Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 23



Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn lại.

Cô tình cờ nhìn thấy những đứa trẻ nép vào nhau để chia nhau đồ ăn, mà đứa lớn thì cầm bữa trưa và một chai nước trên tay đi về phía căn lều màu đỏ sẫm. Cô không nhìn thấy ai ở trong lều, từ vị trí của cô thì chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ trong đó, đó là cánh tay của một người đàn ông to lớn.

Cậu bé chạy tới đưa hộp cơm và nước cho người đàn ông rồi ngồi xổm xuống nói chuyện với những người trong lều.

Hạ Hạ quay đầu lại, cảm thấy có chút khó chịu.

Những đứa trẻ này đã rất đáng thương, ấy thế mà vẫn có những người đàn ông trưởng thành muốn ăn đồ ăn từ trong tay chúng.

Chỉ là cô không thể quản được loại chuyện này. Bạn có thể giúp họ một lần, hai lần, chứ không thể giúp họ cả đời. Hơn nữa, cô còn hứa với ba mẹ sẽ chú ý đến sự an toàn của bản thân khi đến Pattaya một mình.

Nếu đối phương là người không biết cư xử đúng sai, hoặc là người đánh đập phụ nữ, đánh đập cả trẻ em thì người chịu thiệt sẽ là cô. May mắn thay, người đó chỉ cần đồ ăn, mà cô lúc đó đã đưa cho bọn trẻ rất nhiều, bọn trẻ có thể đủ ăn.

*

Mặt hàng bán từ thiện buổi chiều là những chiếc bánh cupcake do cô tự làm.

Tuy không đẹp bằng những món ở quán tráng miệng nhưng nguyên liệu được sử dụng lại là tốt nhất, bọn trẻ đi ngang qua đều bị thu hút bởi mùi sữa của những chiếc bánh hoạt hình, hai khay bánh Hạ Hạ nướng đã bán hết trong hai giờ. 

Nhìn thấy có trẻ em đang đợi trước quầy hàng, cuối cùng cô cũng quay lại phòng thủ công trong trung tâm thương mại để nướng thêm hai khay nữa.

Cách đó không xa một cô gái Thái mũm mĩm lắc đầu, bánh nướng được ưa chuộng như vậy là do Hạ Hạ sử dụng nguyên liệu tốt nhất mà lại bán với giá thấp nhất, giống như tặng cho không vậy. Nhưng kinh doanh là kinh doanh, bán hàng từ thiện là bán hàng từ thiện, tiền nhiều hay ít cũng không về túi mình.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, trước khi cô kịp nhận ra thì đã sáu giờ chiều, sắc trời đang dần chuyển tối.

Hạ Hạ sắp xếp số tiền kiếm được từ việc bán hàng từ thiện ngày hôm nay rồi đưa cho giáo viên. Sau ba ngày bán hàng từ thiện liên tục thì sẽ có một ngày nghỉ ngơi, tiếp theo là thi đấu thể thao và thi đấu kiến ​​thức sẽ được đưa vào kỳ thi tuyển sinh. 

Cô giáo hỏi cô ngày mai dự định thế nào, Hạ Hạ ngượng ngùng cười nói: "Em muốn ở trong phòng xem lại nội dung cuộc thi kiến ​​thức một chút."

Ở đây ba ngày, mặc dù cô không có tiết học hay bài kiểm tra nào, nhưng ở cùng các học sinh cấp hai khác, cô học được rất nhiều từ việc bán hàng từ thiện, nhìn xem, Hạ Hạ phát hiện ra rằng những học sinh có thành tích xuất sắc này không chỉ có thành tích học tập tốt mà còn thực sự rất giỏi. 

Một số bạn có kỹ năng chạm khắc tuyệt vời, một số lại thông thạo nhiều loại ngôn ngữ và có thể giao tiếp với khách du lịch từ các quốc gia khác nhau một cách dễ dàng, cũng có một số người trực tiếp đến quảng trường trung tâm để chơi nhạc cello trong buổi bán hàng từ thiện... so sánh một chút thì cô cảm thấy cô có vẻ quá bình thường.

Cô có chút hâm mộ và tự ti, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lên. Lòng tự ti và sự lo âu không thể giúp cô tiến bộ, cô cũng sẽ không vì những thứ đó mà được nhận vào đại học Chulalongkorn, tất cả những gì cô có thể làm là học tập thật chăm chỉ. Ví dụ như là cô phải dành nhiều thời gian cho việc học gấp đôi những người khác.

Sau trại hè,  các thầy cô đã chứng kiến ​​rất nhiều học sinh không có tài năng nhưng ít ra cũng rất chăm chỉ, những đứa trẻ ở đây đều là những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình khá giả hơn những đứa trẻ khác, tuy nhiên sự chăm chỉ của chúng cũng không kém cạnh gì những đứa trẻ bình thường. 

Chu Hạ Hạ ngoại trừ ngoại hình xinh xắn hơn, thì những thứ còn lại như ngoại ngữ, kỹ năng giao tiếp, tài năng, v.v.., quả thực không có gì nổi bật. May mắn thay, cô lại chăm chỉ, cô giáo vỗ nhẹ vào cánh tay cô cổ vũ.

Hạ Hạ lễ phép nói lời cảm ơn rồi quay lại quầy lấy gói hàng đã đóng gói. Các quầy hàng xung quanh đã trống không, cô cẩn thận đóng cổng hàng rào của quầy hàng trước khi rời đi.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa hàng rào cao ngang eo cô vừa bị khóa lại, Hạ Hạ vừa quay người tìm khăn giấy ướt trong túi nhỏ để lau tay.

Vừa xoay người lại, cô chợt nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen, cô giật mình lùi lại vài bước, may mắn thay, hàng rào phía sau đã chặn lại, đỡ lấy cơ thể cô.

Sau đó cô nhận ra đó là cậu bé lớn mà cô gặp vào buổi trưa hôm nay. Sau khi mọi người nhận được cơm và nước, cậu là người đã nói cả nhóm cảm ơn cô.

Cũng chính là người đưa hộp cơm trưa và nước cho người đàn ông trong lều.

Thấy Hạ Hạ có vẻ sợ hãi, cậu bé lùi lại hai bước, nói bằng tiếng Thái: "Xin lỗi."

"Ồ, không, không sao đâu." Hạ Hạ nhìn cậu: "Em... Em đến đây tìm chị sao?"

Cậu bé lớn gật đầu, suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng. Trẻ em mười hai, mười ba tuổi cũng có lòng tự trọng của nó.

Hạ Hạ lớn hơn cậu mấy tuổi, thấy cậu do dự, cô hỏi: "Mọi người chưa ăn tối à?"

Cậu bé sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu, liếc nhìn gian hàng trống, cụp mắt xuống. Cuối cùng, nó ngẩng đầu mỉm cười với Hạ Hạ, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này trời đã tối hẳn, đèn đường ngoài bãi biển lần lượt được bật lên, nhưng lễ hội trên bãi biển vẫn chưa kết thúc, mùi thịt nướng và mùi bia chẳng mấy chốc đã bay ngào ngạt. 

Lúc cậu bé đi ngang qua, hắn không tự chủ được mà nhìn lại, đôi nam nữ đang nướng thịt nhìn sang, thô lỗ đẩy cậu mấy cái, suýt chút nữa đẩy cậu té xuống đất.

Hạ Hạ là một cô gái tốt bụng, buổi trưa cô đã buộc mình phải nhắm mắt làm ngơ, đây là lần thứ hai, cô không thể giả vờ như không nhìn thấy được nữa. 

Cho dù cô không dám đứng lên chống lại những người đã đẩy cậu con trai đó, nhưng... việc giải quyết bữa tối của họ thì vẫn có thể.

Cô không biết tên cậu bé, xung quanh lại có quá nhiều người nên cô đành phải chạy theo cậu bé, cuối cùng chặn cậu lại trước một căn lều.

Thiếu niên quay đầu lại nhìn thấy Hạ Hạ đang thở hổn hển, liền lấy ví trong túi ra: "Chị cũng không có nhiều tiền, em có thể dùng nó để mua bữa tối cho mọi người."

Hạ Hạ lấy hết tiền mặt trong ví ra nhét vào tay cậu bé, dù sao thì cô cũng không có nơi nào để tiêu tiền trong trại hè.

Cậu con trai nhìn thẳng vào cô, Hạ Hạ tưởng rằng cậu nhóc bị những tờ tiền này làm cho sợ hãi, thậm chí còn quên nói lời cảm ơn, đang định nói không cần cảm ơn, nhưng lại thấy vẻ mặt của cậu con trai có chút quái dị.

Đó là một... nụ cười có vẻ dữ tợn.

Trong lòng Hạ Hạ đột nhiên run lên, sau đó bên cạnh vang lên tiếng kéo khóa, cô quay đầu lại nhìn – đó là chiếc lều màu đỏ thẫm!

Hai cánh tay to lớn bên trong mở rộng tấm lều, Hạ Hạ nhìn thấy trên đầu và mặt người đàn ông có hình xăm màu xanh đen, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy.

Vừa quay người định bỏ chạy, cô đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đau nhói, sau đó có một lực rất mạnh đột nhiên kéo cô lại, Hạ Hạ sợ đến mức kêu lên, nhưng trên bãi biển ồn ào, tiếng hét nhanh chóng bị át đi, cô vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình nhưng hoàn toàn không đáng kể trước người đàn ông có cánh tay còn to hơn cả đùi cô.

Chỉ trong chốc lát, cô đã bị kéo vào trong căn lều đỏ thẫm, giây tiếp theo, chiếc khăn tay ướt át và hôi hám đã bịt miệng và mũi cô lại, sức vùng vẫy của cô gái lập tức yếu đi.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, cô nhìn thấy cậu bé đứng bên ngoài thờ ơ nhìn cô bị kéo vào lều, nó ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cô.

Chu Hạ Hạ không còn động đậy được nữa.

Cô tuyệt vọng nhìn vào bàn tay của cậu, rồi nhận ra rằng nó không hề chạm tới cô.

Người đàn ông bịt chặt miệng và mũi cô rõ ràng đang nói tiếng Thái nhưng cô không còn nghe rõ nữa. Cô khó khăn mở mắt ra, lờ mờ nhìn hắn đưa cho cậu bé thứ gì đó, không phải là tiền, mà là... một gói bột màu trắng rất nhỏ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.