Đỉnh Cấp Tra Tấn! Bị Ngạo Kiều Yandere Tiểu Thư Cướp Đoạt Về Nhà

Chương 7: Ăn một bữa cơm còn phải chờ nàng trở về?! (dịch)



Chương 7: Ăn một bữa cơm còn phải chờ nàng trở về?! (dịch)

Làm sao lại không đau cho được, Lâm Phong cảm giác răng hàm mình như muốn nghiến nát, chỉ là hiện tại nói những điều này có phải là lúc không?!

Cơn đau dữ dội qua đi, việc còn lại chính là bôi thuốc băng bó.

Đau như vậy cũng đã nhịn được, những việc tiếp theo cũng chẳng đáng là gì.

Nhìn nàng bận rộn vì chính mình băng bó, Lâm Phong khẽ động đôi môi, vẫn là lựa chọn hỏi: “Ngươi... người có thể giúp ta rời khỏi chỗ này không?”

Dư Tuyết Nhan khựng tay lại, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn rời khỏi đây?”

“Đúng vậy!”

Rốt cuộc cũng gặp được một người chịu nói chuyện với mình, trái tim đ·ã c·hết của Lâm Phong như được thắp sáng trở lại!

Hắn vội vàng nói: “Ta cũng không muốn ở lại chỗ này, chỉ cần ngươi giúp ta rời đi, ta sẽ dùng tất cả năng lực của mình để báo đáp.”

Bây giờ hắn không còn ảo tưởng người không quen biết sẽ giúp mình vô điều kiện, hắn đang thương lượng điều kiện, dùng giá trị cuối cùng của mình để đổi lấy kế hoạch rời khỏi đây.

Nghe vậy, Dư Tuyết Nhan lại phì cười: “Năng lực của ngươi? Đừng nói giỡn, năng lực của ngươi sao có thể lớn hơn tiểu thư nhà ta?”

“.......”

Lâm Phong á khẩu. Xác thực, hiện tại hắn chẳng có gì trong tay, làm sao có thể so sánh với Sở đại tiểu thư danh môn thế gia kia?!

Thấy hắn im lặng, Dư Tuyết Nhan bèn hỏi ngược lại: "Ngươi vì sao lại muốn rời khỏi đây? Ngươi có biết hiện tại ngươi đang hưởng thụ những điều mà vô số nam nhân ngoài kia khao khát không?"



Nói xong, nàng cầm lấy băng gạc, vừa quấn vừa nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ thành thật nghe lời tiểu thư. Xin thứ cho ta nói thẳng, ta chưa từng thấy tiểu thư mang nam nhân nào về nhà, đây là một chuyện vô cùng may mắn a!”

“May mắn?!”

Lâm Phong thật sự không nhịn nổi nữa. Bị Sở đại tiểu thư coi trọng chính là may mắn sao?! Cái may mắn chó má ấy hắn không cần!

“Ta chỉ là một người bình thường, ta chỉ muốn một cuộc sống bình dị, ta căn bản không muốn có bất cứ liên quan nào với nàng!”

Dư Tuyết Nhan như nghe được một chuyện cười cực kỳ nực cười, tay quấn băng gạc cũng run run: “Ngươi có biết tiểu thư nhà ta chỉ cần phất tay một cái, toàn bộ Kinh thị đều phải rung chuyển, vinh hoa phú quý như vậy mà ngươi lại không muốn sao?!”

Từ khi nàng ta đi theo tiểu thư, nàng vẫn luôn nghĩ, đại tiểu thư ưu tú như vậy, lại có dung mạo tuyệt sắc, về sau rốt cuộc nam nhân nào mới xứng với nàng đây!

Mấy ngày trước, khi nàng biết tiểu thư mang một nam nhân về nhà, nàng đã kinh ngạc đến tận bây giờ!

Gặp mặt rồi, nàng mới biết nam nhân này quả thật có tướng mạo rất tuấn tú, dáng người cũng rất đẹp, nhưng chỉ như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy hắn còn kém xa so với tiểu thư. Hiện tại nam nhân này lại bày ra bộ dáng suy sụp, liên tục kêu gào muốn rời khỏi đây… Chẳng lẽ đầu óc hắn có vấn đề?

"Ta không có hứng thú với tiền tài!" Lâm Phong không thể nhịn được nữa, bao nhiêu tiền cũng không đủ để khiến hắn an lòng, hắn chỉ cầu một nơi ở yên ổn, có một mái nhà cho riêng mình, không bị người ta ràng buộc, điều khiển, thực sự là chính mình, làm bất cứ chuyện gì mình muốn.

Dư Tuyết Nhan nhìn Lâm Phong như nhìn kẻ ngốc, dùng sức xé băng gạc xuống, dùng băng keo y tế quấn chặt. Chắc hẳn nam nhân này chưa từng được thấy nơi xa hoa như vậy.

Cũng phải, hắn đã nói bản thân chỉ là người bình thường, đột nhiên được chứng kiến nơi đỉnh cấp như vậy, khó tránh khỏi không thích ứng. Có những người quả thật là như vậy, lòng tự trọng quá cao sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu.

Là một bác sĩ, Dư Tuyết Nhan cũng từng học một chút tâm lý học. Loại người này, đợi hắn quen thuộc, hắn sẽ bắt đầu tận hưởng nơi này, sau đó là si mê, rồi đến cuối cùng sẽ không thể rời đi, thậm chí cầu xin tiểu thư cho phép hắn ở lại.

Dư Tuyết Nhan không để tâm lắm, nàng ta thu dọn hòm thuốc, rồi tự mình đứng dậy.



Thấy nàng sắp rời đi, Lâm Phong vội vàng lên tiếng: "Này, ngươi... Ngươi giúp ta cởi cái này ra!" Lâm Phong vội vàng lắc lắc sợi xích trên cổ tay.

Dư Tuyết Nhan xách hòm thuốc, thờ ơ nói: "Tiểu thư chỉ bảo ta băng bó v·ết t·hương cho ngươi, không bảo ta cởi xích."

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

“Khoan đã, này! Này!”

Lâm Phong giãy giụa gọi vài tiếng, cổ họng trượt lên trượt xuống khiến v·ết t·hương đau nhói, thuốc tê hết tác dụng, hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thấy nàng ta biến mất sau khúc quanh cầu thang, Lâm Phong triệt để tuyệt vọng.

Hắn nhìn trần nhà xa hoa, ngay cả giãy dụa cũng thấy mệt mỏi. Sở Lăng Sương không quay lại, Lâm Phong nằm trên ghế sofa, mãi đến nửa đêm sau mới ngủ th·iếp đi…

Khi tỉnh dậy, hắn thấy lại có hai hầu gái tới giúp hắn cởi bỏ xích sắt. Hắn lại thử hỏi thêm vài câu, nhưng đối phương như kẻ câm, căn bản không để ý tới hắn.

Giây phút này, Lâm Phong rốt cuộc cũng chấp nhận hiện thực, không có sự cho phép của Sở Lăng Sương, hắn thực sự không thể rời khỏi đây.

Vậy thì chờ nàng chơi chán rồi tính.

Mười tám năm hắn cũng đã chờ, chẳng lẽ không chờ thêm được vài ngày? Hắn tự nhủ, đừng có ảo tưởng rằng có thể nói lý lẽ với nàng, nàng là một kẻ điên chính hiệu.

Hai tay cuối cùng cũng được tự do, hắn xoa xoa cổ tay bị in hằn vết xích, đợi hầu gái rời đi, hắn liền đi vào phòng tắm.

Sau khi giải quyết xong nhu cầu, hắn nhìn chính mình trong gương. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt đáng sợ.



Vì đói bụng quá lâu, đột nhiên ăn quá nhiều, hắn đã nôn ra không ít. Cổ họng thi thoảng lại truyền đến cơn đau, khiến hắn đau đớn vô cùng.

Thôi bỏ đi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Dù sao bây giờ hắn cũng chẳng có nơi nào để đi, cứ tạm thời ở đây dưỡng thương cho tốt đã. Hắn sờ sờ bụng, cảm giác buồn nôn khiến hắn không nuốt nổi sơn hào hải vị kia. Hắn muốn uống chút cháo.

Hắn mò mẫm xuống lầu, nhìn thấy Vương Mụ và mấy người khác đang dọn dẹp bàn ăn. Thấy băng gạc quấn quanh cổ hắn, Vương Mụ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười hỏi: “Lâm thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”

“…”

Lâm Phong không đáp, hắn nhìn thấy hôm nay phòng khách có rất đông người, ít nhất bảy tám người, đều mặc đồng phục giống nhau bận rộn qua lại, dường như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc quan trọng nào đó. Nhưng những chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn hỏi: “Có cháo không?”

“Cháo?” Vương Mụ ngẩn ra, sau đó cười nói: “Có, nhưng mà Lâm thiếu gia phải chờ một chút, chờ đại tiểu thư trở về mới có thể dùng bữa."

“…”

Nàng bị bệnh à? Ăn cơm cũng phải đợi nàng trở về sao?! Lâm Phong có chút tức giận, phản bác: “Nếu nàng không về, ta phải đợi đến c·hết đói sao?”

“Sẽ không đâu!” Vương Mụ vội vàng xua tay cười nói: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong rồi, một tiếng nữa đại tiểu thư sẽ trở về, ngài cứ ngồi trên ghế sofa đợi một lát là được.”

Nói xong, Vương Mụ đi làm việc khác.

Khóe miệng Lâm Phong giật giật, hắn tức đến nỗi suýt nữa nổi điên. Thỏa hiệp? Hắn ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp!

Ăn cơm cũng phải chờ nàng ta trở về, nàng ta không về thì hắn ta phải đói, đây là loại quy tắc quái quỷ gì thế? Chuyện này thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hắn!

Lâm Phong tức đến nỗi câm nín, cửa phòng ăn vẫn bị khóa chặt, hắn căn bản không vào được!

Lâm Phong tức giận ngồi xuống sofa, hướng trần nhà gào lên: “Ta muốn uống nước!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.