Lâm Vân vừa nói xong, chỉ trong nháy mắt, mọi người sung quanh đều phá lên cười.
“Ha ha, thằng nhóc này cũng quá lắm, nó chỉ nghịch súng mô hình mà còn dám khiêu chiến Lâm Hải Huy, sao nó không lên trời luôn đi.”
“Đúng là buồn cười chết tôi rôi, thằng nhóc này không bình thường chút nào.”
Lâm Mộc Thanh nghe Lâm Vân nói vậy thì cũng dở khóc dở cười.
Lâm Hải Huy cũng cười nói: “Lâm Vân à, nói thật, tỉ thí với cậu đúng là làm nhục tôi.”
“Lâm Hải Huy, bớt nói nhảm đi, bắt đầu nào, cho anh chơi trước đấy.” Lâm Vân vẫn nở nụ cười như trước.
Lâm Hải Huy cũng không phí lời nữa, đi thẳng tới trước vị trí bắn.
Với bắn súng lục thì khoảng cách bình thường là 10-50 mét.
Lâm Hải Huy lựa chọn vị trí bia cách 30 mét, với khoảng cách này mà nói, thì muốn bắn chính xác cũng khá là khó khăn.
Đương nhiên, điểm hay nhất trong thiết kế này là không có gió bên ngoài tác động đến, còn ở ngoài khu vực này thì sẽ bị ảnh hưởng bởi sức gió nên độ khó càng lớn hơn.
“Anh à, xung quanh còn có mấy cậu chủ ở huyện Kiến Nghiệp cũng chạy tới xem trò vui, nói gì cũng phải thắng được thằng nhóc này nhé.” Lâm Hải Quang nói.
“Em trai à, em cảm thấy anh sẽ thua cậu ta sao?” Lâm Hải Huy nở nụ cười tự tin.
Sau khi nói xong, Lâm Hải Huy đưa tay nâng súng lên, nhắm vào bia trước mặt.
Lâm Hải Huy chọn vị trí bắn cách 30 mét, bình thường chỉ có thể bắn trúng trong khoảng 50 điểm, lần này anh ta bắn được 64 điểm, đúng là vượt xa phát huy của người thường rồi.