Định hải phù sinh lục

Chương 14: Vào kho



Nếu ta không đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi sẽ không cho ta vào?

 

Trần Tinh chỉ xem qua đã tra Hoàn Thủ đao vào bao trở lại, còn Phùng Thiên Dật cười nói: “Tốt quá rồi! Hóa ra mấy người cũng là Khu ma sư!” Nói xong lại tiếc nuối, “Truyền thuyết liên quan đến nó từng được ghi chép trên cổ tịch. Chỉ tiếc, hiện giờ Vạn Pháp Quy Tịch, toàn bộ pháp bảo đều thành sắt vụn.”

 

Nói xong Trần Tinh ngẩn người, Phùng gia rốt cuộc là chi nào của Khu ma sư? Nhưng cậu ở sư môn học qua sách vở ghi chép lại, phần lớn chỉ nói về yêu quái thế gian, thần binh, pháp bảo, rất ít đề cập đến gia phả của thế gia Khu ma sư. Dù sao năm dài tháng rộng, các thế gia ba chìm bảy nổi, lại vì những biến động của Trung Nguyên mà sửa lại hộ tịch, có tìm hiểu xuất thân cũng chẳng có mấy ý nghĩa.

 

“Tất cả pháp bảo?” Trong đáy mắt Phùng Thiên Dật hiện lên sự hoài nghi.

 

Trần Tinh nghe thấy Phùng Thiên Dật tự nói, cực kỳ vui mừng, giống như lời sư phụ nói trước khi cậu xuống núi, nhân gian nhất định còn thế gia Khu ma sư, chỉ vì Vạn Pháp Quy Tịch nên pháp thuật, pháp bảo nhân gian đều đã ngủ say.

 

Đợi một thời gian, chỉ cần linh khí thiên địa hồi phục, những thế gia này sẽ thành thế lực nòng cốt chống lại Thiên Ma. Trần Tinh không hoài nghi chút nào, cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ có chết cũng không tiếc, những việc còn lại vẫn có Khu ma sư trên thế gian này giải quyết.

 

“Ngoại trừ Tâm Đăng.” Trần Tinh dứt khoát nói thẳng, mọi người là người một nhà, cũng không gạt Phùng Thiên Dật, chắc hẳn Phùng Thiên Quân đã nói cho huynh trưởng, cậu xòe tay phát ra ánh sáng, giải thích, “Tâm Đăng lấy người làm ký thể, tồn tại cùng ba hồn bảy phác, nên cố lắm cũng chỉ phát sáng được.”

 

Nói xong, Trần Tinh lại nhịn không được mà nhìn Phùng Thiên Quân, thầm nghĩ, thế mà huynh giấu ta rõ lâu.

 

Phùng Thiên Quân chân thành nói: “Thật xin lỗi, Thiên Trì, ngu huynh chịu quản chế, những việc có liên quan đến Khu ma sư, tuyệt đối không được tùy tiện nói với người khác. Thực tế mấy năm nay, Phùng gia sản nghiệp, tộc nhân đều có trách nhiệm là bảo vệ thanh thần binh này, chờ ngày nó khôi phục hào quang, tiên phụ giao nó cho ta, ta cũng có nỗi khổ riêng.”

 

Trần Tinh gật gật đầu, độ lượng nói: “Không sao, cẩn thận một chút cũng tốt.”

 

Phùng Thiên Dật hờ hững nói: “Thiên hạ ngày nay tình hình thế nào, tiểu huynh đệ đây cũng thấy rõ. Mấy năm nay, Phùng gia vì khôi phục Trung Nguyên mà chiến đấu, gian nan khổ sở gọi Thiên Quân từ Cô Tô trở về cũng vì ôm hi vọng cuối cùng… nếu như Sâm La Vạn Tượng đúng là ‘pháp bảo thượng cổ’, như vậy đại nghiệp của chúng ta giải được mối lo. Tiểu huynh đệ, ngươi nên nhớ ngươi là người Hán.”

 

Phùng Thiên Quân nghe đến đó, mới chen ngang: “Đại ca, Thiên Trì đang nghĩ cách giải quyết.”

 

Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Dật lại nhìn Phùng Thiên Quân, cười nói: “Bây giờ mới bắt đầu thôi.”

 

Phùng Thiên Dật lập tức nói: “Nếu cần giúp một tay, xin cứ việc truyền lời.”

 

“Vậy ta không khách khí.” Trần Tinh đáp.

 

Phùng Thiên Quân ra hiệu Trần Tinh đừng sốt sắng vội để hắn nói trước, Phùng Thiên Quân giải thích lý do tại sao Trần Tinh dến đây, Trần Tinh tranh thủ trải rộng địa đồ lấy từ Công tào tới, nói: “Căn cứ theo những gì ta điều tra, tổng thự Khu ma ti Trường An ở núi tùng này, không khi xây dựng Tây Phong tiền trang và Tùng Bách Cư có đào được thứ gì không? Thí dụ như địa đồ cổ hay thư tín…”

 

Nói xong, Trần Tinh giương mắt nhìn thần sắc Phùng Thiên Dật, lại nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nhún vai ra hiệu mình không biết gì. Phùng Thiên Dật thần sắc bình tĩnh như cũ đáp: “Tây Phong tiền trang là tằng tổ phụ nhà ta gây dựng, ban đầu khi xây ở Trường An, chỗ này chỉ là núi hoang, làm sao có tổng thự Khu ma ti trên núi được?”

 

Trần Tinh nói: “Nếu như bản vẽ không lừa người.”

 

Thành Trường An sau thời Đổng Trác, nhà Hán mạt vận, đám người Lý Nho đốt trụi phá hoại, đến Tam quốc đã hoang phế chẳng còn gì, thời Tấn mấy lần xây dựng lại, mở rộng thành, đến lúc Ngũ Hồ xuôi nam thì cướp bóc, người Hung Nô, người Hán thay nhau vào thành, đốt phá lại xây. Qua ba trăm năm, khó mà kiếm được một viên gạch khi trước, nhưng Trần Tinh vẫn ôm chsut hi vọng, chỉ vì tổng thự Khu ma ti có phòng sách dưới lòng đất.

 

 “Ở ngay chỗ này.” Trần Tinh chỉ vào một khu kiến trúc, vốn ở dưới lòng đất, nói: “Chuyện năm đó liên quan đến Vạn Pháp Quy Tịch, các tiền bối nhất định còn tư liệu ghi lại. Đây là manh mối cực kỳ quan trong.”

 

Phùng Thiên Quân nhìn kỹ bản vẽ, lại nhìn huynh trưởng, hai huynh đệ trao đổi qua ánh mắt.

 

Trần Tinh: “?”

 

Trần Tinh thử thăm dò: “Có thể cho ta đi theo hướng bản vẽ chỉ không?”

 

Phùng Thiên Dật trầm ngâm rất lâu, Phùng Thiên Quân nói: “Đệ đưa Thiên Trì đi nhé.”

 

“Đệ không vào được.” Phùng Thiên Dật đáp, “Nhưng thôi, nếu đã là người một nhà, đi vào một lần cũng không sao.”

 

Trần Tinh hoài nghi hỏi: “Nơi này rất quan trọng sao?”

 

Phùng Thiên Quân định nói gì đã bị Phùng Thiên Dật cản lại.

 

Cuối cùng Phùng Thiên Dật nói: “Nhà kho của Tây Phong, được xây dưới nền đất là chỗ cất tiền.”

 

Nửa đêm giờ Hợi, Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn, đưa Trần Tinh đến bên ngoài một căn nhà lớn. Phùng Thiên Quân chỉ đến trước cửa đã dừng lại, ra hiệu Trần Tinh đi vào là được, hắn ở bên ngoài chờ.

 

Trần Tinh nhận lấy ngọn đèn Phùng Thiên Quân đưa cậu, quay đầu nhìn, Phùng Thiên Dật có vẻ như đoán được ý nghĩ của Trần Tinh, thản nhiên nói: “Trách nhiệm của Thiên Quân là bảo vệ Tây Phong liên hào, từ trước tới giờ, nhà kho chỉ có gia chủ và đại chưởng quỹ mới được vào.”

 

Trần Tinh lập tức cảm tạ, đi theo Phùng Thiên Dật qua một cái cửa đồng vào trong, cánh cửa đầu tiên dùng chìa khóa mở, đi xuống sườn dốc, hai bên hành lang đều là giá đồ bằng gang đúc, trên kệ để đầy mộc bài, tiền đồng chất đống. Đi đến tầng hai, sau cửa là phòng kho chứa bạc, lúc đốt đèn cả căn phòng như phát sáng.

 

Đây là lần đầu trong đời Trần Tinh nhìn thấy nhiều tiền như vậy, như núi như biển, qua phòng này cũng mất gần một khắc.

 

“Chỗ này không đúng.” Trần Tinh cúi đầu nhìn bản vẽ.

 

Phùng Thiên Dật đáp: “Tiên tổ từ thời Tấn đã mua lại mảnh đất này từ tay Đông Hải vương Tư Mã Việt, vì xây dựng chỗ này đã dùng ba mươi vạn cân thép lỏng, đúc thành bốn vách tường.”

 

Trần Tinh ở giữa ngân khố nhìn quanh, hỏi: “Lúc ấy dọn dẹp phế tích, có giữ lại đồ đạc gì không?”

 

Phùng Thiên Dật: “Không rõ, ta không thấy có ghi chép nào, để đưa ngươi xuống tầng tiếp theo xem.”

 

Trần Tinh không hề nghi ngờ, cứ để Phùng Thiên Dật đi trước, cậu vừa đi vừa nhìn địa đồ, tới một cánh cửa, Phùng Thiên Dật vẫn dùng chìa khóa mở cửa như cũ.

 

“Sau đây là kho vàng.” Phùng Thiên Dật còn nói, “Tiểu huynh đệ sau khi ra ngoài, làm ơn đừng nhắc đến với bất kỳ ai.”

 

Trần Tinh biết Phùng Thiên Dật để một người  xa lạ đi vào nơi cơ mật nhất của Tây Phong tiền trang, là vì thể diện của Khu ma sư, vội vàng cảm tạ lần nữa. Nhưng sau khi cảnh cửa kho vàng mở ra, Trần Tinh đột nhiên phát hiện một thứ.

 

Ngọn lửa trên đèn hơi chập chờn, dường như có một trận gió lặng thing thổi qua.

 

Đó là gì? Trần Tinh lập tức cảnh giác.

 

“Mời vào.”

 

Ánh đèn chiếu sáng khố phòng, chỗ này vàng đều cất trong rương, có đến ba tầng.

 

Trần Tinh xuống đến tầng cuối cùng, chút hi vọng cũng nhen nhóm lên, nói: “Dưới đáy còn nữa không? Căn cứ bản vẽ, chỗ này chính là tổng thự Khu ma ti ở giữa chân núi.”

 

Tiền bối Khu ma sư lựa chọn chỗ này làm tổng thự nhất định có lý do của bọn họ, Trần Tinh từng thấy trong sách, trước khi linh khí thiên địa biến mất, đất trời có linh mạch, linh khí lưu động trên trời gọi là ‘Thiên Mạch’, tương tự dưới lòng đất gọi là ‘Địa Mạch’, Địa Mạch có những giao điểm, nơi linh khí thoát ra, cũng chính là nơi gọi ‘Động thiên phúc địa’ trong phong thủy.

 

Trần Tinh đặt đèn lên một cái bàn thấp, bóng dáng hai người in lên vách tường. Phùng Thiên Dật im lặng một hồi rồi nói: “Xuống chút nữa còn một tầng.” Nói xong đẩy xe lăn đi vòng qua giá đỡ, đến một mặt tường, trên tường có một cửa nhỏ đen nhanh trên cửa có một vòng khóa.

 

Trần Tinh lo sợ: “Có tiện cho ta đi vào không?”

 

“Xin mời quay người.” Phùng Thiên Dật khách khí nói, vươn tay chụp lên vòng ổ khóa, thử vặn.

 

Đây là cơ quan, Trần Tinh quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phùng Thiên Dật, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bánh răng di chuyển.

 

“Thật sự rất cảm tạ người.” Trần Tinh nói.

 

Phùng Thiên Dật đáp: “Tiểu huynh đệ khách khí rồi, nghe nói ngài đang ở Vị Ương cung? Bản vẽ này không thể cho ngoại nhân xem qua, chắc có đặc cách của Phù Kiên.”

 

Trần Tinh: “Không khác mây… Phù Kiên à, ngoài lần đầu tiên ra thì ta cũng không gặp. Đêm qua ta mới đến Trường An.”

 

Quả nhiên, Phùng Thiên Dật vừa mở khóa vừa hờ hững nói: “Mọi người gặp gỡ giữa chiến loạn, lần này tới Trường An chắc cũng vì báo thù.”

 

Trần Tinh nghe như vậy, hơi giật mình, đáp: “Vậy không có, bằng chút bản lĩnh này của ta sao báo thù được? Huống chi ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.”

 

Phùng Thiên Dật vẫn đang chỉnh vòng khóa, lại nói: “Tiểu huynh đệ, tuy ta ngươi mới quen hôm nay, lời này dù không hay nhưng vẫn phải mạo muội hỏi một tiếng…”

 

Trần Tinh không trả lời, chỉ nghi hoặc nghe.

 

“…Đã ở lại trong cung, có giao hảo với Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, chắc hẳn giúp đỡ ta được một chút chứ, người Hồ nhập quan, ít nhiều người Hán lưu lạc khắp nơi, nhà tan cửa nát, triều đình Tấn cách sông nhìn về nhưng nợ nước thù nhà chưa bao giờ dám quên. Ngu huynh không dám để tiểu huynh đệ mạo hiểm, chỉ là tiện hỏi một chút, có thể…”

 

“Phùng đại ca,” Trần Tinh nghe như vậy mới xoay người quay lưng lại, nói với Phùng Thiên Dật một cái: “Không được, chuyện này ta không làm được.”

 

Tiếng chỉnh ổ khóa dừng lại.

 

Phùng Thiên Dật nói: “Ta không phải muốn ngươi đi ám sát Phù Kiên, chỉ cần giúp đỡ để tử sĩ dưới trướng ta được vào cung thuận lợi, vi huynh đảm bảo sẽ không liên lụy ngươi, nếu như đại sự thành công, nhất định sẽ hậu tạ.”

 

Trần Tinh chăm chú đáp: “Phùng đại ca, pháp lệnh đầu tiên của Khu ma sư là gì? Chắc ngươi cũng biết chứ?”

 

“Ta không biết.” Phùng Thiên Dật thả tay, thản nhiên nói, “Lúc ta tiếp nhận vị trí đại dương gia chỉ biết là Phùng gia từng có quá khứ rất rực rỡ, nếu như uy lực của Sâm La đao vẫn còn, làm sao để gót sắt người Hồ chà đạp đất đai chúng ta?”

 

Trần Tinh lại hơi bất ngờ, nghe ngữ khí Phùng Thiên Dật có vẻ như hắn không rõ sự tình, dù sao thời gian cũng quá lâu rồi, khẩu khí mới hòa hoãn chút: “Trước khi ta xuống núi, sư phụ tận tâm chỉ dạy, thân là Khu ma sư, việc đầu tiên, không được tham gia vào phân tranh của triều đình nhân gian. Bởi vì người ta vân nói “đạo của quỷ thần thì về phần quỷ thần, đạo của phàm nhân thì về phần phàm nhân”, đúng chứ?”

 

Không chờ Phùng Thiên Dật trả lời, Trần Tinh lại khuyên tiếp: “Thứ hai, là…”

 

Giọng điệu Phùng Thiên Dật có phần không tốt, nói: “Pháp lệnh ba trăm năm trước bây giờ còn ý nghĩa gì? Ngươi trước giờ chưa từng nghi ngờ sao?”

 

Trần Tinh nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa chứ, Phùng gia giống ta, mọi người đều có sứ mệnh quan trọng hơn cần hoàn thành, đó là bảo vệ nhân gian. Nếu như vận khí chúng ta tốt có thể tìm lại pháp lực đã biến mất, tới lúc đó, có lẽ ta đã… đã… tóm lại, về sau ngươi sẽ biết.”

 

Phùng Thiên Dật sau khi dừng lại cũng không tiếp tục mở khóa, Trần Tinh lại xoay người đi, Phùng Thiên Dật lại nói: “Đã như vậy, ta cũng không còn lý do giúp ngươi nữa, mời về cho.”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Dù là người thân ngươi,” Phùng Thiên Dật di chuyển xe lăn, mặt hướng phía Trần Tinh, chặn trước cửa phòng kho cuối cùng, nói: “Chết dưới tay người khác, ngươi sẽ không báo thù sao?”

 

Trần Tinh: “Nếu ta không đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi sẽ không cho ta vào có phải không?”

 

Phùng Thiên Dật không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Trần Tinh.

 

“Nói thực, ta cũng nghĩ tới, nhưng bây giờ ta cũng không có thời gian đi báo thù, cũng hiểu rõ có báo thù cũng chẳng có ích gì.” Trần Tinh bắt đầu ý thực được, Phùng Thiên Dật không quan tâm thân phận ‘Khu ma sư’ này, mà do lúc trước cậu quá đơn thuần. Mục tiêu của hắn là lật đổ Phù Kiên, liên hệ với biểu tình muốn nói lại thôi của Phùng Thiên Quân lúc trước, Trần Tinh cảm thấy nếu Phùng Thiên Dật đề cập yêu cầu này nhất định sẽ bị Phùng Thiên Quân cự tuyệt.

 

“Phù Kiên chết rồi, người sau lên làm Hoàng đế sẽ lại gây ra nội loạn mới.” Trần Tinh nói, “Chiến sự phương bắc mãi mới dừng, oán khí thiên địa chứa đựng đã đến giới hạn…”

 

Nói đến đây, Trần Tinh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, ngọn lửa chập chờn khi nãy…

 

Phùng Thiên Dật lạnh lùng nói: “Dù cho Vũ Văn Tân tự tay treo cổ phụ mẫu ngươi, ngươi cũng không nghĩ tới việc báo thù?”

 

“Cái… cái gì?” Trần Tinh lùi nửa bước, kinh ngạc nhìn Phùng Thiên Dật.

 

Phùng Thiên Dật lại hơi bất ngờ, hai khuỷu tay đặt trên tay vịn, ngón tay cài vào nhau, hoài nghi nhìn Trần Tinh: “Ngươi không biết? Đúng, người con độc nhất của Trần Triết ngày thành Tấn Dương phá không biết tung tích ở đâu… mấy năm nay ngươi đi đâu?”

 

“Ngươi nói lại lần nữa?” Trần Tinh thở dốc nói, “Vũ Văn Tân giết cha mẹ ta?”

 

“Ngươi xem,” Phùng Thiên Dật thản nhiên nói, “Ngươi cũng không hoàn toàn thờ ơ với thù hận đúng không? Chỉ là đao không cắt lên người sẽ không biết đau. Trần Thiên Trì, chỉ cần ngươi đồng ý…”

 

“Không thể nào.” Trần Tinh nói, “Tại sao hắn lại làm như thế?!”

 

Trần Tinh hoảng hốt quên mất ý đồ tới đây, trong đầu toàn là biểu tình của Vũ Văn Tân, toàn thân rét run như rơi xuống hầm băng. Dưới cái nhìn chăm chú của Phùng Thiên Dật, dường như có luồng hơi lạnh lan tràn cả khố phòng, ngọn đèn cũng nhỏ dần, bóng đen hai người rọi trên vách tường nhòa dần đi.

 

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ xa đến, đại môn kho vàng mở ra.

 

“Trần Tinh!” giọng nói Phùng Thiên Quân vang lên, trong chốc lát ánh đèn khôi phục như cũ, bóng đen cũng quay về như thường, Phùng Thiên Dật và Trần Tinh cùng quay đầu nhìn về phía cửa chính.

 

“Đệ không nên xuất hiện ở đây.” Ngữ điệu Phùng Thiên Dật lộ rõ vẻ bực bội.

 

Trần Tinh mê man nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nhấc đèn lên nói: “Sự việc có nguyên nhân cả, Trần Tinh, theo ta đi lên, đợi thêm lát nữa ta sợ toàn bộ tiền trang bị hủy mất, đi mau! Trước giải thích đã!”

 

Tùng Bách Cư đèn đuốc sáng trưng, hơn ngàn võ sĩ như gặp kẻ địch, hoặc cầm nỏ cứng hoặc cầm kiếm, bên trong có gia đinh, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây chặt cổng chính không lọt một con ruồi.

 

Hạng Thuật ngồi trên một tảng đá, bảng hiệu bị đập vỡ làm đôi ném một bên, trên gối là Hoàn Thủ đao của Phùng Thiên Quân giao nộp, bên người đốt một nén nhang,

 

“Đại Thiền Vu,” đại chưởng quỹ đã hơn sáu mươi tuổi của Tây Phong tiền trang khách khí nói, “Tùng Bách Cư ta và Sắc Lặc Cổ Minh trước giờ nước sông không phạm nước giếng, thiên tử tại vị, Trường An có pháp lệnh, sao lại đến mức này? Ỷ mạnh đập chiêu bài của chúng ta, dù hôm nay có táng thân ở đây chúng ta hà cớ phải sợ? Người Hán trên đời, các ngươi không giết hết đâu.”

 

Hạng Thuật không để ý hắn, tùy tiện nhìn nén nhang đốt bên cạnh gần cháy hết, đám võ sĩ hơi lùi lại một chút.

 

Đại chưởng quỹ đã gặp quá nhiều cảnh chiến tranh giết chóc, sắc mặt nghiêm nghị, Hạng Thuật đêm khuya xông vào Tây Phong tiền trang, Phùng Thiên Quân chạy đến vừa đụng nhau thì bảo đao gia truyền cũng bị đoạt mất, nghe nói người này đêm qua còn dám xông vào cả hoàng cung, chọc giận y thì tất cả mọi người ở đây chỉ còn nước vùi xác nơi này nên cũng đã chuẩn bị từ trước.

 

May mà Phùng Thiên Quân cũng đã dẫn Trần Tinh bước nhanh từ cửa chính ra.

 

“Ngươi làm gì?” Trần Tinh rốt cục cũng hoàn hồn, nhìn tình cảnh lập tức nổi giận, “Ta chỉ đến tìm Phùng huynh làm vài việc!”

 

Hạng Thuật không đáp, tiện tay quăng Sâm La đao ra, đao quang hóa thành một đường bàng bạc lượn vòng bay về phía Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân lập tức vươn tay bắt chuôi đao, nhưng mà thanh đao đã ‘phập’ một tiếng cắm xuyên vào cột gỗ.

 

Phùng Thiên Quân chật vật dùng sức, rút hai lần mới được.

 

Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật chỉ làm bạn đồng hành hơn nửa tháng ngắn ngủi, biết người này nỉ hộ vô thường, không ngờ một chút thể diện y cũng không để lại, chỉ vì tìm Trần Tinh mà trực tiếp động thủ.

 

“Đệ cứ đi theo Đại Thiền Vu quay về đi,” Phùng Thiên Quân nói, “Hôm nào ta sẽ ghé thăm. Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa đưa Trần huynh đệ hồi cung!”

 

Hạng Thuật tìm được người thì rời đi, Trần Tinh nhanh chân đuổi theo, đứng trước cổng Tùng Bách Cư, giận không còn chỗ phát tiết, mới nói: “Hạng Thuật! Ngươi có ý gì?”

 

Hạng Thuật đã giục ngựa đi xa.

 

Phùng gia đã chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, Trần Tinh đành xui lên xe, đầy một bụng tức, đá ghế dựa mềm bên trong, căm giận ngồi xuống.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.