Lúc này Tang Lộ ôm hai túi đồ vào nhà: "Hai người, tôi đi tìm hai bộ áo khoác quân đội, còn có một chiếc khăn quàng cổ tam giác và một chiếc mũ bonny, tất cả đều còn mới. Sa mạc đầy gió và cát nên đeo những thứ an toàn này thì tốt hơn."
Á La lấy đeo vào, Kevin nhắc nhở: "Có hai bộ tăng cường tín hiệu có thể tháo rời ở phía bên phải của thiết bị liên lạc. Chúng có thể được cài đặt trên điện thoại vệ tinh tương ứng để giữ liên lạc trên sa mạc."
"Đã hiểu." Á La trả lời ngắn gọn, tách mọi thứ ra một cách gọn gàng.
Chu Dần Khôn thay quần áo đi ra liền nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh. Một người tay chân đều gầy ôm hơn chục chai nước trên tay đang cho từng chai một vào hộc đựng găng tay cho hành khách và bốn cửa xe.
Anh bước tới, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cổ trắng như tuyết của cô kéo ra sau, Hạ Hạ giật mình, mấy chai nước suýt chút nữa rơi xuống đất.
Gáy phía sau bị véo nhẹ buộc phải ngước lên, đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai.
"Chu Hạ Hạ, đây là công việc của cháu sao? Bận rộn cái gì vậy?"
Người đàn ông mặc áo khoác, kéo khóa lên tận phía trên, trên cổ còn quấn một chiếc khăn hình tam giác ngụy trang, có thể kéo lên che đậy khi gió cát ập đến, hơi che đi đường viền quai hàm, trông anh có vẻ không còn đáng sợ như bình thường.
"Nước có thể cứu mạng trong sa mạc." Hạ Hạ vẫn ôm mấy cái chai nước trong tay: "Cháu chỉ muốn bỏ vào thêm một chút thôi."
Chu Dần Khôn nhướng mày, kéo người trước mặt về phía mình, cẩn thận hỏi: "Cứu mạng ai?"
Đột nhiên cơ thể chạm vào nhau, Hạ Hạ vội vàng nhìn bốn phía, khó chịu xịch ra sau: "Thì là... chú, cứu chú."
"Sao vậy, sợ tôi chết trong sa mạc rồi không bao giờ quay lại nữa hay sao?"
Hạ Hạ thành thật gật đầu. Cô đã hứa với ba mẹ con Trại Lâm Na là sẽ cố gắng giúp đỡ họ.
Nhưng cô cũng biết Chu Dần Khôn sẽ không đồng ý với cô để Tang Lộ không vào sa mạc. Anh cũng đã nói công việc là công việc, tiền hoa hồng cũng đã trả rất cao, anh không thể để Tang Lộ lấy tiền mà không làm việc được.
Nhưng cô cũng không có ý định nói ra như vậy.
Hạ Hạ thực sự không muốn Mạch Sa với Cái Tỉ mất cha, nhưng... Mexico cũng không tốt hơn Myanmar hay Thái Lan là bao, đây không phải là lãnh thổ của Chu Dần Khôn, anh đang tiến vào một sa mạc hoàn toàn xa lạ và quá đỗi nguy hiểm.
Nếu có thêm một người địa phương quen thuộc với sa mạc làm hướng dẫn viên thì sẽ có thể giảm thiểu được rất nhiều nguy hiểm.
Mặc dù cô không muốn sống cùng anh, cũng luôn muốn trốn thoát khỏi anh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn anh chết.
Theo bản năng, cô muốn mọi người phải sống sót ngay cả khi họ không bao giờ gặp lại nhau.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn nhếch môi, tựa hồ tâm tình rất tốt, Hạ Hạ mím môi, cô lựa chọn khéo léo truyền đạt yêu cầu của Trại Lâm Na.
"Tối nay chú có quay lại không?"
"Không biết." Anh lấy nước từ tay cô và ném vào trong xe. "Sao thế?"
"Có nguy hiểm lắm không?"
Người đàn ông dựa vào cây cột nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô, uể oải nói: "Đừng lo, không chết được đâu."
"Vậy..." Hạ Hạ suy nghĩ một lúc: "Ba người nhất định phải trở về an toàn."
Ba?
Chu Dần Khôn cau mày: "Ý cháu là sao?"
Nghe giọng điệu của anh thay đổi Hạ Hạ lập tức căng thẳng.
Nhưng cô đã hứa sẽ cố gắng hết sức nên không còn cách nào khác đành phải nói hết câu: "Dù có muộn thế nào đi chăng nữa Mạch Sa và Cái Tỉ sẽ luôn đợi ba trở về an toàn. Họ rất lo lắng lắng một ngày nào đó sẽ mất ba."
Sau đó, cô ngước lên. Cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông: "Vậy làm ơn phải—"
"Còn cháu thì sao?"
Hạ Hạ chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang. Cô sững sờ một lúc, không hiểu câu hỏi đột ngột của anh.
"Cháu cũng đợi à?" Chu Dần Khôn nhìn cô.
Cô gái cảm thấy thất vọng. Ba cô không còn ở đây nữa, có đợi bao lâu đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không bao giờ quay lại. Hạ Hạ không muốn suy nghĩ nữa: "Cháu cũng sẽ cùng Mạch Sa và Cái Tỉ đợi mọi người quay về."
"Tối muộn vẫn đợi?"
"Vâng."
Chu Dần Khôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, liền bật cười, bàn tay to lớn nâng mặt cô lên: "Gật đầu cái gì, buồn ngủ thì cứ đi ngủ, không cần đợi đâu."
Á La cầm súng ngồi vào ghế lái của chiếc xe thứ hai. Từ gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy Chu Dần Khôn còn đang nói chuyện với Chu Hạ Hạ, hình như tâm tình rất tốt.
Sau đó, anh nhéo mặt Chu Hạ Hạ, xoay người đi về phía chiếc xe đầu tiên. Nhưng trước khi lên xe, người đàn ông đã quay lại nói: "Chu Hạ Hạ."
"Hả?" Cô gái đứng đó.
"Không được chạy lung tung. Nếu lúc tôi quay lại không thấy người, hai đứa trẻ ồn ào đó sẽ bị giết chết cho chó ăn."
Đôi mắt Hạ Hạ đột nhiên mở to, tự hỏi sao lúc nãy bầu trời còn đang quang đãng lập tức lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Đúng lúc này, Mạch Sa và Cái Tỉ chạy tới nắm lấy tay Hạ Hạ. Lúc hai đứa trẻ nhìn thấy ba lên xe và khởi hành đi, đều ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ.
Hạ Hạ ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn, nói với Mạch Sa và Cái Tỉ: "Chú đó thực ra rất mạnh mẽ, chú ấy có thể sống sót khi ở cả trong rừng rậm. Ba của con cũng là một người đàn ông rất mạnh mẽ và dũng cảm. Cho nên bọn họ nhất định sẽ quay lại an toàn."
Sau khi nghe Hạ Hạ giải thích, hai đứa trẻ nặng nề gật đầu. Trong lòng họ, cha là người lợi hại nhất.
Không khí lại trở nên ấm áp với tiếng cười khúc khích của trẻ con, trong bầu không khí ấm áp bên này hai chiếc xe bán tải phía trước càng ngày càng lái đi xa hơn.
Chu Dần Khôn nhìn gương chiếu hậu, trong đó phản chiếu hai bóng người, một lớn và hai nhỏ.
Chu Hạ Hạ ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang nói gì với hai đứa trẻ, nhìn từ phía sau cô khá đáng yêu.
Chiếc xe rung lắc, người đàn ông quay mặt đi, bẻ lái hết cỡ lao vào sa mạc vô tận.
*
Mặt trời lúc bốn giờ chiều thiêu đốt cả sa mạc.
Chiếc lốp xì hơi đang chạy trên nền cát mềm đang dần nóng lên, như thể bị ép lên một chiếc chảo nướng nóng, đang âm thầm chấp nhận thử nghiệm nhiệt độ cao.
Hai chiếc xe bán tải nối đuôi nhau, từ xa rất khó bị phát hiện nhờ lớp vỏ ngụy trang. Tang Lộ ngồi ở ghế phụ của chiếc xe đầu tiên, anh ta liếc nhìn con đường phía trước, sau đó quay người nhìn người đàn ông đang lái xe.
Rõ ràng anh là chuyên gia lái xe trên sa mạc.
Sa mạc khác với những con đường thông thường, cát rất mềm, có sức cản lớn với xe, tốc độ lái xe chậm hơn nhiều so với đường bộ.
Khi lái xe việc kiểm soát ga là rất quan trọng. Trong trường hợp bình thường không thể vượt quá số thứ ba, để giữ tốc độ động cơ ở tốc độ cao. Một khi khả năng điều khiển không tốt, mô-men sẽ xoắn giảm, động cơ có thể bị chết máy hoặc xe có thể bị kẹt.
Sau khi vào sa mạc, Chu Dần Khôn bắt đầu chạy thử xe, điều chỉnh tốc độ và hướng đi để xác nhận tốc độ xuống xe nhanh nhất trong tình huống nguy hiểm nhất và giới hạn sức bền của tay lái.
Tang Lộ cảm thấy một người địa phương như mình ngồi cạnh hình như chẳng có tác dụng gì.
Hắn không có gì để nói về việc lái xe trên sa mạc, nhìn lên chiếc xe thứ hai qua gương chiếu hậu.
Thiếu niên một mình, một tay cầm vô lăng, tay kia cầm ống nhòm, vừa bình tĩnh lái xe vừa tìm kiếm thứ gì đó.
Có vẻ như không có vấn đề gì.
Tang Lộ nhìn đi nơi khác. Trong xe quá yên tĩnh, hắn tìm chủ đề: "Phía trước có tử địa."
Chu Dần Khôn không nói gì.
"Những người vượt biên từ sa mạc về cơ bản khi đến gần trung tâm sa mạc là hết thức ăn và nước uống. Nếu ở rìa sa mạc thì vẫn có thể sống sót bằng cách ăn xương rồng. Một khi đến vùng sâu tử thần, muốn uống nước tiểu cũng không đi tiểu được."
"Vẫn còn rất nhiều người không có việc gì làm, chỉ chạy đến chụp ảnh, khảo cổ học, phiêu lưu, không kiếm được một xu mà lại mất mạng một cách vô ích chẳng phải là không đáng giá chút nào sao?"
Trò đùa của Tang Lộ không hề gây ra phản ứng như mong đợi, xét theo phản ứng dự đoán, người lái xe hiển nhiên không có ý định để ý đến hắn, bầu không khí vốn yên tĩnh trong xe giờ lại càng thêm khó xử.
Tang Lộ ho nhẹ, cố ý ngậm miệng lại.
Lúc này, chiếc xe bán tải phía sau bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng vượt qua chiếc xe đầu tiên qua bên phải rồi lao thẳng theo đường chéo, càng ngày càng cách xa họ.
"Cậu ấy..."
Tang Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ ghế phụ, nhìn thấy chiếc xe bán tải do Á La lái đang đậu dưới một vòng tròn đá gần khu vực tử thần ở trung tâm sa mạc.
Như là có rất nhiều khối đá, càng đi sâu vào sa mạc thì càng rời xa thực vật, cơn bão không thể ngăn cản thổi bay cát vàng làm lộ ra những tảng đá bên trong.
Lớp cát vàng dưới đá bị xói mòn theo năm tháng, tạo thành một hốc trũng xuống, nơi đây như trở thành nơi nghỉ ngơi và tránh gió trong sa mạc.
Lúc này, chiếc xe bán tải do Á La điều khiển đang đỗ bên trong, lọt vào cái hốc.
Thiếu niên xuống xe, đeo hộp đựng súng khổng lồ trên lưng, nhanh chóng dùng tay không leo lên tảng đá rồi biến mất trong chớp mắt.
Tang Lộ nhịn không được ngồi thẳng dậy, cẩn thận nhìn về hướng đó, phía trên tảng đá cực kỳ yên tĩnh, hắn tận mắt nhìn thấy có người đi vào mà ngay cả cát cũng không dâng lên.
Bộ tăng cường tín hiệu trên điện thoại vệ tinh trong xe nhấp nháy màu xanh lục, tai nghe phát ra một tiếng "tách" nhẹ, sau đó là giọng nói trong trẻo của Á La.
"Đã đến điểm bắn tỉa."
"Đã biết." Xe của Chu Dần Khôn sau đó lái vào "vùng tử thần", đúng như tên gọi của nó, nơi này chứa đầy những chiếc ấm* teo tóp, vỡ nát và xương khô.
*Sao bản gốc lại là cái ấm nước nhờ: 水壶
Bánh xe cán qua hộp sọ gần như bị chôn vùi trong cát tiếp tục di chuyển về phía trước.
"Phía trước phát hiện một chiếc xe địa hình dưới khối đá." Á La nằm trên tảng đá phủ đầy cát vàng, khuôn mặt được che phủ bởi một chiếc khăn hình tam giác, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh nâu.
Cậu ta hơi điều chỉnh phương hướng, tránh cho tầm nhìn trong phạm vi bắn tỉa gặp trở ngại: "Bốn người, tất cả đều là súng tiểu liên, hai Agram, hai Shipka*."
*Arsenal Shipka
Nói xong Á La lại điều chỉnh phương hướng.
Theo bản đồ do Kevin gửi, tập trung vào điểm biến mất của tín hiệu của Áo Lai và những người khác, chiếm giữ độ cao chỉ huy trong vòng ba km. Nhưng do chiếc xe địa hình tình cờ đỗ trong hốc cùng phía khối đá nên đã hình thành điểm mù.
"Còn có một vòng đá đối diện bọn chúng, thuận tiện cho việc ẩn nấp, về cơ bản trùng khớp với điểm biến mất của tín hiệu Áo Lai." Được nửa đường, Á La hơi cau mày ngước lên: "Có một chiếc xe địa hình khác từ hướng mười hai giờ."
Hai chiếc xe địa hình nhanh chóng dừng lại trước hốc rỗng, ba người bước xuống, hai người cầm súng, một người mở cốp xe.
"Chúng đến giao vật tư." Á La nhìn chằm chằm vào ống ngắm, đột nhiên nhìn thấy cạnh cửa xe có thứ gì đó, lập tức báo cáo: "Anh Khôn, bọn chúng còn mang theo súng cối."
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy hai người vừa uống nước xong ném súng trên ngực ra sau lưng rồi bước tới dỡ súng cối ra khỏi xe.
Hướng của bệ phóng là hướng về phía khối đá đối diện.
"Áo Lai và những người khác hẳn là đang ở khối đá đối diện. Đá trận ở đây rất nông, chỉ có thể miễn cưỡng che phủ, không có chỗ để di chuyển, một khi di chuyển đi thì rất dễ bị khóa chặt tại chỗ."
"Vậy nên bọn chúng mới dùng nó. " Giọng của Chu Dần Khôn phát ra từ tai nghe.
"Đúng." Á La trả lời: "Nhưng bọn chúng đại khái không nghĩ tới sẽ mất nhiều thời gian như vậy. Áo Lai sẽ không chủ động bắn phá vị trí của mình, những người này cũng không dám tùy tiện tiếp cận đá trận, sợ người bên trong sẽ chiến đấu đến chết, nên cả hai bên đều kiệt sức cho đến bây giờ. Những người này muốn làm Áo Lai kiệt sức cho đến khi không còn nước và thức ăn rồi sẽ suy sụp về thể xác lẫn tinh thần cuối cùng thì đầu hàng."
Nhưng đối phương hiển nhiên không ngờ tới hôm nay đã là ngày thứ ba nhưng vẫn chưa có ai chịu đầu hàng.