Khu ma ti cứ như vậy mà đổ sụp.
Trường An hiện thế, canh bốn, bên trong tẩm điện Vị Ương cung.
“Đúng như bệ hạ sở liệu, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không và Trần Tinh buổi chiều hôm nay đã đến Phùng gia. Chạng vạng tối Phùng gia không biết làm sao lại phái toàn bộ lực lượng điều tra khắp nơi.” Một võ quan nói, “Tìm kiếm ‘Hạng Thuật’ mà bệ hạ nhắc tới.”
Phù Kiên ngủ đến nửa đêm bị đánh thức, mặc áo mỏng ngồi ở khung giường, lửa giận bắt đầu bốc lên trong lòng, nhìn quan võ kia, nghi hoặc đầy đầu.
Quan võ đó lại nói: “Thuộc hạ phái ra mười mật thám, cũng nghi ngờ tin tức của Phùng gia, hỏi thăm dọc đường, trước khi bọn chúng đến thì cũng tìm được, may mắn không làm nhục mệnh, đúng lúc tối đen như mực thì tên này đứng ở trước tiệm bánh bao ngơ ngẩn.”
Trước mặt Phù Kiên, là một con chó đất nho nhỏ miệng ngậm một tấm gương, đang vẫy đuôi với pK.
“Tấm gương dính nước miếng, mạt tướng định lau sạch nhưng con chó này sống chết cũng không chịu nhả ra…”
Võ quan kia khi đi tìm “Hạng Thuật” thấy một tấm gương cổ, mới tự bổ não coi như mình đã xong việc, quả quyết là tấm gương yêu thích của Thanh Hà công chúa bị một con chó tên là “Hạng Thuật” tha đi mất, mới khiến bốn phía phải đi tìm như vậy.
Phù Kiên: “…”
Quan võ khom người lùi ra sau, con chó nghi hoặc nhìn hai bên một chút.
Phù Kiên: “Thác Bạt Diễm không phân phó các ngươi tìm chó hay người à?”
Quan võ mờ mịt đáp: “Thác Bạt đại nhân chỉ bảo tìm một gia hỏa gọi là Hạng Thuật…”
“Gia hỏa” trong tiếng Tiên Ti có thể chỉ người, chó hay cả đồ vật, Thác Bạt Diễm ý bảo tìm người tên Hạng Thuật, ban đầu thủ hạ cũng nghĩ là tìm người, nhưng sau khi hỏi nô bộc Phùng gia mới biết là chó, thế là vội vội vàng vàng đi tìm về để Phù Kiên xem.
Mà Phùng Thiên Quân từ khi ôm con chó kia cũng không biết nó có tên nào khác không, chỉ nghe Trần Tinh gọi nó là Hạng Thuật nên cứ thế gọi nó là “Hạng Thuật” “Hạng Thuật”. Cho đến khi Phùng Thiên Quân bị cướp mất pháp bảo, phái gia nhân đi tìm cũng gọi “Hạng Thuật” “Hạng Thuật”, vừa đúng lúc các võ quan Cấm quân nghe thấy.
Phù Kiên giận dữ hét: “Ăn hại! Một đám ăn hại! Thác Bạt Diễm đâu?!”
Quan võ giật mình, vội nói: “Tướng quân… ấy, còn chưa quay lại!”
Phù Kiên chộp tấm gương, con chó nhe răng trợn mắt muốn cướp, Phù Kiên tiện tay ném tấm gương lên bàn, đêm khuya hắn cũng không muốn nổi giận, đành đuổi người đi tìm tiếp.
Thanh Hà công chúa bị đánh thức, ở đằng sau bình phong duỗi lưng một cái, dáng người thướt tha. Phù Kiên trùm ngoại bài, gỡ mái tóc rối bù xuống, để lộ lồng ngực cường tráng rậm lông, thở một hơi, xỏ chân vào guốc gỗ.
“Chưa tìm thấy người sao?” TH vẫn còn buồn ngủ, hỏi, “Bệ hạ định đi đâu vậy?”
Phù Kiên đáp: “Thư phòng, trẫm tìm Vương Tử Dạ nói mấy chuyện, dù sao cũng tỉnh rồi. Bảo người đuổi con chó này đi cho trẫm…”
Thanh Hà công chúa nói: “Đáng thương quá, để nó ngủ sau bình phong một đêm đi.”
Phù Kiên cầm áo choàng, ném ra sau bình phong, con chó chạy tới, nó cũng mệt lắm rồi nên cuộn tròn sau bình phong nằm ngủ.
Sau khi Phù Kiên rời đi, Thanh Hà công chúa liếc nhìn cái gương trên bàn, lông mày cau lại, nàng nhẹ nhàng cầm lên cẩn thận xem xét.
Thế giới trong gương, ba người đứng trên một vị trí cao, hướng về phía hoạt thi chồng chất cả đống, bên ngoài hẻm núi lặng ngắt như tờ.
“Bọn chúng không dám áp sát,” Hạng Thuật nói, “Có nguyên nhân gì?’
Phùng Thiên Quân mở thẻ tre, xem xét cẩn thận dưới ánh nắng, lại tìm đến đoạn nói về gương đồng, bắt đầu đọc.
“Bởi vì đầu trong tay chúng ta?” Trần Tinh nhìn phương xa, suy đoán.
Hạng Thuật cau mày: “Không đúng, lúc trước tướng quân không đầu đuổi tới cửa thì không đuổi theo nữa, nhớ từ lúc ở hoàng cung ra không?”
Trần Tinh bị nhắc vậy bỗng nhiên nhớ ra, khi rời khỏi Vị Ương cung, dường như đi xuyên qua một bức tường vô hình, mà lúc xông vào Khu ma ti cũng có cảm giác tương tụ.
“Tường phòng ngự.” Trần Tinh nhớ lại ghi chép cổ xưa, nói, “Nơi này vốn có pháp bảo hoặc thần bình, mới bố trí được tường phòng ngự! Pháp bảo này ở đâu?”
Trần Tinh đọc qua trong sách, dùng pháp bảo mạnh mẽ và thần binh, kết hợp với trận pháp được bí mật truyền lại, có thể tạo ra một bức tường vô hình ngăn cản ngoại địch, nhưng khi bọn họ đi vào không thấy bất kỳ pháp bảo nào, dù sao việc sử dụng Âm Dương giám sap chép tạo ra một pháp ở hiện thế rất khó.
Thứ duy nhất là pháp bảo hoặc thần binh, cũng chỉ có…
Trần Tinh và Hạng Thuật cùng nhìn về thanh kiếm Hạng Thuật nắm trong tay.
Hạng Thuật áng chừng nhìn thanh kiếm, trầm giọng nói, “Nếu như vậy, một thời ba khắc, địch nhân sẽ không tấn công được.”
Sắc mặt Trần Tinh thay đổi, cực kỳ căng thẳng, trầm giọng nói: “Vậy cũng chưa dám chắc, Phùng đại ca! Đừng đọc nữa! Mau nhìn đi!”
Hoạt thi đầy khắp đồi núi, dường như nhận được một tín hiệu vô hình nào đó, cùng nhau giương cung cài tên, hướng về ba tầng lầu của tổng thự Khu ma ti.
Phùng Thiên Quân ngẩn đầu, lẩm bẩm: “A không được rồi, phải tìm chỗ yểm hộ!”
Trong một thoáng, gần mười vạn mũi tên bay vọt lên không trung, che khuất bầu trời, sau đó tên như mưa rào bung xuống hạp cốc.
Hạng Thuật gần nhu xô ngã Trần Tinh về phía trước, lăn dọc theo cầu thang xuống dưới, Phùng Thiên Quân theo sát đằng sau, nghiêng người ngã xuống lầu hai. Ầm ầm, mười vạn mũi tên bay mang theo xung lực cực mạnh, phá hủy hoàn toàn tầng ba. Nhưng khí thế chưa hết, lại khiến tầng hai sụp xuống.
“Làm sao đây!” Trần Tinh hô.
Hạng Thuật đạp một bước lên mộc án, mộc án ở lầu một bay lên, chặn trên đỉnh dầu, Phùng Thiên Quân còn đang cúi đầu nhìn thẻ tre, Trần Tinh quát lên: “Đừng xem nữa! Chạy mau!”
Hạng Thuật hô: “Thanh kiếm này mang ra ngoài có cản được bọn chúng không?”
“Không được!” Trần Tinh hô, “Nếu rời khỏi pháp trận ở đây, tường phòng ngự sẽ mất tác dụng!”
Phùng Thiên Quân rốt cục cũng khôi phục tinh thần, quát: “Xuống dưới lòng đất!”
Hạng Thuật: “Không được! Chúng ta sẽ bị chôn sống!”
Trần Tinh: “Vô dụng thôi! Pháp trận mà hủy thì…”
Hạng Thuật: “Mang cái đầu kia đi!”
Bốn phía quanh hẻm núi, một đợt mưa tên thứ hai lại bay lên!
Kmt cứ như vậy mà đổ sụp, khói bụi bay lên, Hạng Thuật đưa Trần Tinh và Phùng Thiên Quân xuôi theo cổng vào, chạy vội ra ngoài!
Lập tức toàn bộ truy binh ở sơn cốc không hẹn mà chuyển hướng, đuổi theo bọn họ.
Tình cảnh kia quá hùng tráng, hàng ngàn hàng vạn hoạt thi như một cơn thủy triều, chen lấn quét qua sơn cốc, Phùng Thiên Quân một tay nhấc đầu lâu, Trần Tinh bị Hạng Thuật kéo như sắp bay khỏi mặt đất, chạy như ăn cướp.
Phùng Thiên Quân:” Ta đề nghị ném cái đầu này hoặc hủy nó đi! Ngươi thấy bọn nó đuổi theo không buông, không chừng muốn…”
Hạng Thuật: “Tùy ngươi! Tiêu hủy thì xem xem!”
Ba người vừa chạy qua giao lộ trên phố, lại một đám hoạt thi ngàn con từ trong ngõ xông ra, Trần Tinh quả quyết giơ tay, bắn ra một luồng ánh sáng, đánh tan đám hoạt thi quần áo tơi tả kia.
Phùng Thiên Quân quăng cái đầu, rút đao định chém đầu lâu thành hai nửa, thì trên trời xuất hiện một luồng hắc khí như sao chổi phóng thẳng xuống, ầm ầm bao lấy đầu lâu, mang theo hắc hỏa cuồn cuộn bay về phía đại quân hoạt thi.
Phùng Thiên Quân: “! ! !”
Phùng Thiên Quân còn chưa chuẩn bị, đầu lâu đã bị cướp đi, ngây ngẩn cả người.
“Cái gì thế?” Hạng Thuật ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trần Tinh dừng bước, ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Ta không biết.”
Trong thế giới này mỗi giờ mỗi khắc đều cực kỳ quỷ dị, Phùng Thiên Quân nói: “Đi đâu bây giờ?”
Hạng Thuật: “Hoàng cung.” Nói xong y vỗ lưng Trần Tinh, trầm giọng nói: “Nếu như lời ngươi không sai, trong hoàng cung sẽ còn một bức tường gì đó.”
“Đúng!” Trần Tinh như tỉnh lại từ trong mộng, “Chạy về phía hoàng cung! Nhanh!”
Ba người lập tức xoay người nhảy lên mái nhà, Phùng Thiên Quân nhìn ra xa, thấy võ tướng giáp đen kia đã gắn lại đầu, cả một đội đại quan đen nghịt, có vẻ sẽ không buông tha bọn họ.
“Bọn chúng muốn làm cái gì?” Phùng Thiên Quân cau mày nói.
Hạng Thuật nhún vai, lại hỏi Trần Tinh: “Vì sao ngươi phát sáng thì xua được đám hoạt thi bình thường nhưng không đuổi được võ sĩ kia?”
“Ta không biết!” Trần Tinh rốt cuộc không chịu nổi, phát điên nói. “Tại sao là cái gì, đây là gì, kia là gì, cái này làm sao cái kia thế nào, ta cũng mờ mịt lắm được chưa? Sao chuyện gì cũng hỏi ta vậy?!”
Hạng Thuật: “…”
Phùng Thiên Quân: “Đi mau! Đánh vào chỗ yếu nhất của bọn chúng.”
Hạng Thuật đành ôm lấy Trần Tinh, cùng Phùng Thiên Quân vượt nóc băng tường, chạy cực nhanh, Trần Tinh chịu gió thổi mạnh chảy cả nước mắt, lúc nào mới tìm được Định Hải châu, khôi phục pháp lực đây! Mình cứ như đồng đội heo vậy.
“Hoạt thi là cấp thấp nhất,” Trần Tinh bị ôm chạy trối chết, vẫn cố giải đáp cho Hạng Thuật, “Đám võ sĩ kia đã tu luyện nên mạnh hơn mới không sợ ánh sáng. Kỵ sĩ lại là tên đứng đầu, có yêu lực, nếu thế gian không phải chịu Vạn Pháp Quy Tịch, Tâm Đăng chắc chắn đối phó được bọn chúng, hiện giờ ta không có cách nào… Luyện hóa! Ta hiểu rồi! Vì sao lại nuôi nhốt hoạt thi ở thành Trường An trong gương, kẻ địch đang nghĩ cách luyện hóa bọn chúng!”
Nơi này hầu hết là hoạt thi có sức chiến đấu yếu nhất, nhìn qua cũng chừng mấy chục vạn, sau đó là võ sĩ hắc ảnh, nếu như đoán không sai, trong gường oán khí nồng đậm, chính là để tẩm bổ cho đám hoạt thi này, để bọn chúng ngày càng mạnh lên.
Nếu như bọn họ không phá vỡ thế giới trong gương này, đợi một thời gian nữa ở đây sẽ có một quân đội mấy chục vạn, không sợ chết, không sợ đau, chỉ biết giết chóc.
“Ông” một tiếng, Trần Tinh cảm giác mình xuyên qua bức tường vô hình kia, ba người nhảy xuống từ bức tường Vị Ương cung, rơi xuống Ngự hoa viên.
“Biết rồi, tìm tấm gương.” Hạng Thuật chỉ huy, “Phùng Thiên Quân, chúng ta chia ra lục soát.”
“Khoan khoan khoan!” Phùng Thiên Quân nói, “Cho ta một chút thời gian, để ta đọc xong thẻ tre này đã!”
Hạng Thuật: “Ngươi không chờ quay về rồi đọc được sao?”
Phùng Thiên Quân nói: “Không chừng có thể giúp ích đó!”
Trần Tinh ra hiệu cho Hạng Thuật để Phùng Thiên Quân thử xem thế nào, Hạng Thuật đành mặc kệ, ra hiệu cho Trần Tinh đi theo Phùng Thiên Quân, một mình y đi tìm thực thể của Âm Dương giám ở trong thế giới này.
Phùng Thiên Quân đi vào đại điện, mở the tre, cẩn thận ngồi xuống trước mặt một tấm gương đồng.
Trần Tinh biết kia là pháp bảo tu luyện công pháp, Sâm La Vạn Tượng là pháp bảo gia truyền của Phùng gia, có liên kết huyết mạch với Phùng Thiên Quân. Như trên thẻ tre ghi lại, đều là bí thuật dẫn dắt nội lực đi dọc theo kinh mạch toàn thân, hấp thu linh khí thiên địa truyền vào trong thanh thần binh, Phùng Thiên Quân từ nhỏ đã tập võ, việc này đã thuộc nằm lòng, chỉ là…
Trần Tinh nhắc nhở: “Hiện nay thứ thiếu thốn nhất chính là linh khí, dù huynh có học được cách sử dụng Sâm La đao cũng không thể đánh thức sức mạnh của nó.”
“Thử một lần cũng tốt.” Phùng Thiên Quân nói vậy, “Lỡ như hữu dụng thì sao?”
Trần Tinh không nỡ đả kích hắn, Phùng Thiên Quân dùng tay trái điểm lên kinh mạch tay phải theo thứ tự lần lượt, nói: “Đệ có thể dùng pháp lực Tâm Đăng, giống như hỗ trợ Đại Thiền Vu đến giúp ta không?”
Trần Tinh: “Ta cảm thấy không chắc?”
Phùng Thiên Quân: “Không chắc ở đâu?”
Trần Tinh: “Không dám chắc được, Tâm Đăng có vẻ không phản ứng với huynh, ta có dùng cũng không thể.”
Lúc đó Trần Tinh nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài cung, đoàn quân hoạt thi lít nha lít nhít, bao vây hoàng cung, Hạng Thuật còn chưa tìm thấy Âm Dương giám, tường phòng ngự vẫn còn phát huy tác dụng, trong thời gian ngắn địch nhân sẽ không xông vào. Chỉ sợ bọn chúng dùng chiêu cũ, lại bắn mưa tên.
Gạch ngói ở Vị Ương cung, dù sao cũng vững chắc hơn Khu ma ti một chút, nhưng không biết chống đỡ được bao lâu.
“Sâm La Vạn Tượng, ban đầu có hai thanh,” Phùng Thiên Quân nghiêm mặt nói, “Một thanh là Sâm La một thanh là Vạn Tượng, là một đôi song đao. Về sau mới bị đúc thành một thanh, tổ tiên sở dĩ chọn Tùng sơn để xây dựng Tây Phong tiền trang cũng vì muốn giữ vững Khu ma ti.”
Trần Tinh biết Phùng Thiên Quân có chí hướng của riêng mình, nên sẽ không bỏ ngoài tai lời khuyên của cậu, đành nói: “Ca của huynh biết trong khố phòng có Âm Dương giám không?”
Phùng Thiên Quân đọc xong thẻ tre, đặt nó sang bên, đáp: “Huynh ấy biết toàn bộ, người phát động Âm Dương giám hút chúng ta tới đây cũng là huynh ấy.”
Trần Tinh: “…”
Phùng Thiên Quân thở dài, Trần Tinh an ủi: “Phù Kiên đã biết, chỉ là chứng cứ chưa đủ để tạo điều kiện động đến các huynh, trở về khuyên huynh ấy một chút. Ta phải thu Âm Dương giám lại, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách xua tan oán khí trên nó.”
Năm ngón tay Phùng Thiên Quân lần lượt điểm lên mạch môn bên tay phải, lại điểm lên vai trước, lồng ngực, bụng dưới, hắn đứng dậy rút Sâm La đao, thử vung đao.
“Để ta thử một chút.” Phùng Thiên Quân nói.
Trần Tinh vốn không tin dưới tình hình này mà Phùng Thiên Quân có thể thức tỉnh Sâm La Vạn Tượng, nhưng Phùng Thiên Quân cầm ngang đao mà đứng, tay phải cầm đao, tay trái mơn trớn lưỡi đao, trong chớp mắt, gió lạnh trong không khí dao động rất nhỏ.
“Cái này… chờ chút!” Trần Tinh lập tức hô, “Mau dừng tay! Phùng huynh!”
Trần Tinh bị dọa đến mức hồn phi phách tán tới nơi, nhưng cũng nghĩ thông suốt, Sâm La đao có thể thức tỉnh, nhưng vấn đề là, khi Phùng Thiên Quân sử dụng công pháp, không hề dẫn tới linh khí thiên địa mà thay vào đó là oán khí ở thế giới trong gương!
Oán khí một khi được dẫn vào trong Sâm La đao sẽ gây ra chuyện gì, Trần Tinh không dám nghĩ tới!
Trần Tinh đang định cướp Sâm La đao, thì Phùng Thiên Quân vẫn mắt điếc tai ngơ, hắc hỏa quanh người bỗng nhiên bay lên, nhanh chóng xoay tròn quấn quanh người hắn, cản trở Trần Tinh, thoáng chốc Phùng Thiên Quân la lên một tiếng đau đớn, hai mắt đỏ rực! Gió lạnh quét qua, quanh người hắn vang lên từng trận thét gào!
“Đây là oán khí!” Trần Tinh quát, “huynh sẽ bị phản phệ mất!”
Trong lúc cấp bách, Trần Tinh nhớ tới cách ‘trừ ma’ bằng Tâm Đăng được ghi trên thẻ tre, khi đang phát sáng, Hạng Thuật đã đuổi tới trước đại điện, Trần Tinh nói: “Mau ngăn cản huynh ấy! Hộ pháp! Không, không đừng dùng kiếm! Ngươi giết huynh ấy mất!”
Hạng Thuật đành đổi vũ khí, một tay nhấc bàn gỗ, vỗ lên lưng Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân thu đao, Hạng Thuật lập tức dùng kiếm sắt đón lấy, xoắn một cái, trường đao trong tay Phùng Thiên Quân tuột ra, ‘leng keng’ rơi trên đất.
Ngay sau đó, Trần Tinh hét lớn một tiếng: “Trừ ma!” Bạch quang trong tay nóng rát, ấn lên trán Phùng Thiên Quân.
Ánh sáng ầm ầm bắn ra, Phùng Thiên Quân quỳ rạp xuống đất, hai mắt hoàn hồn, nghi ngờ mãi không thôi.
Trần Tinh bị dọa sắp chết, trong một chớp mắt Phùng Thiên Quân suýt nữa mất khống chế.
“Huynh thiếu chút nữa là nhập ma!” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật không tin được: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết… à không ta biết.” Trần Tinh giải thích, “Chờ lát nữa rồi nói, tìm được chưa?”
Hạng Thuật quay người, Trần Tinh vội nhặt Sâm La đao, kéo Phùng Thiên Quân đứng dậy, chạy theo sau Hạng Thuật, xuyên qua hành lang đến chính điện, chỉ thấy trước ghế rồng bày một cái giá gỗ, phía trên là một tấm gương cổ xưa, chính là Âm Dương giám!
Trần Tinh bước nhanh tới xem xét, Hạng Thuật nghi hoặc nhìn nhìn Phùng Thiên Quân. Phùng Thiên Quân khoát tay ra hiệu không sao, rồi hắn chìa tay, Hạng Thuật lấy Sâm La đao trả cho hắn.
Phùng Thiên Quân nói: “Trong khoảnh khắc ấy, dường như có âm thanh vang bên tai ta, nói giết, giết…”
Hạng Thuật nhíu mày, nhìn chăm chú Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân gật đầu, chậm rãi nói: “… Chỉ muốn tìm một vài đồ vật, rồi chém giết cho thống khoái, cái này là nhập ma sao?”
“Trong lòng huynh có chấp niệm.” Trần Tinh xem xét Âm Dương giám, lại giải thích cho Phùng Thiên Quân, “Khi bị oán khí tích tụ, dần dần sẽ tạo nên ‘Ma’. Ma có thể điều khiển lòng người, khiến chấp niệm trong lòng không ngừng lớn lên, cuối cùng lâm vào giết chóc, vĩnh viễn không được giải thoát, chính là ‘Nhập ma’.”
Phùng Thiên Quân duỗi tay, che trên trán, lại dùng ngón cái và ngón giữa bóp huyệt Thái Dương.
“May mắn Tâm Đăng của đệ như một tia chớp, đánh thức ta.”
Trần Tinh nói: “Chuyện đột ngột xảy ra, ta chỉ đọc qua trên sách, Tâm Đăng có thể tạm thời xua đuổi oán khí, cho dù thế nào, huynh…”
Hạng Thuật hiểu chuyện đã xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng nổ ầm ầm, cả tòa đại điện bắt đầu chấn động, đó là tiếng mũi tên rơi trên mái ngói.
“Có thể rời khỏi đây không?” Hạng Thuật quát, “Thời gian không còn nhiều!”
“Ta thử một chút,” Trần Tinh vén tay áo, nói, “Không dám chắc thành công, Âm Dương giám dùng oán khí mà mở ra, muốn sử dụng nó phải chịu luồng oán khí này, chờ một lúc ta cầm nó sử dụng, tường phòng ngự bên ngoài sẽ biến mất, hai người bảo hộ cho ta.”
Hạng Thuật: “Ngươi không để nó ở chỗ cũ dùng được sao? Nhất định phải cầm lên?”
Trần Tinh: “Không thể! Bây giờ ngươi muốn nghe ta giải thích nguyên nhân sao?”
Phùng Thiên Quân: “Nhanh lên đi! Hai người dừng ồn ào nữa! Đỉnh điện sắp sụp rồi!”
Hạng Thuật không nhịn được nói: “Động thủ động thủ!”
Từng mảng ngói trên chính điện Vị Ương cung bắt đầu sụp xuống, Trần Tinh hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên từ khi xuống núi, cậu sử dụng pháp thuật… phát sáng thì không tính. Bình thường thấy Khu ma sư trong sách dùng pháp bảo phi thiên độn địa, đến lượt mình thì lại căng thẳng quá.
Trong chớp mắt, hai tay Trần Tinh tỏa ra ánh sáng, tay trái làm dương, tay phải làm âm, vờn quanh Âm Dương giám, trong lòng niệm chú pháp, thầm nhủ hãy thành công đi!
Âm Dương giám lập tức cảm ứng, phát ra một làn hắc khí lượn lờ, chầm chậm dâng lên trong tay cậu.
Có thê! Trần Tinh thầm nghĩ, nhưng pháp lực Tâm Đăng là cực thanh thuần, oán khí trên Âm Dương giám lại quá ô uế, cả hai bài xích nhau, sinh ra đối kháng, hắc khí trên Âm Dương giám lan đến toàn thân Trần Tinh, vô tình quấn cậu trong một tầng hắc hỏa.
Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật chăm chú nhìn Trần Tinh, chỉ thấy hai mắt Trần Tinh hiện ra một chút tia máu, Phùng Thiên Quân lẩm bẩm nói: “Đệ không sao chứ?! Thiên Trì!”
Bên tai Trần Tinh vang lên vô số tạp âm, trong đó có một âm thanh rất rõ ràng, là lời độc thoại.
“Vì sao… vì sao… ta chỉ còn có bốn năm… tại sao là ta.”
“Trần Tinh!” Hạng Thuật thấy tình hình không đúng, bỗng nhiên quát lên.
Trần Tinh chấn động, thu ánh sáng Tâm Đăng lại, giữ ở trái tim mình, tạo nên một vòng sáng êm dịu.
“Đi!” Trần Tinh quat, hai tay vừa rút, tìm được oán khí mà pháp bảo sử dụng, cậu khống chế pháp bảo. Âm Dương giám bay lên, phun ra hắc hỏa, bắt đầu chuyển động, bốn phía hiện ra phù văn kỳ lạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa chính Vị Ương cung sụp xuống.
“Ta, không, biết!” Trần Tinh giận dữ hét, “Ta cũng không muốn trả lời bất kỳ vấn đề nào nữa!”