rõ nguyên do đó chứ, nhưng cậu không đi không được! Làm sao trơ mắt nhìn đầu Phùng Thiên Quân rơi xuống như vậy chứ!

 

“Ngươi muốn làm gì?” Thác Bạt Diễm nghiêm túc nói, “Ngươi nói cho ta! Ngươi có thể làm gì? Cứ thế bị bắt nhốt sao?”

 

Trần Tinh nhìn Thác Bạt Diễm, cậu không thể yêu cầu Thác Bạt Diễm vì mình mà cứu Phùng Thiên Quân được, như thế thì ép buộc người ta quá.

 

“Không thể chờ Hạng Thuật.” Trần Tinh nói, “Thác Bạt huynh, ta phải đến pháp trường.”

 

Cuộc đời Trần Tinh trước giờ là được đâu hay đó, sau khi thành Tương Dương bị phá, cậu không hoài nghi vận may của mình chút nào, cho dù có hô lên “Đao hạ lưu nhân” rồi xông vào, cũng có thể cứu Phùng Thiên Quân mà không gặp chuyện nguy hiểm gì.

 

Thác Bạt Diễm không khuyên nổi Trần Tinh, đành phải nói: “Được! Ta sẽ nghĩ cách! Hiện giờ phải đi cầu kiến bệ hạ.”

 

“Ngươi không cần lo.” Trần Tinh nói, “Chỉ cần đưa ta đến pháp trường… là được rồi.”

 

Thác Bạt Diễm dặn dò chuẩn bị xe ngựa để Trần Tinh lên xe. Sắc trời tối sầm lại, Trần Tinh sau khi lên xe cảm thấy không đúng, chạng vạng giờ Dậu, trong thành Trường An ngập tràn một luồng không khí quái dị, từ dưới mặt đất gió lớn thổi lên.

 

“Làm sao vậy?” Thác Bạt Diễm kiên nhẫn nói.

 

Trần Tinh lắc đầu, lên xe, đi thẳng ra pháp trường, Thác Bạt Diễm dặn ngàn vạn lần không thể đi ra chỉ được ẩn thân trong xe, từ sau màn xe nhìn ra xa.

 

“Ta đi báo cho quan giám trảm một tiếng,” Thác Bạt Diễm nói, “Sẽ cố hết sức.” Nói xong hắn phi ngựa đi.

 

Giờ Dậu hai khắc, trống chiều ‘thùng’ một tiếng lại một tiếng, đoàn người như mây đen kéo đến đây dưới biển mây đen cuồn cuộn như thủy triều, đây là lần đầu tiên từ sau khi Đại Tần lập quốc hành quyết phạm nhân lúc chạng vạng.

 

Trần Tinh vén màn xe nhìn lại, trên pháp trường đã xếp đài cao, một phía khác của Tây Nhai khẩu, đều là con cháu Mộ Dung gia cẩm y hoa phục đến đây xem hành hình, bên còn lại là binh lính sẵn sàng nghênh địch.

 

Trong chốc lát ngắn ngủi, Trần Tinh nghĩ đến vô số thứ, muốn cứu Phùng Thiên Quân chỉ còn cách đơn giản mà trực tiếp nhất, cũng thô bạo nhất, lao ra hô “Đao hạ lưu nhân”, dùng bản thân mình làm điều kiện trao đổi giữ lại tính mạng cho Phùng Thiên Quân rồi sẽ bị được đưa đến gặp Phù Kiên.

 

Bỗng nhiên có người gõ gõ bên ngoài xe, đưa một mảnh giấy qua cửa sổ.

 

Phía trên ghi vài chữ: Đừng vọng động, ta đi cứu hắn.

 

Trần Tinh lập tức hất màn xe, chỉ thấy bóng lưng một người Hồ, người kia rất quen nhưng không nhớ gặp qua ở đâu. Nhìn phương hướng y rời đi là lẻn vào giữa đám người. Xa xa có một nhóm người đang tụ lại quan sát, Trần Tinh liếc qua, dưới sắc trời tối tù mù, nhìn thấy giữa đám người là Hạng Thuật đội đấu lạp.

 

Ngón tay Hạng Thuật giữ lấy vành mũ, hơi nhấc lên, trao đổi ánh mắt với Trần Tinh ngồi trên xe ngựa, Trần Tinh an tâm lại, nếu Hạng Thuật đã đến thì sẽ có cách. Cậu nghĩ mất cả một buổi trưa làm gì vậy? Trần Tinh nghi hoặc nhìn người kia, cuối cùng cũng nhớ ra…

 

Ngày đầu tiên bọn họ vào cung, các tộc người Hồ bị Phù Kiên lạnh nhạt đến yết kiến Đại Thiền Vu Hạng Thuật.

 

Lúc Phùng Thiên Quân bị áp giải đến, pháp trường bắt đầu rối loạn, người Mộ Dung gia đã ầm ĩ chửi bới.

 

Phùng Thiên Quân tóc tai bù xù, trên mặt toàn là máu, hai tay bị trói ngược sau lưng.

 

“Bệ hạ có lệnh!” Quan giám trảm cất giọng nói, “Phùng Thiên Quân thuộc Phùng thị, đêm qua lẻn vào cung đại nghịch bất đạo ám sát Thiên Vương bệ hạ! Lập tức xử chém!”

 

Trái Trần Tinh vọt lên tẩn cổ, gió trên pháp trường càng ngày càng lớn, sau đó bão cát che ngập trời, gió lạnh gào lên giận dữ.

 

Oán khí! Trần Tinh vạch màn xe, đi xuống, bầu trời phía trên pháp trường đã tối đen, bây giờ là chạng vạng nhưng giơ tay không nhìn thấy năm ngón, dân chúng bốn phía dùng tay che mặt chắn cát bay đá chạy, Phùng Thiên Quân vốn ủ rũ lúc này ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

 

Tháp chuông đứng giữa gió lốc điên cuồng vang lên, Phù Kiên nấp trong chỗ tối bỗng nhiên đi ra, khó tin nhìn bầu trời.

 

Trên một tòa lầu khác ở Tây nhai Trường An, Phùng Thiên Dật ngồi trên xe lăn, hướng về phía pháp trường, sử dụng Âm Dương giám, hắc khí mãnh liệt từ trong gương bắn ra, che lấp cả thành Trường An.

 

Hạng Thuật đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ biến cố phát sinh, lập tức ra hiệu cho thủ hạ đừng tiến lên. Trần Tinh đứng giữa gió lốc ngẩng đầu, nhìn thấy Phùng Thiên Dật đeo mặt nạ phía xa.

 

“Là ngươi?” Trần Tinh quát lên.

 

Phùng Thiên Dật dù ở xa, nhưng giọng nói lại truyền tới tai Trần Tinh.

 

“Phá vỡ sắp đặt nhiều năm qua của ta,” Phùng Thiên Dật lạnh lùng nói, “Lại có thể an toàn ra khỏi Âm Dương giám, quả nhiên đã coi thường ngươi.”

 

Nói xong, Phùng Thiên Dật chẳng biết từ bao giờ đã lấy lại Âm Dương giám, thoáng chốc hắc khí từ trong gương tuôn ra ngập trời, hướng về phía Trần Tinh xông tới!

 

Trần Tinh giận dữ hét: “Vô liêm sỉ! Phùng Thiên Dật! Ta đây sẽ trục xuất ngươi khỏi Khu ma ti!”

 

Chợt, hai tay Trần Tinh thu về, hướng phía cao cao kia vung ra, Tâm Đăng tỏa sáng hào quang chói lóa, xua tan bóng tối, như đi ngược dòng nước!

 

Hắc khí lại như biển cuộn sóng gầm tuôn trào, nhưng không tới gần Trần Tinh được, rối rít né tránh ánh sáng Tâm Đăng, lượn từng vòng trên pháp trường, lại tụ thành mấy hắc ảnh võ sĩ, chỉ nghe thấy đao phủ kêu thảm một tiếng, máu tươi tung tóe, đám người bối rối hô vang, chạy biến vào trong màn đêm!

 

Trần Tinh quay đầu, nhìn Phùng Thiên Dật ở chỗ trên cao, cậu không quyết định được là xông lên đoạt Âm Dương giám hay không thì lại nghe thấy Hạng Thuật quát: “Cứu người trước! Ta đi bắt hắn bây giờ!”

 

Âm thanh kia như đánh thức Trần Tinh tỉnh lại từ trong mơ, cậu xông lên đài hành hình, hắc khí vờn quanh Phùng Thiên Quân, hiện ra thân hình võ sĩ.

 

Chúng nó muốn làm gì? Trần Tinh vừa chạy tới bên cạnh, võ sĩ kia đã rút kiếm, có vẻ muốn cướp Phùng Thiên Quân đi, Trần Tinh bỗng nhiên hiểu ra, mục đích của Phùng Thiên Dật và bọn họ giống nhau, đều là cướp người, cậu không dám chắc, không biết có nên để Phùng Thiên Dật cứu đệ đệ đi không, Hạng Thuật đã tới gần, một kiếm vung ngược, vang lên “keng” một tiếng, hất văng võ sĩ kia ra.

 

“Dẫn hắn đi!” Hạng Thuật quát.

 

Trần Tinh lập tức dùng dao găm cắt đứt dây thừng quấn quanh người Phùng Thiên Quân, sau lưng lại có võ sĩ đánh tới, một phút chốc lại có bóng người xuất hiện, “keng” một tiếng nữa, binh khí va chạm, bảo vệ sau lưng Trần Tinh, nhưng lại là Thác Bạt Diễm!

 

Thoáng chốc, hắc khí tỏa ra, năm sáu bóng võ sĩ xông lên từ các phía khác nhau, vì đỡ đòn hộ Trần Tinh mà cánh tay Thác Bạt Diễm bị chém, máu văng khắp nơi, hắn cầm trường kích vung mạnh, ầm một tiếng, đánh văng tàn bộ địch nhân.

 

Thác Bạt Diễm quát: “Đi mau!”

 

Trần Tinh kéo tay Phùng Thiên Quân, nửa ôm nửa kéo, lảo đảo chạy xuống từ hình đài. Xung quanh Trường An toàn là hắc khí, như chìm vào bóng đêm, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

 

“Rời khỏi đây!” Trần Tinh hô, “Cùng chạy! Chạy mau! Thác Bạt Diễm! Ngươi chiếu cố huynh ấy!”

 

Không cần cậu nhắc nhở, bách tính cũng biết mạng quan trọng hơn bắt đầu hoảng hốt bỏ chạy, quanh pháp trường đã lộn tùng phèo lên, Trần Tinh giao Phùng Thiên Quân cho Thác Bạt Diễm, một tay tỏa sáng rực rỡ, phân biệt phương hướng hô: “Hạng Thuật đâu rồi! Hạng Thuật!”

 

Nhất định phải đuổi đến chỗ Phùng Thiên Dật! Hắn sử dụng Âm Dương giám rồi! Trần Tinh mấy lần thắp sáng Tâm Đăng tìm kiếm vị trí Hạng Thuật, thì cánh tay lại bị một người bắt được.

 

“Trần Thiên Trì?” giọng nói trầm thấp vang lên.

 

Trần Tinh giật mình, là Phù Kiên.

 

Phù Kiên không nói gì, bóp yết hầu Trần Tinh kéo cậu tới bên cạnh, quát lên “Thác Bạt Diễm ở đâu! Tập kết Cấm quân! Còn bao nhiêu binh sĩ đi theo tay! Đến vị trí cao hown1”

 

Trần Tinh nửa ôm Phùng Thiên Quân, bị cưỡng ép đi vào một tòa vọng lâu bên cạnh Tây nhai khẩu, chỉ thấy hắc khí kia đã bao trùm Trường An.

 

“Nhanh bắt lấy Phùng Thiên Dật!” Trần Tinh biết mọi chuyện không ổn, Phùng Thiên Dật bị phá vỡ kế hoạch, quyết định khởi động Âm Dương giám, Phù Kiên lại tóm chặt Trần Tinh, hét lên: “Giải thích rõ ràng cho ta!”

 

“Không có thời gian giải thích!” Trần Tinh lớn tiếng nói, “Thả ta đi! Chỉ có ta mới chế ngự được Phùng Thiên Dật!”

Phù Kiên sững sờ, không biết vì sao phía xa truyền đến tiếng rống rầu rĩ, như ngàn vạn yêu quái đang rít gào, Trần Tinh nghe thấy âm thanh này đã biết mọi chuyện quá muộn.

 

“Phù Kiên, lần này ngươi gặp phiền toái rồi.” Trần Tinh lẩm bẩm nói.

 

Phù Kiên buông cổ áo Trần Tinh ra, nhìn về phía thành Trường An.

 

Hạng Thuật dẫn dắt Hồ tộc đến lầu cao ở Tây nhai, tầng cao nhất nổ tung, oán khí màu đen sụp xuống, toàn bộ oán khí bên trong Âm Dương giám phóng hết ra ngoài!

 

“Phù Kiên,” giọng nói Phùng Thiên Dật vang lên, “Ngươi chiếm đoạt giang sơn Đại Tấn ta, hủy đi thiên hạ Thần Châu, tàn sát bách tính, giết thân nhân, đánh gãy hai chân ta…”

 

Trần Tinh trợn to mắt.

 

Cùng lúc đó, bên trong thành Trường An, toàn bộ gương đồng không hẹn mà cùng sáng lên, bắn ra hắc quang.

 

Phùng Thiên Dật lơ lửng giữa không trung, y phục bay bay, tay giơ Âm Dương giám, phù văn bay ra, ánh sáng đen tím tỏa sáng, từ trong các nhà dân thành Trường An phát ra tiếng kêu la sợ hãi, trăm vạn tiếng than như dòng thác lũ khiến sống lưng Trần Tinh run rẩy.

 

Uy lực Âm Dương giám bộc phát toàn bộ, huyễn thế trong gương đã nối liền với hiện thế, toàn bộ hoạt thi trong thế giới kia lập tức tràn qua!

 

Trong thành chỗ nào cũng có tiếng kêu thảm thiết, Hạng Thuật xoay người lên ngựa, thúc mạnh mấy lần, con ngựa chạy theo mái ngói xông lên lầu hai, lại nhảy vọt một cái, lên tiếp một tầng lầu, sau đó Hạng Thuật phi thân lên lan can, mượn lực nhảy lên, tay kéo một đại cung lớn bằng nửa người thành hình trăng tròn…

 

Trần Tinh thoát được sự kiềm hãm của Phù Kiên, lao ra hô: “Phá!” Sau đó dồn toàn lực thúc đẩy ánh sáng của Tâm Đăng đến mức cực hạn, Hạng Thuật buông tên, khi tên còn chưa rời dây cung đã tỏa sáng lóng lánh, hóa thành một mũi quang tiễn, xé gió bay đi!

 

Mũi tên kia giữa đêm tối vẽ ra một đường cong sáng rực, cực kỳ chuẩn xác, ‘keng’ một cái bắn trúng Âm Dương giám trong tay Phùng Thiên Dật. Thoáng chốc, Âm Dương giám xoay tròn trên không trung bay ra ngoài. Trần Tinh quát lớn, lao xuống vọng lâu, Hạng Thuật từ trên cao hạ xuống, Phùng Thiên Dật giận dữ gào thét, dưới áo bào bắn ra khói đen cuồn cuộn hướng về phía Âm Dương giám!

 

“Mau bắt lấy cái gương kia!” Trần Tinh không để ý cái gì nữa, thét lớn.

 

Sau một khắc, lại một mũi tên bay ra, là từ tay Thác Bạt Diễm đang cưỡi ngựa phi dọc theo con phố, như một sao chổi tiếp lực, lần thứ hai bắn trúng gương, Âm Dương giám lại bay về phía vọng lâu.

 

Mắt thấy tấm gương kia còn cách Trần Tinh chưa đầy ba mươi bước, sắp sửa rơi xuống đất, lại một mũi tên bay tới, nghiêng nghiêng vụt qua, ‘keng’ một tiếng, mũi tên bắn trúng bên mép Âm Dương giám, Âm Dương giám lại bắn ngược lên bay về phía Trần Tinh.

 

Trên vọng lâu, Phù Kiên thu lại trường cung, hai mắt sợ hãi, khó tin nhìn về phía thành Trường An.

 

Trần Tinh được toại nguyện, lấy được Âm Dương giámm không cố kỵ né tránh nữa, đứng dưới vọng lâu bắt đầu thi pháp sử dụng pháp bảo.

 

Bạch quang phát ra, ông ông rung động, một vùng trời Trường An đầy phù văn  bắt đầu bị hút vào trong gương.

 

“Nào có thể để ngươi phá chuyện tốt của ta!” Phùng Thiên Dật điên cuồng hét lên, điều khiển hắc khí cuồn cuộn lao về phía Trần Tinh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạng Thuật nghiêng người trượt xuống đứng chắn phía trước Trần Tinh, vung mạnh trường cung trong ta. Phù Kiên ở trên cao quát: “Bắn tên! Giết chết yêu nhân!”

 

Tên của Cấm quân dồn dập rời cung, bay về phía không trung, Phùng Thiên Dật hẳn không sợ hãi binh đao bình thường, chỉ sợ quang tiễn của Hạng Thuật, đột nhiên gã bay lên cao. Nhân dịp lúc này, Trần Tinh nghịch chuyển Âm Dương giám thu lại toàn bộ hắc khí đầy trời vào trong gương.

 

Trong chốc lát, Trường An ngập oán khí đã quay về như ban đầu, nhưng bốn phương tám hướng vẫn truyền đến tiếng kêu la đau đớn.

 

Hạng Thuật: “Hút hoạt thi trở laij1”

 

“Không hút được!” Trần Tinh nói, “Chỉ có thể hút oán khí! Toàn bộ bọn chúng chạy ra ngoài rồi!”

 

Phù Kiên vội vã xuống lầu, quát lên: “Thuật Luật Không, giải thích cho trẫm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

 

Hạng Thuật: “Sẽ có câu trả lời cho ngươi, nhưng không phải lúc này. Kiên Đầu! Ngươi nhất định phải ở đây dông dài?”

 

“Báo!” Hộ vệ Cấm quân vọt tới, hô: “Bẩm bệ hạ, trong thành đâu đâu cũng có hoạt thi!”

 

Thác Bạt Diễm giục ngựa đến, hô: “Quay về bảo vệ hoàng thành! Quay về bảo vệ hoàng thành! Bảo vệ bệ hạ!”

 

Phù Kiên vô cùng phẫn nộ, nhưng bó tay không có cách nào, đành phất tay hạ lệnh lui về cung. Giờ Tuất, Cấm quân chen chúc hộ giá Phù Kiên hồi cung, Hạng Thuật để Trần Tinh lên ngựa, nhờ có Thác Bạt Diễm chuẩn bị sẵn, đã sắp xếp phòng thủ toàn thành, năm mươi vạn Cấm quân như thủy triều, tới tấp quay về bảo vệ nội thành Trường An.

 

Nhưng tiệc vui chóng tàn, tới trước cung, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến tiếng kêu rên sợ hãi.

 

“Trong cung cũng có.” Máu trong người Thác Bạt Diễm như đông lại, nói, “Nhanh! Đi đi! Mang gương theo!”

 

Trần Tinh thử dùng gương hút hoạt thi vào, nhưng không biết có phải do Phùng Thiên Dật luyện hóa Âm Dương giám bằng oán khí mà gương không hề ổn định, liên tục rung động, chỉ sợ cưỡng ép thì oán khí bên trong sẽ lại bắn ra, cậu vội hô: “Không được! Tấm gương sắp vỡ rồi!”

 

Hạng Thuật dẫn dắt võ sĩ dưới trướng, giải thích cho bọn họ, Trần Tinh nghe không hiểu, chỉ thấy biểu tình của Phù Kiên cực kỳ nghiêm nghị, Hạng Thuật lại thủ thế, mọi người vội vàng đáp lời, chẳng sợ hãi chút nào muốn xông vào cung, nghênh chiến đám Bạt đột nhiên xuất hiện này.

 

“Đợi đã!” Phù Kiên đột nhiên nói.

 

Mọi người đều nhìn về phía Phù Kiên, Phù Kiên im lặng chốc lát rồi nói: “Thác Bạt Diễm, triệu tập quân đội trong thành, truyền lệnh cho bốn vị Đại tướng quân có thể tìm được ai thfi tìm, Cấm quân cố gắng nghĩ cách cứu viện dân chúng, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, theo trẫm di giá đến cung A Phòng.”

 

Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Ngươi từ bỏ toàn bộ bách tính Trường An?”

 

Phù Kiên cả giận nói: “Trong thành loạn như vậy, ban đêm không nhìn rõ thứ gì, làm sao mà triệu tập quân đội?”

 

Hạng Thuật quát lên: “Kiên Đầu! Can đảm của ngươi chó ăn rồi sao?”

 

Phù Kiên quát lại: “Thuật Luật Không! Ngươi là Hoàng đế hay ta là Hoàng đế!”

 

“Đừng cãi nhau.” Trần Tinh vội hỏi, “Hạng Thuật!”

 

Trần Tinh dùng ánh mắt ra hiệu, Hạng Thuật hít sâu, đành coi như thôi, Thác Bạt Diễm lập tức phân phó, chuẩn bị ngựa, rời khỏi Vị Ương cung, cùng Phù Kiên rời thành.

 

Trong thành Trường An đâu cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết, người thường nhìn thấy Bạt thì nỗi sợ còn lớn hơn cái mạng, rít gào khàn cả họng. Trần Tinh và Hạng Thuật sóng vai giục ngựa, bỗng nhiên Hạng Thuật quay người, phóng ngựa rời đi.

 

“Ngươi đi đâu vậy?” Trần Tinh sốt ruột hô.

 

Hạng Thuật từ xa hô lên: “Nhìn xem Phùng Thiên Quân thế nào!”

 

Trần Tinh muốn đổi hướng đuổi theo Hạng Thuật nhưng Phù Kiên đã vọt tới, một tay kéo dây cương ngựa, quát: “Đi! Trần Thiên Trì! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

 

“Thả ta đi!” Trần Tinh nói.

 

Phù Kiên: “Giải thích rõ ràng trước, nếu không đừng hòng đi đâu!”

 

Trần Tinh không dám giục ngựa nữa, đành đi theo Phù Kiên rời thành, giải thích đại khái mọi chuyện xảy ra, cậu vẫn quay đầu nhìn mãi, lo lắng cho an nguy của Hạng Thuật. Phù Kiên lại hỏi: “Vậy Bạt yêu thì phải đối phó thế nào?”

 

“Chém đầu nó.” Trần Tinh thở dốc nói, “Nhớ không được để bị cắn hoặc bị cào, hoạt thi có thi độc.”

 

Thác Bạt Diễm đuổi theo đã nghe thấy câu chuyện, Phù Kiên ra hiệu, Thác Bạt Diễm gật đầu một cái. Trần Tinh lại nói: “Còn một cách khác là hỏa thiêu bọn chúng.”

 

Cách này là do Trần Tinh nghĩ ra, cho dù là yêu quái gì thì chỉ cần đốt thành tro cũng không thể làm hại ai nữa, sau khi hỏa thiêu còn có thể ngăn chặn độc thi.

 

Phù Kiên nói: “Nghĩ cách dẫn bọn chúng đến cung A Phòng, sau đó dùng dầu hỏa diêm tinh dùng một mồi lửa thiêu sạch đi.”

 

Trần Tinh nghe vậy không khỏi bội phục Phù Kiên, quả là đế vương phương bắc, ít nhiều cũng có bản lĩnh thực sự. Trong thành Trường An quyết chiến chỉ sợ ngộ thương bách tính, khó có thể triển khai, nhưng rời khỏi thành, bên ngoài hoang vắng, giữa cánh đồng còn cả cỏ cây dễ giải quyết hơn nhiều.

 

“Quan Quân tướng quân đến!” Có người hô.

 

“Hổ Uy tướng quân đến!”

 

Đám võ quan trong triều phản ứng rất nhanh, đã đuổi theo Hoàng đế ra khỏi thành, càng ngày càng nhiều binh sĩ, sau đó, trên bình nguyên đã tập hợp hơn hai mươi vạn quân, trùng trùng điệp điệp hướng về phía cung A Phòng cách thành Trường An ba mươi dặm.

 

“Giá!” Sau khi rời thành, Trần Tinh quay đầu ngựa đi tìm Hạng Thuật.

 

“Người đâu?” Lòng Trần Tinh như có lửa đốt, lúc đi vào thành, trong tay tỏa sáng, ánh sáng Tâm Đăng xua tan đám hoạt thi, nhanh chóng mở ra một con đường, rất nhiều hoạt thi đuổi theo bách tính, đè xuống đất xong cắn luôn, đám dân thường đang chật vật trốn thoát, gào khóc chém giết.

 

Trần Tinh đi qua, hoạt thi sợ hãi chạy trốn, Trần Tinh hô: “Đi qua Bạch Hổ môn! Đến cung A Phòng! Bệ hạ đang ở đó.”

 

Bách tính mau chóng chạy đi, Trần Tinh sợ ngựa dẫm phải người vô tô, đành bỏ ngựa đi bộ, cậu tóm lấy một người, hô: “Đại Thiền Vu đâu? Có nhìn thấy Đại Thiền Vu không?”

 

Có người sợ hãi nhìn về một hướng trong thành, Trần Tinh biết Hạng Thuật giết đến vì thế nhanh chóng lao vào trong phố.

 

Lúc này Hạng Thuật tụ tập được hơn ngàn người, cả Hồ lẫn Hán, càng ngày càng nhiều, đang chống chọi với đám Bạt. Không ít bách tính nhặt được binh khí, hoảng hốt gia nhập đội người cũng không rõ thân phận của Hạng Thuật. Có người Hồ nhận ra Hạng Thuật, liều mạng xung phong, Hạng Thuật dùng tiếng Hung Nô cao giọng quát: “Chém đầu chúng!”

 

Thấy Hạng Thuật bị nhốt hai mặt, cuối đường có một vệt sáng lao tới, xua tan bóng đêm, đám hoạt thi đều kêu rên chạy loạn. Hạng Thuật quay đầu, thấy Trần Tinh đứng ở đầu đường, hiên ngang đứng, gương mặt có vẻ giận dữ, trong tay tỏa ra ánh sáng êm dịu.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh cả giận: “Ngươi đang làm gì vậy?”

 

Hạng Thuật huýt sáo, đội  quân vừa mới tổ chức tập hợp lại về phía y, Hạng Thuật giục ngựa đi tới, vươn tay kéo Trần Tinh lên ngựa.

 

“Rời thành!” Hạng Thuật quát.

 

Bốn cổng thành Trường An mở rộng, khắp nơi đều là bách tính hoảng hốt chạy trốn, Hạng Thuật dẫn theo kỵ binh người Hồ, không biết từ khi nào đã cứu được không ít người, hò hét tụ tập thành một đáp, có Hồ có Hán đang lo âu nhìn Hạng Thuật.

 

Phía hoàng cung, xuất hiện một bóng đén cầm trường kích, vóc dáng kia chính là kỵ sĩ đuổi giết bọn họ ở thế giới trong gương.

 

Hạng Thuật đang định kéo cung, nhưng khoảng cách quá xa, đêm đen không thể nhắm chính xác, đành coi như thôi. Trần Tinh giục ngựa đuổi theo, Hạng Thuật hít sâu một hơi nhìn cậu.

 

“Bọn họ đã rút lui đến quan đạo.” Trần Tinh nói.

 

Hạng Thuật thu cung, nói: “Theo ta giết trở về, ta có lời muốn hỏi Phùng Thiên Dật.”

 

“Không được!” Trần Tinh nói, “Hạng Thuật! Không được manh động.”

 

Hạng Thuật: “Tâm Đăng của ngươi có thể đánh đuổi đám Bạt, đi theo ta!”

 

Trần Tinh nói: “Vậy bọn họ thì sao?”

 

Trần Tinh ra hiệu Hạng Thuật nhìn nam nữ già trẻ mà y cứu ra, đột nhiên cậu cảm thấy Hạng Thuật vào lúc này cực kỳ đáng tin cậy.

 

Hạng Thuật bỏ ý định này, Trần Tinh nói: “Đi! Cùng nghĩ cách khác xem.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.