Định hải phù sinh lục

Chương 117: Xa quê



Màn đêm hiu hắt, gió thổi ngoài lều lướt qua đồng cỏ.

 

“Ngày mai chúng ta khởi hành sao?” Trần Tinh cuộn mình trong chăn, hỏi Hạng Thuật.

 

“Đệ nói xem?” Hạng Thuật mặc áo chiếc nằm trên giường con, đối mặt với Trần Tinh, hai người nhìn nhau.

 

Từ lúc quay về vương trướng Trần Tinh đã bắt đầu thấy hồi hộp, liệu tối nay có xảy ra chuyện gì không? Mặc dù cậu rất thích Hạng Thuật, nhưng chưa bao giờ mường tượng đến họ sẽ chung sống thế nào sau khi thấu tỏ lòng nhau.

 

Ánh đèn dầu trong vương trướng đêm nay gợi cậu nhớ về đêm động phòng hoa chúc của người Hán.

 

Hạng Thuật sẽ không làm gì mình chứ… trên đường về, Trần Tinh luôn băn khoăn mà nghĩ, nếu huynh ấy muốn thì sao? Mình cũng chỉ có thể đón nhận huynh ấy thôi, cơ mà hai người con trai sẽ làm việc đó như thế nào? Trời ạ! Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Trần Tinh, mà trong mớ sách liên quan đến thầy trừ tà và hộ pháp Võ thần cậu đã đọc cũng không nhắc đến ngày thường họ làm những gì!

 

Hạng Thuật vẫn hành xử tự nhiên như mọi ngày, hắn cởi áo nằm xuống giường, đoạn nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, hình như cũng nghĩ đến chuyện đó. Trần Tinh bị hắn nhìn kiểu ấy, mặt hốt nhiên đỏ bừng.

 

Huynh huynh huynh ấy… bọn họ cứ thế ngủ với nhau, sẽ không xảy ra việc gì chứ? Vậy nên chiếm đầy tâm trí cậu hiện giờ chỉ có “sẽ xảy ra chuyện gì”, vừa mơ hồ mong đợi vừa sốt sắng tột cùng. Rồi cậu ngẫm lại, chẳng phải họ vẫn thường xuyên ngủ cùng nhau sao? Kể từ khi quen Hạng Thuật, chuyện ngủ chung phòng thường xuyên xảy ra, thậm chí hầu hết thời gian họ còn chung giường nữa kìa, mấy lần đó Trần Tinh có thấy căng thẳng lắm đâu.

 

Từ lúc cùng Hạng Thuật hôn môi dưới tàng cây, mỗi khi hai người ở riêng với nhau, trong đầu cậu luôn dập dờn xúc cảm môi chạm môi, bởi nó tuyệt vời vô cùng! Cậu luôn muốn hôn Hạng Thuật, rồi lại sợ sẽ khiến hắn cảm thấy mình tùy tiện.

 

Đèn tắt, Hạng Thuật bỗng hỏi: “Đệ muốn ở Sắc Lặc xuyên đến khi nào?”

 

“Ta…” Trần Tinh ngập ngừng, trả lời, “theo ý huynh đi, hay là rời nơi này? Vẫn còn rất nhiều chuyện, cơ mà ta không gấp, chỉ là…”

 

Tiếp theo, Hạng Thuật duỗi tay nắm tay Trần Tinh dưới chăn, nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình. Tim Trần Tinh đập loạn, dịch lại gần hắn hơn, nói tiếp: “… Hiện giờ đã có manh mối, chẳng bằng mau chóng xuất phát…”

 

“Đệ lại đây nào.” Hạng Thuật nói, “Cuối cùng đã không còn ai.”

 

Trần Tinh vui mừng khôn tả, bèn sát lại gần hắn hơn, Hạng Thuật đưa tay để cậu gối đầu lên tay mình, hô hấp Trần Tinh chợt trở nên dồn dập, tiếp đó Hạng Thuật xoay người ghì chặt cậu vào lòng mình.

 

Trần Tinh: “!!!”

 

Hành động ấy lập tức khiến Trần Tinh choáng váng, có cảm giác không chân thực, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Hạng Thuật cùng hơi thở da thịt dưới lớp áo mỏng khiến cậu lúng túng phát tợn.

 

“… Cho cho cho… cho nên… chúng ta ra biển, biển, tìm cái người gì kia đúng không?” Cả người cậu trở nên ngây ngốc.

 

Hạng Thuật cau mày: “Loại thời điểm này mình có thể nói chuyện khác không?”

 

Trần Tinh: “À, được, được… huynh có nhớ phải mang, mang tiền cha huynh để lại cho huynh…”

 

Hạng Thuật không muốn nghe Trần Tinh nói tiếp nữa, bèn dứt khoát ôm chặt người, cúi đầu hôn lên môi cậu. Đầu tiên nắm tay, sau đó là ôm cậu vào lòng, cuối cùng nụ hôn cũng khiến lý trí đang cận kề bờ đê của Trần Tinh hoàn toàn đổ sụp. Nụ hôn này còn ấm và nóng hơn lần họ chạm môi trong tuyết, triền miên và tha thiết khó thể diễn tả bằng lời, tựa như dã thú đang chiếm lấy con mồi, hoàn toàn khống chế nó bằng hơi thở tràn ngập tính xâm lược của mình.

 

“Ưm.” Trần Tinh hồi hộp tới mức run người, không biết nên để tay vào đâu, cuối cùng run rẩy ôm lấy vai Hạng Thuật.

 

Không biết họ đã hòa chung nhịp thở bao lâu, mãi đến khi Trần Tinh sắp không thở được nữa, Hạng Thuật mới buông cậu ra, cúi đầu nhìn say đắm vào mắt cậu.

 

“Ta muốn thanh lư giao bái với đệ.” Hạng Thuật thủ thỉ.

 

Trần Tinh bị hôn tới đỏ mặt, những tưởng Hạng Thuật sẽ kiềm chế một chút, nào ngờ tên này còn mất kiểm soát hơn cả mình.

 

“Thanh lư giao bái… là thành thân sao?” Trần Tinh hỏi với vẻ căng thẳng, bất chợt nhận ra sau đợt môi lưỡi quấn quýt vừa rồi, nơi xấu hổ của hai người đều có phản ứng. Mặt Trần Tinh nóng bừng, muốn tách khỏi hắn một tí để bản thân bình tâm lại, song Hạng Thuật không cho cậu đường rút lui, tay thoáng dùng sức ôm eo, cố chấp kéo cậu sát lại gần mình hơn.

 

“Ừ.” Hạng Thuật hạ giọng, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, “Thời gian sống trong thanh lư quá dài, ta sợ làm mọi việc chậm trễ, đệ… có phải đang thẹn thùng không?” Hắn có chút buồn cười, “Mắc cỡ thế làm chi? Không phải đệ thích ta sao?”

 

“Vâng… vâng.”

 

Trần Tinh cảm nhận được thứ cương cứng của Hạng Thuật đang chọc vào mình, cả hai đều không thể khống chế, phản ứng từ cơ thể không biết gạt người. Thế nhưng lúc này đây, cậu không hề thấy lúng túng hay có ý gì khác, ngược lại còn rất bình tĩnh, dường như hoàn toàn bộc lộ cả thân và tâm.

 

Trần Tinh khẽ thở dốc, gật đầu với hắn.

 

Hạng Thuật hơi động đậy, cơ thể cọ xát vài lần qua lớp quần lót mỏng, Trần Tinh chịu không nổi, liền rên “ưm” một tiếng.

 

Hạng Thuật cũng bắt đầu thở dập dồn, siết chặt Trần Tinh trong lồng ngực mình, cúi đầu in từng chiếc hôn lên mặt cậu.

 

Trong đầu Trần Tinh giờ chỉ còn “Ta không được, tiếp theo phải làm gì?”, rồi cậu ôm ghì lấy Hạng Thuật, “ừm” một tiếng, hỏi hắn: “Thanh lư giao bái, không phải… thành thân sao? Thành thân, có thể, ta đồng ý.”

 

Hạng Thuật giải thích: “Dựng thanh lư dưới vùng hoang của núi Âm, giao bái xong, thì phải ở trong thanh lư tròn một trăm ngày.”

 

“Ơ?” Trần Tinh hỏi lại, “Một, một trăm ngày?”

 

Hạng Thuật gật đầu, hai người hơi tách ra, Trần Tinh nhìn vào mắt Hạng Thuật, tiếp tục hỏi: “Ở trong đó lâu như vậy làm gì?”

 

“Đệ nói xem?” Hạng Thuật phục Trần Tinh luôn, lại hơi nhúc nhích. Trần Tinh cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt, dục vọng khó thể thốt thành lời đang chực chờ phá tan lỗ hổng, bộc phát ra ngoài, cậu hiểu ý Hạng Thuật.

 

“Một trăm ngày?” Trần Tinh xác nhận lại, “Khoảng ba tháng, ngày nào cũng ở trong thanh lư sao?”

 

“Hm.” Hạng Thuật hết sức hưởng thụ cảm giác có mỹ nhân trong lòng, chỉ muốn liên tục hôn Trần Tinh, cơ thể dịch gần hơn, vừa tâm sự vừa hôn, giọng nói ngắt quãng.

 

Theo tập tục ở Sắc Lặc xuyên, sau khi dựng thanh lư xong, hai người thành thân, sau đó tất cả khách khứa rút về, dưới thần sơn chỉ còn lại một túp lều nhỏ. Người yêu sau khi thành thân sẽ ở trong lều một trăm ngày, triền miên quấn quýt nhau. Thức ăn và nước uống sẽ được người thân hoặc anh em đặt sẵn ngoài lều.

 

Thông thường nếu là nam nữ thành thân, sau ba tháng là đã có thể tính chuyện đặt tên cho con cái rồi. Mặc dù người Hồ không đặt nặng về giới tính, nam nam vẫn được quyền thanh lư giao bái, song vẫn phải theo truyền thống, bất kể ngươi có sinh con được hay không thì vẫn phải ở trong thanh lư tròn ba tháng. Bằng cách này, vợ chồng hoặc chồng chồng sau khi rời thanh lư, tình cảm sẽ được mặn nồng sâu sắc trọn đời.

 

“Vậy… việc kia kia phải làm thế nào?” Trần Tinh thắc mắc, cảm thấy đêm nay Hạng Thuật có vẻ xa lạ, nhưng vẫn phảng phất quen thuộc đôi chỗ, dường như việc này từng xảy ra trong mơ… ừm? Trong mơ? Mình không mất trí nhớ, lý nào lại thấy trong mơ được?

 

Trần Tinh sực nhớ ra ngày mình hôn mê… rất giống với cảm thụ mà con rồng phát sáng kia mang đến cho cậu giữa đại dương trong mơ.

 

“Đệ chưa từng thấy ngựa phối giống à?” Hạng Thuật nghĩ cũng không hiểu nổi, sao ngay cả chuyện này Trần Tinh cũng không biết?

 

“Nhưng hai đứa mình đều là nam,” Trần Tinh lắp bắp, “việc này… này… hức.”

 

Cảm giác căng thẳng ban đầu hoàn toàn biến mất, Trần Tinh dán lên hôn sườn mặt Hạng Thuật. Hạng Thuật định trêu cậu rằng rõ ràng trong lòng nguyện ý, vậy mà cứ không chịu thẳng thắn. Nhưng nụ hôn chủ động và âu yếm này đã gợi lên bao tình ý xao xuyến nhộn nhạo trong lòng, làm hắn không muốn tiếp tục giữ lễ nữa, liền đè Trần Tinh hôn cậu thật sâu.

 

“Tùy tiện cắm đại,” Hạng Thuật hổn hển, “sẽ tìm được chỗ cắm thôi.”

 

Trần Tinh: “!!!”

 

Trần Tinh toan gào lên ta không phải ngựa, tại sao huynh… ngay sau đó cậu lại bị Hạng Thuật chặn môi. Đêm nay Hạng Thuật hôn cậu nhiều lắm, niềm xúc động này mãi căng đầy trong lòng. Huynh ấy thật tâm thích ta, Trần Tinh vui như nở hoa, thôi huynh muốn làm gì thì làm đi.

 

“Ngủ à?” Hạng Thuật sắp không còn tự chủ được nữa, chỉ cần Trần Tinh trả lời “Ngủ không được”, hắn liền cởi quần áo, hiện giờ chỗ đó đang cứng như sắt, người Thiết Lặc một khi động tình sẽ như biến thành dã thú, Hạng Thuật phải nỗ lực hết sức để kiềm chế bản thân, dù gì Trần Tinh cũng là người Hán, hắn sợ mình quá trực tiếp sẽ dọa đến cậu.

 

“Được.” Trần Tinh đáp, “Hôm nay chắc huynh mệt lắm rồi.”

 

Hiện giờ chiếm đầy tâm trí Hạng Thuật đều là cái ngày cùng ở trên thuyền, làn da trắng nõn mịn màng của Trần Tinh trong vòng tay, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể, cảm giác ôm cậu chính là ví dụ sinh động nhất cho “ôn nhu hương”. Tuy nhiên hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Trần Tinh có lẽ đã mệt lắm rồi, nên hắn đành cố nén sự xao động từ cơ thể, đáp: “Hơi mệt.”

 

“Ta… có thể chạm vào huynh không?” Trần Tinh nói, “Huynh ôm ta ngủ.”

 

Đây không phải hỏi nhảm sao? Hạng Thuật lập tức cởi phăng áo trong, kéo tay Trần Tinh đặt lên quần lót của mình, nhướng mày hỏi, đệ muốn sờ quần ta sao? Hai má Trần Tinh đỏ rực, vội nói: “Không cần.”

 

Thế là Trần Tinh ngượng ngùng đặt tay lên vai Hạng Thuật, Hạng Thuật chợt bảo: “Là của đệ.”

 

Nghe câu nói ấy, tình yêu như sắp tràn ra khỏi lòng Trần Tinh: “Ta cũng là của huynh.”

 

“Mệt thì ngủ đi,” Hạng Thuật thì thầm, “sau này vẫn còn nhiều thời gian, mỗi một ngày, ta đều không rời xa đệ.”

 

Trần Tinh hít sâu, ép sát vào nhau qua một lớp quần lót, nơi đó vẫn không có dấu hiệu lắng xuống.

 

“Ta muốn trò chuyện với huynh.” Hôm nay quả là một ngày khó quên nhất trong cuộc đời Trần Tinh.

 

Hạng Thuật nâng mu bàn tay khẽ quệt mũi Trần Tinh, một tay đặt ngay eo, một tay ôm vai cậu.

 

“Huynh thích ta từ khi nào?” Trần Tinh vẫn không hiểu nổi, trong mắt mang theo ý cười.

 

Hạng Thuật rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, nó không phù hợp với tính cách của hắn, chỉ muốn xoay người nằm thẳng, nhưng Trần Tinh không muốn cho qua.

 

“Lúc phát hiện đệ không thể sống thiếu ta.” Hạng Thuật ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp.

 

Trần Tinh: “Nói bậy, rõ ràng huynh thích ta trước.”

 

Hạng Thuật: “Là đệ.”

 

Trần Tinh: “Là huynh.”

 

Hai người: “…”

 

Trần Tinh muốn đẩy Hạng Thuật ra, Hạng Thuật nằng nặc không buông, làn da nóng bỏng dán lên Trần Tinh qua lớp áo mỏng, suy nghĩ hồi lâu, hai người lặng thinh một thoáng, Trần Tinh chờ hắn trả lời, nhưng chờ hoài chờ mãi, tới lúc Hạng Thuật toan mở miệng thì cậu đã thở đều, bất giác chìm vào giấc ngủ.

 

Hạng Thuật thoáng ngây người, sau đó ôm chặt Trần Tinh, để cậu thoải mái nằm trên người mình, nhịp thở dần lắng xuống, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Sáng sớm hôm sau, Trần Tinh ngáp dài thức dậy, đây là đêm cậu ngủ thoải mái nhất trong những ngày qua. Hạng Thuật đã dậy từ sớm, đang chờ bên ngoài bình phong, đồ đạc đã được thu dọn xong xuôi, kim châu trên vương trướng tượng trưng cho Đại Thiền Vu cũng được tháo xuống và mang đi.

 

Lúc rời khỏi vương trướng, Hạng Thuật ngoái đầu nhìn lại.

 

Trần Tinh biết lần này hắn sẽ thực sự rời khỏi cố hương của mình, vậy mà hắn không hề tỏ ra lưu luyến, có lẽ trong thâm tâm đã từng, song vì Trần Tinh, hắn không buông một lời oán thán mà bình thản chấp nhận sự lựa chọn của mình.

 

“Đi.” Hạng Thuật chỉ nói một từ.

 

Cõi đời này, có một người bằng lòng giã từ quê hương vì cậu, cùng cậu phiêu bạt chân trời.

 

Trần Tinh nghĩ tới điều này là lại thấy lòng nặng trĩu, vì sao lần trước đến Sắc Lặc xuyên, cậu lại không chịu hiểu hành động xa quê này của hắn có ý nghĩa gì?

 

“Chúng ta sẽ còn trở về.” Trần Tinh trịnh trọng nói với Hạng Thuật, “Ta thích nơi này, thích Sắc Lặc xuyên.”

 

Hạng Thuật nhàn nhạt bảo: “Vỗ mông ngựa gì đấy? Rõ ràng đệ chỉ muốn quay về Giang Nam, đọc sách trong vườn hoa tử đằng của đệ thôi.”

 

Trần Tinh phủ nhận: “Không, bây giờ ta thích nó. Bởi vì Sắc Lặc xuyên là nơi chứng kiến hai ta bên nhau.”

 

Hạng Thuật ghìm chiến mã, ngoảnh đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh giục ngựa đuổi theo.

 

“Sau này còn về chứ?” Hạng Thuật hỏi.

 

“Về,” Trần Tinh đáp, “chắc chắn sẽ trở về.”

 

Tất cả bá tánh ở Sắc Lặc xuyên đều đến đưa tiễn Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, điều khiến Trần Tinh ngạc nhiên nhất là sáu vạn người Nhu Nhiên cũng đang sẵn sàng lên đường. Xa La Phong mặc võ bào đội mào, tà áo tung bay trong gió.

 

“An đáp!” Xa La Phong bảo, “Bọn ta cũng đi đây!”

 

Trần Tinh hết sức bất ngờ, còn Hạng Thuật như đã biết trước, đáp lại: “Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!”

 

Hôm nay người Nhu Nhiên sẽ rời Sắc Lặc xuyên di tản về phía tây núi Âm, tìm nơi cư ngụ mới. Xa La Phong làm động tác căng cung với Trần Tinh từ xa, kêu: “Người Hán! Ta giao an đáp của mình cho ngươi! Chăm sóc tốt cho hắn! Sau này gặp lại!”

 

Trần Tinh: “Sau này gặp lại, Xa La Phong!”

 

Lục Ảnh, Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm và Tư Mã Vĩ cưỡi ngựa, đứng trên bình nguyên đợi Trần Tinh và Hạng Thuật. Vua A Khắc Lặc cùng vương phi đến chào tạm biệt, vương phi ôm Na Đa La, còn vua A Khắc Lặc ôm chó của Trần Tinh.

 

Trần Tinh xoa đầu nó, nhờ vương phi: “Nhớ chăm sóc nó giúp ta nhé, nó là ân nhân cứu mạng của ta đấy.”

 

Vương phi cười đáp: “Được, ta biết rồi, chắc chắn sẽ không bạc đãi nó.”

 

Cún con nức nở mấy tiếng, nhoài về phía Trần Tinh, vùng vẫy liên tục trong lòng vua A Khắc Lặc, Trần Tinh chọt ngón tay lên trán nó, nhắn nhủ: “Không được chạy lung túng, ở lại hồ Ba Lý Khôn chờ bọn ta đó.”

 

Hạng Thuật hỏi: “Cuối cùng nó tên gì?”

 

Trần Tinh cười: “Đã bảo tên Hạng Thuật rồi.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Sau nhiều lần suy nghĩ trăn trở, cuối cùng Trần Tinh quyết định gửi nuôi nó tại Sắc Lặc xuyên, họ còn phải đi rất nhiều nơi, trong khi ở Tái Bắc có thịt ăn không hết, có thảo nguyên bao la mặc sức rong ruổi, ấy mới là ngôi nhà tốt nhất dành cho nó.

 

Thạch Mạt Khôn dẫn đầu mọi người tràn ra khắp Sắc Lặc xuyên, dừng chân ngay con đường rời xuyên, khung cảnh hết sức rầm rộ.

 

“Jia!”, cuối cùng, Hạng Thuật không quay đầu, dẫn mọi người rời khỏi Sắc Lặc xuyên. Trên con dốc nhỏ hai bên, bầy sói hiện thân, cùng một con bái đứng trên sườn núi cao đồng loạt tru tiếng sói, tiễn biệt Lục Ảnh và Tiêu Sơn.

 

Sắc Lặc xuyên, dưới núi Âm, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội.

 

“Dừng ở đây thôi.” Lục Ảnh bỗng nói, “tiếp theo có mấy lời, muốn nhắn nhủ với các ngươi.”

 

Hạng Thuật: “Ta cũng có lời muốn nói.”

 

Vòng qua Nam Lộc núi Âm, tàn phong như máu, đất phủ sương muối, suối chảy róc rách, bọn họ tạm dừng bên ngoài rừng phong, Trần Tinh cân nhắc một hồi thì ra hiệu cho Lục Ảnh nói trước, Lục Ảnh lại làm động tác ‘mời’, kêu Hạng Thuật hãy nói trước.

 

Hạng Thuật lấy ra một chiếc hộp trên yên ngựa, nhìn Trần Tinh, thấy cậu gật đầu bèn giao nó cho Thác Bạt Diễm.

 

“Thác Bạt Diễm, nhờ ngươi xuôi Giang Nam một chuyến.” Hạng Thuật biết Thác Bạt Diễm có ý định đi tìm Tạ An, bèn mở chiếc hộp đựng bốn chiếc nhẫn mà vua A Khắc Lặc tặng cho Trần Tinh, nhờ hắn giao nó cho Tạ An, biết đâu sẽ phát huy tác dụng lớn hơn. Dù gì ở phía nam vẫn còn một hủ giao cùng Ôn Triệt — trước đây là thầy trừ tà, trước mắt họ chưa thể về ngay được, lại sợ Vương Tử Dạ tấn công trước, Tạ An khó bề chống lại.

 

Thác Bạt Diễm liếc nhìn Lục Ảnh, trầm tư một thoáng rồi cất hộp đi, đáp: “Được.”

 

Thác Bạt Diễm đồng ý thỉnh cầu của Hạng Thuật quá nhanh làm Trần Tinh có phần kinh ngạc. Sau đó, Hạng Thuật nói tiếp: “Tư Mã Vĩ, ngươi cũng cùng về hỗ trợ Tạ An, nếu xảy ra dị biến thì hành sự tùy hoàn cảnh.”

 

Tư Mã Vĩ gật đầu, giục ngựa quay đi, Thác Bạt Diễm gọi: “Lục Ảnh.”

 

Trần Tinh cùng Hạng Thuật chủ động tránh đi, Hạng Thuật kêu Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn, qua đây.”

 

Tiêu Sơn không mấy tình nguyện, nhưng vẫn vâng lời Hạng Thuật cưỡi ngựa tới chỗ hai người, nhường không gian riêng cho Thác Bạt Diễm và Lục Ảnh. Một lúc sau, Thác Bạt Diễm vẫy tay với họ: “Hẹn gặp lại ở Giang Nam!” Tiếp theo hắn quay đầu ngựa, cùng Tư Mã Vĩ khởi hành.

 

“Ca ca, ngươi cố tình kêu hắn đi đúng không?” Tiêu Sơn hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật không nói lời nào, Lục Ảnh dắt ngựa đi tới, nói: “Ngựa này giao lại cho các ngươi, ta không cần.”

 

Trần Tinh nhìn Thác Bạt Diễm đã biến mất ở đằng xa, nhướng mày hỏi Lục Ảnh.

 

Lục Ảnh cười đáp: “Hắn không nói gì hết, chỉ đọc cho ta nửa bài thơ, nghe cũng hay hay.”

 

“Bài gì?” Trần Tinh tò mò.

 

“Đi mãi rồi lại đi mãi,” Lục Ảnh dịu dàng đọc lại, “cùng người sinh tử biệt ly.”

 

Trần Tinh: “Xa cách nhau hơn vạn dặm, mỗi người ở một phương trời, đường gập ghềnh xa thăm thẳm, biết chăng mới được tái ngộ.”

 

“Ngựa Hồ trông theo gió bắc, chim Việt tìm đậu cành nam.” Lục Ảnh bất đắc dĩ nhún vai, “còn mấy câu nữa, hắn đứng đó ngẫm hồi lâu, cuối cùng bảo ‘Thực sự không nhớ’.”

 

Trần Tinh bật cười, Lục Ảnh cũng cảm thấy buồn cười, Trần Tinh không kiềm được nước mắt: “Ta đã sớm biết sẽ không có kết quả.”

 

Lục Ảnh bảo: “Nhưng ta đã không cầm lòng được mà cho phép hắn, nếu có duyên, sau này nhất định sẽ gặp lại hắn. Hãy để nguyện vọng này cùng hắn vượt qua kiếp này đi. Dĩ nhiên ta cũng chúc cho hắn có thể tìm được ái nhân thuộc về chính mình.”

 

Nói đoạn, Lục Ảnh xoa đầu Tiêu Sơn, Tiêu Sơn như nhận ra điều gì, hai mắt chợt hoen đỏ, quật cường ngậm nước mắt mà ôm cổ Lục Ảnh không buông.

 

Lục Ảnh cười hỏi: “Muốn tới con đường tơ lụa, phải xuất phát từ Trường An sao?”

 

“Đi dọc theo Trường Thành,” Hạng Thuật nói, “tới hành lang Hà Tây, đi theo đội buôn là được.”

 

Lục Ảnh gật đầu, bảo: “Tiêu Sơn, ta phải đi rồi.”

 

“Không!” Tiêu Sơn bật khóc, “Ngươi không được đi! Không được đi!”

 

Lục Ảnh: “Tiêu Sơn, ta cảm thấy một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành Đại Thiền Vu của thảo nguyên, ngươi có tin không?”

 

Trần Tinh: “!!!”

 

“Ngươi sẽ có rất nhiều bạn bè,” Lục Ảnh nói, “cũng sẽ có gia đình, vợ và con cái. Cũng chúc như lời Thuật Luật Không, mong ngươi con cháu đầy đàn, không bệnh không tai ương.”

 

Tiêu Sơn nghẹn ngào, cố chấp ôm chặt Lục Ảnh, bả vai nho nhỏ không khỏi nhấp nhô. Lục Ảnh mỉm cười: “Ta và Tiêu Khôn đều là đại yêu quái ăn thịt người, còn nhớ hồi nhỏ ngươi đã hỏi ta gì không? Ngươi hỏi khi nào thả ngươi đi, ngươi xem? Không phải bây giờ ta thả ngươi rồi sao? Ngươi nên vui chứ, đừng khóc nữa.”

 

“Ta không đi!” Tiêu Sơn chỉ biết ôm chặt Lục Ảnh.

 

“Tiêu Sơn,” Trần Tinh nói, “đi thôi, ta đưa ngươi về Giang Nam, Tạ sư huynh, đồ đệ Đạo Uẩn còn đang chờ ngươi về dạy pháp thuật và võ công nữa mà.”

 

“Không!” Tiêu Sơn nôn nóng, “Lục Ảnh, hãy cùng bọn ta xuôi Nam! Ta có thể mang ngươi đến nhiều nơi! Những nơi ngươi chưa từng đến! Ngươi đã khỏe rồi, không còn bệnh nữa, tại sao vẫn muốn đi?”

 

Lục Ảnh nói: “Duyên phận chúng ta chỉ tới đây thôi, Tiêu Sơn à, sau này ngươi phải nghe lời Trần Tinh. Lục Ảnh sẽ sống tốt, ta muốn đi tìm vị thánh nhân kia, nghe nói thần lực của y có thể dẫn lối cho chúng sinh trên cõi đời, giúp hàng vạn hàng ngàn chấp niệm được giác ngộ, ngươi xem? Chẳng phải tuyệt lắm sao?”

 

Tiêu Sơn nhắm chặt mắt, hai tay không chịu khống chế từ từ buông lỏng.

 

“Đã đến giờ rồi,” Lục Ảnh nói với Trần Tinh và Hạng Thuật, “ta phó thác người duy nhất của mình cho các ngươi.”

 

Tiêu Sơn dần chìm vào giấc ngủ bởi thần lực của Lục Ảnh, Lục Ảnh bế nó lên, giao cho Trần Tinh. Cậu đặt nó lên yên ngựa, ôm nó trước người mình.

 

“Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?” Trần Tinh cũng không nỡ chia xa.

 

“Sinh linh rồi sẽ có lúc phải rời đi,” Lục Ảnh nói, “thọ mệnh của loài người các ngươi quá ngắn, sợ rằng nay chia ly chính là vĩnh biệt.”

 

Hạng Thuật: “Đối mặt với thời gian, ai mà không như vậy? Mọi thứ đều là phù du.”

 

“Đúng vậy.” Lục Ảnh cười tươi, hóa thành Bạch Lộc xoay người rời đi, giọng nói dịu dàng vẫn còn vang vọng giữa đất trời, và dần bay về trời tây.

 

“Chúng sinh sống trên cõi đời, rồi sẽ có ngày trở về với đại địa.”

 

“Ở tận cùng luân hồi, chúng ta ắt gặp lại nhau.”

 

Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật giật cương ngựa, cùng cậu đi về phía đông.

 

Ở phía đông Sắc Lặc xuyên, Trường Thành hùng vĩ lộ diện phía chân trời, Hạng Thuật đi dọc theo con đường thông thương mà không tiến vào Trường Thành. Đặt chân vào địa giới Ký Châu, chạm vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn khác, gió nhỏ hơn nhiều, cây sam cây bách mọc san sát bên đường, chân trời phủ một tầng sương mịt mù, khói bếp dâng lên đằng xa, in hằn từng vết chân.

 

Tiêu Sơn mở mắt choàng tỉnh, suýt tí nữa rớt khỏi ngựa, Trần Tinh hốt hoảng ôm lấy nó, Tiêu Sơn nhanh chóng nhớ ra mọi việc, liền gọi thất thanh: “Lục Ảnh!”

 

“Lại đây,” Hạng Thuật thả chậm ngựa, “đừng làm khó Trần Tinh.”

 

Trần Tinh không khỏi buồn cười, những lúc ở cùng Hạng Thuật và Tiêu Sơn, trông họ giống như một nhà ba người vậy. Tiêu Sơn bị Hạng Thuật kêu, không cam lòng đi qua, thấy ngựa là lại muốn giãy giụa, Hạng Thuật không nhịn được túm lấy nó, quát: “Nghe ta!”

 

Trần Tinh nghĩ bụng quả nhiên vẫn là Hạng Thuật biết cách đối phó với tiểu tử này, nếu tiếp tục làm căng, cậu không phải đối thủ của Tiêu Sơn.

 

“Lục Ảnh đi đâu rồi?” Tiêu Sơn hỏi.

 

“Ngươi không nỡ xa y ư?” Hạng Thuật dõi mắt về phương xa, hờ hững hỏi lại.

 

Tiêu Sơn: “Y sẽ còn trở lại chứ? Có phải y sẽ không bao giờ quay về Trung Nguyên nữa không?”

 

Hạng Thuật hỏi tiếp: “Vì sao ngươi muốn tìm y? Vì y là người thân của ngươi ư?”

 

Tiêu Sơn: “Y là Lục Ảnh, Lục Ảnh chính là Lục Ảnh!”

 

Trần Tinh nháy mắt với Hạng Thuật, kêu hắn mau đổi đề tài, đừng nói nữa, nói sang chuyện khác biết đâu Tiêu Sơn sẽ dễ chịu hơn.

 

Tiêu Sơn tỏ ra uể oải.

 

Hạng Thuật: “Ngươi đã học xong những gì cần học, sau này không cần ngươi săn sóc Trần Tinh nữa, tự ta có thể lo cho y. Bây giờ, ta dạy ngươi điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.”

 

Tiêu Sơn: “?”

 

Hạng Thuật: “Sống và làm việc, chỉ cầu không thẹn với lòng. Giao ngươi hai con ngựa này, đi làm chuyện ngươi muốn làm đi.”

 

Dứt lời, Hạng Thuật buông Tiêu Sơn ra.

 

Tiêu Sơn: “Ca ca!”

 

Trần Tinh: “…………………………”

 

Tiêu Sơn lấy lại tinh thần, nhảy lên một con ngựa trống, ghìm cương quay đầu ngựa, quát: “Jia!” sau rồi phóng ngựa đi.

 

Trần Tinh không kịp hoàn hồn, sửng sốt nhìn Hạng Thuật, lại dòm Tiêu Sơn, đang định giục ngựa, gọi: “Này! Tiêu Sơn!” thì bị Hạng Thuật duỗi tay giữ dây cương lại.

 

“Đệ theo góp vui hay gì?” Hạng Thuật khó thể tin, “Việc này có liên can tới đệ đâu?”

 

Trần Tinh: “Hạng Thuật, huynh đang nghĩ gì vậy?”

 

“Tiêu Sơn!” Hạng Thuật hét lên từ xa.

 

“Chuyện gì?” Tiêu Sơn đã phóng ngựa đi rất xa, hoảng loạn quay đầu lại hỏi.

 

Hạng Thuật: “Có ngang qua Sa Châu thì tiện thể hỏi thăm xem tên Phùng Thiên Quân kia còn sống không! Đi đi!”

 

“Ồ ——!” Tiêu Sơn đáp, sau đó giục ngựa đi.

 

“Nó…” Trần Tinh nói, “nó vẫn là một đứa trẻ, nó mới mười hai tuổi thôi!”

 

“Nó đã là nam nhân,” Hạng Thuật nói, “tính thêm ba năm quá khứ, nay nó đã mười sáu rồi. Nó có quyền lựa chọn, cũng có quyền không từ bỏ. Nó không có trách nhiệm phải cùng ta và đệ đối mặt với Xi Vưu, đúng chứ?”

 

Trần Tinh giận run người, nhưng bị Hạng Thuật phản bác làm á khẩu không trả lời được, thế là quay ra giận chó đánh mèo với Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn! Đồ khốn nạn! Ngươi còn chưa từ biệt ta! Đồ vô tâm! Ông đây đúng là uổng công nuôi ngươi!”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Tiêu Sơn đi quá vội vã, quên phải chào tạm biệt Trần Tinh, sau khi lên quan đạo liền hét lớn: “Trần Tinh! Ta nhất định sẽ trở về!” cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất.

 

Trần Tinh giật khóe môi, quay sang nhìn Hạng Thuật.

 

“Được, ta biết rồi,” Trần Tinh nói, “huynh đang đổi một cách khác để đuổi hết mọi người đi.”

 

Hạng Thuật quay đầu ngựa tiếp tục tiến về phía đông, cáu kỉnh độp lại: “Đệ mới đang đổi cách chọc tức ta thì có! Đệ còn không dứt được ai hả? Được rồi, đệ đi tìm Thác Bạt Diễm, tìm Tiêu Sơn đi. Ta đi.”

 

Trần Tinh nghĩ bụng huynh cũng là đồ khốn nạn, đại khốn nạn dạy ra thêm Tiêu Sơn tiểu khốn nạn.

 

“Huynh đi đâu đó? Dạo Trường Thành sao?” Trần Tinh dở khóc dở cười.

 

“Cao Câu Ly, tìm Tiểu Thú Lâm Vương mượn thuyền!” Hạng Thuật đi đằng trước nóng nảy bảo, “Bằng không phải ra khơi thế nào? Mau tìm chỗ ăn tối, không thì lát nữa ăn ngủ ngoài trời bây giờ.”

 

Thế là Trần Tinh đành phải giục ngựa đuổi theo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.