Định hải phù sinh lục

Chương 12: Mai mối



Việc này ta không quản được, ta không quen hắn

 

Thị vệ cấm quân ở ngoài cửa nhìn Trần Tinh, lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.

 

“Ta sẽ không chém người tùy tiện như Thuật Luật Không,” Trần Tinh nói, “Yên tâm đi, chỉ cần đưa ta đến Công Tào, giải thích giúp ta là được.”

 

Thị vệ kia vội vàng khoát tay, có vẻ cực kì căng thẳng, ánh mắt dán lên chiếc nhẫn trên tay Trần Tinh.

 

Thị vệ không nói tiếng Hán, thấy chiếc nhẫn thì vội khom người, khúm núm hết mực. Trần Tinh nhớ lại, chiếc nhẫn này là Thác Bạt Diễm hôm qua tiện tay đưa cậu, lập tức nói bằng tiếng Tiên Ti: “Thác Bạt Diễm ở đâu?”

 

Thị vệ lập tức khom người, dùng tay ra hiệu mời, ý là Trần Tinh ở đây chờ một lát, gã quay người chạy đi thông truyền.

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Chốc lát sau, ở cuối hành lang xuất hiện một dáng người, võ bào đỏ sậm, eo đeo một thanh chủy thủ cong như nanh sói dài chừng một thước, đi xuyên qua những bụi hoa xuân đầy đình viện, chính là Thác Bạt Diễm ngọc thụ lâm phong.

 

Trần Tinh cười nói: “Thác Bạt huynh!”

 

Thác Bạt Diễm giữa gió xuân cười một tiếng, nhìn bốn phía, dường như hơi ngại ngùng, vội nói: “Đi đâu thế? Ta đi cùng ngươi.”

 

Trần Tinh vội vàng từ chối sợ làm phiền hắn, Thác Bạt Diễm cười nói: “Không sao, đang trực cũng nhàm chán, cùng ngươi đi loanh quanh một chút.” Vừa nói vừa cởi một chuỗi ngọc Thanh Kim[1], đưa cho Trần Tinh, ân cần nói: “Này, vật này cho ngươi.”

 

“Không không không!” Trần Tinh nghiêm mặt nói, “Sao còn đưa đồ cho ta! Ta còn đang định trả lại ngươi chiếc nhẫn!”

 

Thác Bạt Diễm vừa thấy cậu đã cho đồ, khiến Trần Tinh khó xử vô cùng, hai người đẩy qua đẩy lại, Trần Tinh muốn cởi nhẫn xuống nhưng bị kẹt, tháo mãi không xong, kiên quyết không nhận, Thác Bạt Diễm nói: “Ta đã tặng rồi, làm gì có đạo lý nhận lại?”

 

Cuối cùng Trần Tinh vẫn phải đeo nhẫn như cũ, nói rõ mục đích đến xong, Thác Bạt Diễm nghĩ một chút, rồi sảng khoái nói: “Được, ta dẫn ngươi đi.”

 

Thị vệ trong cung đông đảo, lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, đi nhanh như gió, nhìn không chớp mắt, đám thị vệ tuần tra thấy Thác Bạt Diễm vội vàng lùi thành hai hàng, khom người dùng lễ tiết Tiên Ti, giơ tay.

 

Cửa cung có xe ngựa đang chờ, Thác Bạt Diễm mời Trần Tinh lên một xe, Trần Tinh đang định chừa chỗ cho hắn thì Thác Bạt Diễm lại hạ màn xe xuống, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi một bên. Cấm vệ Hoàng gia mở đường, Tán Kỵ Thường Thị tùy hành, đây là đãi ngộ của thiên tử Đại Tần. Trần Tinh không khỏi mất tự nhiên, kéo cửa sổ nhìn bên ngoài, đúng lúc Thác Bạt Diễm liếc mắt nhìn lại, tay trái chỉ chỉ bàn tay đang quấn cương ngựa, ra hiệu Trần Tinh nhìn chiếc nhẫn.

 

“Ngươi vẫn mang theo?” Thác Bạt Diễm nói.

 

“Ấy, đúng thế.” Trần Tinh lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, Thác Bạt Diễm quá nhiệt tình với cậu, không phải vừa thấy đã yêu rồi chứ? Không biết có phải với ai hắn cũng như vậy không, hay chỉ với mình cậu.

 

Tính cách Thác Bạt Diễm chẳng hề giống người Tiên Ti, lại như người Hung Nô, nói chuyện không quanh co lòng vòng, lại hỏi: “Vì sao ngươi đi theo Đại Thiền Vu? Hai người quan hệ thế nào?”

 

Lời này không hỏi thì thôi, mà vừa hỏi, Trần Tinh đã không nhịn được, vươn tay từ cửa xe kéo vạt áo Thác Bạt Diễm: “Ngươi nghe ta nói, nghe ta nói cho kỹ này…”

 

Trần Tinh kể lại làm sao mà cậu quen biết Hạng Thuật, từ đâu tới cuối đều nói cho Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm nghe xong mơ hồ, cuối cùng tới cổng Công tào, mới gật gật đầu. Quan viên Công tào thấy Thác Bạt Diễm vội vội vàng vàng hành lễ, hai người đi vào như chỗ không người tới nơi lưu trữ hồ sơ sổ sách.

 

“Cho nên…” Trần Tinh nói, “Hiện giờ ta phải điều tra rõ ràng việc thay đổi quan thự.”

 

“Thì ra vậy,” Thác Bạt Diễm như có gì suy nghĩ, vừa cười vừa nói, “Còn tưởng ngươi là người nhà Đại Thiền Vu, có người nói, hắn và người Hán là… ừm…”

 

“Là cái gì? Ừm…” Trần Tinh vừa dứt lời, lập tức cảm giác được, Thác Bạt Diễm có vẻ như muốn nói “Cho rằng ngươi là tức phụ của Đại Thiền Vu”, để tránh xấu hổ, hai người đều không lên tiếng.

 

Dưới sự cai trị của Phù Kiên, triều đình vẫn sử dụng Tam tỉnh chế của thời Tấn, phía dưới phân thành Lại bộ, Điện trung, Ngũ binh, Điền tào, Độ chi, Tả dân, sáu thượng thư, Lại bộ chủ trì đề bạt quan viên; Điện trung quản lý Đế gia cung đình, tế tự và nghi trượng; Ngũ binh là chưởng quản trưng binh khai chiến; Điền tào phụ trách ruộng nước, công việc xây dựng địa, thủy lợi; Độ chi quản tài chính; Tả dân chủ quản lao dịch, chính vụ liên quan đến nhân khẩu. Sáu Thượng thư đứng đầu mười lăm tào, mỗi tào đều có Lang trung phụ trách từng mảnh công việc.

 

Trần Tinh đến Công tào, là quan nha tu sửa, thay đổi, xây dựng thành thị Trường An, Lạc Dương. Lúc đó ngoài bộ phân quan võ của triều đình, quan văn hầu hết là người Hán, văn bản sổ sách đều dùng Hán văn. Triều đình không phải là không muốn dùng người Hồ, nhưng quan gia đệ tử người Hồ chỉ biết phá không biết làm, nói tới trị quốc, thật sự dốt đặc cán mai. Chữ viết không thống nhất, nhìn không thông xem không hiểu, nháo nhào đến mức không nhịn được mà mắng đối phuong là mọi rợ. Một đám người Hồ hò hét ầm ĩ không làm nổi, chẳng còn cách nào khác đành cầu trợ người Hán.

 

Phù Kiên từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, trong lòng hướng về thi thư Trung Nguyên thời thịnh thế, biết mặc dù người Hồ nhờ vào sức mạnh mà cường thịnh, xưng bá phương bắc, nhưng chẳng giữ được dài lâu. Huống chi việc đánh trận này dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, ai thắng ai thua khó mà nói. Người Hán chẳng qua gần trăm năm nay triều đình nhà Tấn “thanh sắc khuyển mã”[2], mới trở nên yếu kém. Luận hành quân đánh trận, người Hán không hề mù mờ, từ khi Tần Trang Công đánh lui Tây Nhung cứu Chu Vương, đến Lưỡng Hán, dù Tào Ngụy một thời, cũng đánh cho các bộ tộc tái ngoại kêu cha gọi mẹ, nghe danh Lý Quảng, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh thì sợ không chạy nổi.

 

Vì nguyên nhân ấy, nên Phù Kiên mới ra lệnh nghiêm, khiến tất cả người Hồ ở tái ngoại học sách người Hán, nếu không thì cũng chỉ là vượn đội mũ người, nhất định phải thừa cơ mấy chục năm người Hán vô lực phản kháng mà nhanh chóng thống nhất thiên hạ, nếu không đợi đến khi chủ nhân Trung Nguyên lấy lại khí thế, sau này thế nào, khó mà nói dược.

 

Công tào Lang trung thấy Thác Bạt Diễm tự đi, biết ngay không thể thờ ơ với Trần Tinh, tự tay cầm đến tông quyển ghi chép hơn trăm năm Trường An lại đây, để cậu xem qua.

 

“Ngươi xem hiểu?” Thác Bạt Diễm nhìn tấm lụa chi chít toàn là chữ vuông, với hắn mà nói thì như sách trời.

 

“Đương nhiên!” Trần Tinh không biết phản bác thế nào, đáp: “Dù sao ta cũng là người Hán.”

 

Công tào Lang trung đỡ trán, dùng mắt liếc Trần Tinh ra hiệu, ý là nói chuyện với người Hồ cẩn thận, đừng chọc giận bọn họ. Trần Tinh ngồi ngay ngắn, hơi cúi người, biết hắn có ý tốt. Công tào Lang trung tiện nói: “Hai vị đại nhân từ từ xem.” Thế là hắn lui ra ngoài.

 

Thác Bạt Diễm: “Đây là chữ cổ? Không ít người Hán cũng chưa chắc hiểu đâu.”

 

Trần Tinh cười nói: “Ta từ lúc nhỏ đã đọc sách viết văn, mỗi ngày theo cha cũng được gọi là mưa dần thấm đất, từ từ cũng học xong.”

 

Thác Bạt Diễm tự tay vén rèm lên một chút, đúng lúc sắc trời chiếu vào. Trong thành Trường An trồng toàn lê, bỗng dưng có vài cánh hoa lê trắng như tuyết bay vào, không khí ngày xuân khiến lòng người thư thái.

 

“Ngươi biết ‘Việt Nhân Ca’ không?” Thác Bạt Diễm lại hỏi.

 

Trần Tinh dở khóc dở cười, lật tông quyển: “Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu.”

 

(Chiều này là chiều nào, thuyền trôi giữa dòng. Hôm nay là hôm nào, được cùng thuyền với vương tử.)

 

“Mộng tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ.”

 

(Ngại ngùng làm sao, người không chê thân phận.)

 

“Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử…”

 

(Phiền muộn trong lòng chẳng dứt, được quen biết vương tử…)

 

Thác Bạt Diễm cười nói: “Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi.”

 

(Trên núi có cây, cây có cành.)

 

Trần Tinh hờ hững, thuận miệng nói: “Tâm duyện quân hề, quân bất tri.”

 

(Lòng ta có người, người chẳng hay.)

 

Hai người ngồi ngay ngắn trên tháp, Trần Tinh chìm vào lớp quần áo, cung kính mở ra hộp gỗ đầy bụi bặm đựng án tông từ mấy trăm năm trước, sau đó cẩn thận ghép lại những mảnh giấy vụn từ thời Hán thành tấm địa đồ Trường An khi xưa.

 

Thác Bạt Diễm ở bên nhìn Trần Tinh như làm ảo thuật, trong phòng chỉ còn tiếng giấy xào xạo, Trần Tinh chắp lại phân nửa bản đồ Trường An, mới phát hiện ra Thác Bạt Diễm đang nhìn cậu, nghĩ đến ánh mắt Công tào Lang trung lúc trước, dường như phát hiện ra, giữa người Hồ người Hán ở Trường An, có quá nhiều tranh đấu cuồn cuộn như sóng ngầm, như giữa hai bên có một dòng sông lớn khó mà vượt qua, đều cảnh giác nhìn nhau.

 

Người Hồ kiêng kị đề phòng người Hán, nhưng giữa cảm giác kiêng kị đó cũng lộ ra đôi chút “ngưỡng mộ”. Dường như người Hán được trời sinh đã giỏi hơn người Hồ, như thần tiên rơi xuống phàm trần, Ngũ Hồ không biết phải làm thế nào, đành ngu muội điên cuồng vây hãm chủ nhân Trung Nguyên từng ngồi trên đỉnh cao, tùy ý hạ nhục phát tiết, ham muốn phá hoại tàn nhẫn.

 

“Ngươi muốn học chữ Hán sao?” Trần Tinh nghĩ tới đây, bỗng nhiên nói với Thác Bạt Diễm.

 

Thác Bạt Diễm lập tức nói: “Muốn, nhưng có lẽ không học được.”

 

Trần Tinh suy đoán có lẽ đại nho ở Trường An chán ghét chúng Hồ, cũng không hứng thú khai sáng giáo dục gì cho bọn họ, càng lười học ngôn ngữ Tiên Ti mọi rợ. Chỉ tùy tiện dạy một chút, học xong là bọn họ may mắn, không thì tùy đi. Thế là cậu thoải mái, viết bài thơ, đó là “Cổ thi thập cửu thủ” quyển một “Hành hành trọng hành hành”, cũng là bài thơ đầu tiên mà năm đó phụ thân dùng nó dạy cậu học chữ, dùng tiếng Tiên Ti chú âm từng từ một.

 

“Hành hành trọng hành hành, dữ quân tương biệt ly,” Thác Bạt Diễm nghiêm túc bắt đầu học chữ Hán, “Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai.”

 

(Cứ đi rồi lại đi, cùng chàng sinh biệt ly, cách nhau ngoài vạn dặm, mỗi người một phương trời.)

 

Trần Tinh tìm được ký hiệu kiến trúc của Trường An ba trăm năm trước, bắt đầu đối chiếu bản vẽ, cười nói: “Phù Kiên bệ hạ có phải để các ngươi đọc sách người Hán, tổ chức khảo hạch?”

 

“Đâu chỉ có như vậy?” Thác Bạt Diễm bất đắc dĩ nói, “Mỗi tháng mùng một và ngày rằm còn kiểm tra. Năm đó học tiếng Hán, là Vương Mãnh đại nhân dạy ta.”

 

Thác Bạt Diễm nói tiếng Hán cực kỳ lưu loát, nhưng không nhận được mặt chữ, mà Phù Kiên biết quan võ cũng không học nhanh nên tiêu chuẩn kiểm tra cũng lỏng lẻo hơn so với quan văn.

 

“Vương Mãnh à.” Trần Tinh dừng tay, từ cái tên này nghĩ đến rất nhiều chuyện, cậu gỡ bản vẽ đối chiếu xuống, thuận miệng nói, “Bệ hạ có vẻ rất thích người Hán.”

 

Thác Bạt Diễm nhìn chăm chú tờ giấy viết thơ, hai mắt ngước lên nhìn Trần Tinh, lại thu ánh mắt lại, còn nói: “Đầu năm bệ hạ vừa ban pháp lệnh, nếu quan viên thông hôn với người Hán, sẽ được tăng thêm bổng lộc, từ Ngũ phẩm trở lên được ban thưởng một đôi ngọc quyết gia truyền, bệ hạ tự mình giá lâm, làm chủ hôn.”

 

Trần Tinh cười nói: “Vậy, Thác Bạt huynh định lấy tức phụ người Hán sao?”

 

Mặt Thác Bạt Diễm bỗng nhiên đỏ lên, thấy Trần Tinh nhón chân lấy quyển trục trên tầng cao nhất của giá sách, Thác Bạt Diễm lập tức dứng dậy nhẹ nhàng đỡ lấy một bó quyển trục xuống, giơ ngón tay chỉ chỉ lên, nói: “Vi huynh còn đang chờ, chỉ vì bệ hạ còn pháp lệnh nữa, đang chờ ban bố.”

 

“Ồ?” Trần Tinh đón quyển trục, nói, “Pháp lệnh gì vậy?”

 

“Đến lúc đó dù là nam hay nữ, đều có thể cưới.” Thác Bạt Diễm nghiêm trang đáp.

 

Trần Tinh bỗng nhiên không đón được, quyển trục ào ào rơi đầy đất.

 

Trần Tinh: “…”

 

Thác Bạt Diễm vội khom người nhặt lên cho cậu, nói: “Nhưng người Hán đều phản đối, nếu không đã xong rồi!”

 

“Không phải nói nhảm sao?” Trần Tinh không biết làm thế nào, “Nam làm sao mà thành thân? Bệ hạ hồ đồ quá rồi!”

 

Thác Bạt Diễm phản bác: “Sao lại không thể thành thân?”

 

Trần Tinh: “Cái này. . .”

 

Trần Tinh nhặt quyển trục, nghe Thác Bạt Diễm giải thích, mới biết Phù Kiên vẫn còn giữ ý định này. Mấy năm trước, Phù Kiên sủng ái Thanh Hà công chúa và Mộ Dung Xung, nhất là với Mộ Dung Xung tình sâu vô cùng, gọi hắn là “Phượng Hoàng Nhi”, cũng chẳng sợ người trong thiên hạ nghị luận.

 

Từ xưa đến này, nếu bên trên làm thì dưới bắt chước theo, các quý tộc bắt đầu làm như Phù Kiên, nhất là quân nhân, thường theo đuổi các thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, nói chuyện yêu đương. Phong tục ở Trường An càng ngày càng mạnh mẽ, phàm là thế gia quý tộc, coi chuyện kết nghĩa làm tiếng tăm, kết duyên Tần Tấn là chuyện tốt, nên sùng bái mà làm.

 

Chỉ có người Hán ở Trường An ầm ầm phản đối, nuôi nam sủng thì nuôi nam sủng, tổ tông cũng đều chơi qua, từ đời Lưu Bang đến nay chuyện vậy đâu có ít? Nhất định phải nói ra quang minh chính đại nữa, đầu óc có bệnh à?

 

Mà Phù Kiên nhìn xem, sau khi nhìn lại, càng không buông được Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung, quyết ý phổ biến lệnh hôn phối mới, cổ vũ dù có là Hồ Hán, cứ đủ tuổi nam đinh, đều có thể hôn phối với nam đinh. Dường như muốn dùng cách này, để bày tỏ nỗi lòng với Mộ Dung Xung.

 

Lần này quan văn người Hán bùng nổ, sao vậy dược?! Đây là phá vỡ lễ giáo, âm dương hỗn loạn, liều lĩnh không kiêng kị trời đất, làm trái lễ pháp thánh hiền! Không nói những cái khác, trong ba tội bất hiếu, không có con là tội lớn nhất, vậy sinh con thì làm sao?

 

Phù Kiên với chuyện này trả lời là, có thể nạp thiếp hoặc nhận con thừa tự, không được sao?

 

Không được là không được, đám quan văn phản đối, lập tức can gián, nam nhân với nam nhân thành hôn, khiến người ta chê cười, chưa hề nghe nói qua như vậy! Đương nhiên những người đọc sách cũng cực kỳ sợ hãi, lỡ như pháp chế được ban ra, mình bị võ quan người Hồ cưới về, chẳng phải hủy hoại danh tiết sao!

 

Phù Kiên đáp lại, từ xưa đến nay, ngoại tộc làm hoàng đế Trung Hoa cũng chưa từng nghe qua, ta lên ngôi không giống bình thường? Có vấn đề gì? Ngươi nói xem đúng không?

 

Trần Tinh vội đáp: “Đúng đúng đúng, là ta học không đi đôi với hành… ta phải nhìn xa trông rộng, tiếp nhận cái mới.”

 

Thế là Thác Bạt Diễm cúi đầu đọc thơ, nói: “Ta thấy ngươi, ừm… Cho nên…”

 

Trần Tinh đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cổ vũ thông hôn Hồ Hán lại còn ủng hộ nam tử thành hôn, ngươi nói lời này… có hàm nghĩa gì?

 

“Cho nên?” Trần Tinh cảnh giác nói, “Cho nên cái gì?”

 

“Cho nên ta tưởng là, ngươi là tức phụ của Đại Thiền Vu…” Thác Bạt Diễm nghiêm túc nói.

 

“Ta làm sao làm tức phụ của hắn được!” Trần Tinh giận dữ hét, suýt nữa hất đổ bàn trà, “Muốn nói thì hắn là tức phụ ta! Không! Đây không phải việc ai là tức phụ, ta và tên khốn Hạng Thuật kia không có chút quan hệ nào…”

 

Trong Vị Ương cung.

 

“A chiu!” Hạng Thuật bỗng nhiên hắt hơi một cái, khiến đám người trong sảnh giật mình.

 

Đã đến xế chiều, nhóm khách khác lại tới, đêm qua tin tức từ Vị Ương cung truyền ra, các nhà ở Trường An nghe nói thiếu chủ gia tộc Thuật Luật đã vào kinh thành, tranh thủ đến làm mai. Phù Kiên đối đãi với cố nhân tái ngoại rất khoan hậu, với Hạng Thuật là dùng đãi ngộ Khai phủ nghi và Tam Ti.

 

Mặc dù chức quan thế nào chưa rõ, nhưng ắt hẳn không thấp hơn Thái úy, sau lưng Hạng Thuật còn có Sắc Lặc Cổ Minh ủng hộ, nếu không làm thân thì mấy ngày nữa sẽ muộn mất!

 

Trưởng tử thừa kế gia nghiệp, các gia tộc đều đưa thiếu niên là con thứ tới. Ngoài ra, cũng có người mang theo chân dung của nữ nhi trong nhà để Đại Thiền Vu xem xét, không cần biết Hạng Thuật thích nam hay nữ, cứ đưa đến trước mắt rồi nói.

 

Hạng Thuật cảm thấy rất phiền, nhưng đều là quý tộc phải giữ thể diện nên không thể đánh đuổi người ta được.

 

Thế là các thiếu niên mi mục như họa ngồi đầy sảnh, người Tiên Ti, Hung Nô, Đế, đủ loại phong thái. Sáu bảy chấp sự của các nhà quý tộc, còn đang giơ chân dung trước mặt y.

 

Nhóm thiếu niên thì từng người một châm trà bưng qua cho Hạng Thuật, kia là lễ tiết mai mối của Cổ Minh, nguồn gốc từ dân tộc du mục tái ngoại, nếu có người đến nhà, cô nương nhà đó coi trọng sẽ mang ấm châm trà, coi như phương thức làm quen một người nhàn rỗi cưỡi ngựa rong ruổi, lấy trời làm chăn đất làm chiếu, nhiệt huyết một thời. Nếu chướng mắt thì sẽ không ra, để phụ huynh mang trà, ý là ngươi không hợp mắt, mau biến đi.

 

Dần dà việc dâng trà sữa thành ý muốn làm mai.

 

Hạng Thuật thực sự không hiểu, Phù Kiên thích Mộ Dung Xung, tự mình làm thì thôi, nhưng sao còn khuyến khích cả thành Trường An tranh nhau đua theo khẩu vị này. Trà sữa mang lên, y không hề uống, nếu uống của ai thì ngầm thừa nhận có thể thử đến nhìn xem.

 

Nhiều như vậy đều là quý tộc người Hồ, cũng không dễ gì dằn mặt hộ, Hạng Thuật đành nói: “Không uống trà sữa, ta sai người đưa về, chén có rỗng cũng như vậy.”

 

Nói xong y nhìn đồng hồ nước, lông mày hơi nhăn lại.

 

Khách tới lại lục tục rời đi, gần đến hoàng hôn, Hạng Thuật cảm thấy hôm nay quá nhiều manh mối, đang định đứng dậy thì y thấy ngoài điện có một bóng người, lập tức mở miệng: “Vũ Văn Tân? Có chuyện gì? Vào đi.”

 

Vũ Văn Tân được gọi, hớn ha hớn hở đi tới, lúc đó các thiếu niên thế gia chưa đi, đều quay ra nhìn hắn chằm chằm. Hạng Thuật vốn định giễu cợt vài câu, Vũ Văn Tân tại cười chân thành, lập tức quỳ bái trên mặt đất: “Bái kiến Đại Thiền Vu! Tiểu nhân đêm qua quả là có mắt không tròng!”

 

Hạng Thuật lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tân, dù sao cũng không nên đánh kẻ đang cười, bởi vậy không tiện tay lắm, đành nói: “Ngươi có huynh đệ tỉ muội? Đặt chân dung vào.”

 

Vũ Văn Tân cười hắc hắc, đi đến một bên, xách ấm châm một cốc trà sữa, dưới ánh mắt kỳ quái của Hạng Thuật, tự tay bưng đến trước mặt y, hơi ngại ngùng nói: “Đại Thiền Vu, ta không có huynh đệ tỷ muội… Ta chỉ là…”

 

Hạng Thuật: “Ngươi đi ra ngoài.”

 

Vũ Văn Tân đặt cốc trà xuống định ôm chân Hạng Thuật, rõ ràng nói: “Đại Thiền Vu, ta một mực ngưỡng mộ người. Mấy năm nay, vốn chậm trễ không dám thành thân, là hi vọng có thể thấy phong thái của người, đi theo làm tùy tùng vì người…”

 

Hạng Thuật giơ chân né cái ôm của Vũ Văn Tân, đạp hắn ra ngoài.

 

“Người đâu, truyền tới Kiên Đầu!” Hạng Thuật giận dữ hét, “Lục soát Vũ Văn gia, cả nhà sung quân về U Châu, trong vòng một trăm năm không được tiến vào Quan trung.”

 

“Đại Thiền Vu tha mạng!” Vũ Văn Tân kinh hãi, không biết chọc phải Hạng Thuật ở đâu, hắn quỳ gối trong đình viện xin tha thứ, mặc dù không biết Phù Kiên có nghe lời Hạng Thuật soát nhà hắn không, nhưng sợ Hạng Thuật một khi lên vị trí cao, sẽ tìm hắn gây phiền phức. Đang cầu xin thì bên ngoài có một nữ hài xinh đẹp tiến vào, cũng không thông truyền, trực tiếp vào điện.

 

Hạng Thuật nhìn qua, thấy là Thanh Hà công chúa, Thanh Hà công chúa dở khóc dở cười, nhìn thấy Vũ Văn Tân lại nói: “Vũ Văn gia làm gì lại chọc giận ngươi rồi?”

 

Vũ Văn Tân vội nói: “Ta không biết! Ta…”

 

Hạng Thuật: “Ta cũng không biết.”

 

Thanh Hà công chúa: “…”

 

Thanh Hà công chúa nhận ra Vũ Văn Tân, tiện nói vài câu, Hạng Thuật cũng không đáp, Thanh Hà công chúa ra hiệu Vũ Văn Tân đứng dậy, không nói có ý gì đến, chỉ mỉm cười lật xem chân dung trên bàn, cười nói: “Này, xem ra hôm nay không ít người làm mai, có người Hán không?”

 

“Không có.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.

 

Hạng Thuật và Thanh Hà công chúa là người quen cũ, bảy năm trước trong Hạ Mã hội ở núi Âm, Thanh Hà công chúa cải trang nam, tham dự săn bắn gây ra tiếng tăm lớn một phen. Đêm qua hai người gặp mặt, ngại nhiều lời, hôm nay tới chắc để ôn chuyện.

 

“Nhiều trà như vậy, dùng bái thần?” Thanh Hà công chúa mặc kệ Vũ Văn Tân đứng bên ngoài, đang định lấy trà, Hạng Thuật nói: “Trà làm thân, uống một chén là phải cưới người đó.”

 

Thanh Hà công chúa biết quy củ, đành không đụng vào mười hai chén trà chỉnh tề kia, tự rót trà uống: “Mới từ chỗ bệ hạ trở về, khô cả miệng, vừa lúc đến chỗ ngươi uống trà.”

 

Thanh Hà công chúa chỉ có ở trước mặt Phù Kiên, lúc đãi khách mới nho nhã điềm đạm, bình thường phóng khoáng đã quen, so với đêm qua như hai người khác nhau. Hạng Thuật với người quen cũ, cũng hòa hoãn một chút: “Không phải đã hứa với đệ đệ ngươi thì giờ ta đã đuổi ngươi ra ngoài rồi.”

 

Thanh Hà công chúa chuyển mắt, lại cười nói: “Thuật Luật đại ca biết ta chỉ có một đệ đệ?”

 

Hạng Thuật hít sâu một hơi.

 

Thanh Hà công chúa ngồi xuống một bên, giải thích nói: “Bệ hạ náo loạn bắt chỉnh pháp lệnh này, không phải muốn giày vò ngươi. Hôm nay đặc biệt tới cũng không phải nói chuyện hôn nhân với ngươi…”

 

Hạng Thuật nhẹ nhàng thở ra.

 

Thanh Hà công chúa: “Vốn định hỏi, huynh đệ người Hán ngươi mang tới kia đã thành thân chưa? Hắn là người của ngươi?”

 

“Kẻ sai vặt.” Hạng Thuật lãnh đạm nói, “Không phải.”

 

Thanh Hà công chúa mừng rỡ ‘A’ một tiếng, lại nói: “Vậy là tốt rồi, vì ta còn một đệ đệ nữa.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Thanh Hà công chúa lại nói: “Tên là Thác Bạt Diễm, mười bốn tuổi gia nhập Cấm quân, năm nay mười tám, đã đi theo bệ hạ nhiều năm, hôm qua không biết tại sao vừa nhìn thấy tên sai vặt của ngươi đã…”

 

Hạng Thuật: “… … … …”

 

Thanh Hà công chúa lại ân cần hỏi: “Vũ Văn Tân, nghe nói các ngươi là người quen cũ?”

 

Vũ Văn Tân ở ngoài liên tục gật đầu: “Đúng đúng, cha hắn là Trần Triết, nguyên quán ở Tấn Dương.”

 

Thanh Hà công chúa giả bộ không hiểu sắc mặt Hạng Thuật, vui sướng nói: “Đêm qua ta nghe Diễm Nhi nói chuyện này, hóa ra là người Hán có danh tiếng, Diễm Nhi từ khi thành niên, tâm tâm niệm niệm muốn tìm nam hài thế này, vừa đúng trong Thác Bạt bộ, hắn cũng là tiểu nhi tử, ta thấy ngươi để ý, để ta đi nói với bệ hạ.”

 

Hạng Thuật đành sửa miệng: “Việc này ta không quản được, ta không quen hắn.”

 

Biểu tình Thanh Hà công chúa đầy nghi hoặc.

 

_________

 

[1] vòng tay đá Thanh Kim

 

[2] Thanh sắc khuyển mã: ý chỉ việc ăn chơi sa đọa

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.