Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 95: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ !



- Cô giáo Thiết, có thể hỏi cô một vấn đề không?

Đang lo bị mấy vị thầy giáo vây lại không có đường thoát thân, Thiết Uyển nghe giọng nói đó như bắt được cọng rơm cứu mạng, hiển nhiên vui vẻ gật đầu đồng ý:

- Được!

Vừa mới nói xong, nàng giật mình sửng sốt, cái giọng nói này… rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, khuôn mặt đáng hận nhưng lại làm nàng không thể tiết hận xuất hiện trước mắt.

- Thật xấu hổ, thưa các thầy kính mến, em ngu muội học hành có chút vấn đề muốn hỏi cô giáo Thiết, các thầy không có ý kiến gì chứ?

Hướng Nhật đẩy dạt mấy tên thầy giáo rõ ràng có dấu hiệu đang động đực ra, mặt mày khiêm tốn như muốn học hỏi.

- Này, trò thuộc ban nào vậy?

Một tên thầy giáo bị quấy rầy chuyện tốt nhưng trước mặt người đẹp vẫn ráng đánh bóng bộ dáng phong độ của mình, nhưng trong đầu đã có ý định sau này làm thế nào để trả thù cái tên học trò đang thọc gậy bánh xe này.

- Năm hai ban mười ba.

Hướng Nhật trả lời rất dứt khoát, đối với mấy tên nam nhân bề ngoài thì đứng đắn nghiêm trang nhưng kỳ thực trong lòng lại bỉ ổi đáng khinh kia, hắn cũng không thèm giấu diếm, về phần bọn họ có tìm được năm hai ban mười ba trong trường Cao Đại cách vách hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

- Cô giáo Thiết, xin mời!

Lưu manh nhìn Thiết đại cảnh sát nháy mắt vài cái.

- Ừ!

Thiết Uyển mặt không chút thay đổi gật đầu, cùng Hướng Nhật rời đi, để lại phía sau mấy tên thầy giáo sắc lang đang hận nghiến răng trèo trẹo, thề nhất định phải cho thằng học trò oắt con không biết trời cao đất dầy này một sự chăm sóc "đặc biệt" khắt khe cho đến khi tốt nghiệp mới thôi.

olo

- Ngươi sao lại đến đây?

Trong một khu vườn nhỏ yên tĩnh, Thiết Uyển không đợi lưu manh mở miệng, giành hỏi trước.

- Đương nhiên là đến thăm em rồi!

Hướng Nhật vẻ mặt thành thật trả lời.

Thiết Uyển hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ vui mừng:

- Lại hẹn con gái nhà nào nữa à?

- Sao lại như vậy được? Anh thật sự là đến thăm em, bà xã.

Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm túc chỉ tay lên trời thề, đột nhiên chuyển đề tài nói:

- Được rồi, em sao còn ở chỗ này làm cô giáo?

- Còn không phải vì tìm bắt thuốc phiện, ma túy!

Thiết Uyển có vẻ bất đắc dĩ, đồng thời trong giọng nói còn chứa sự oán hận mãnh liệt:

- Tên này thật sự mất hết tính người, ngang nhiên lợi dụng sinh viên để giúp bọn hắn vận chuyển thuốc phiện, đáng tiếc ta không biết bọn họ giấu chúng ở chỗ nào, nếu không…

Nói tới đây, ánh mắt Thiết Uyển sáng lên, ánh mắt nhìn lưu manh cũng trở nên quyết liệt:

- Ta nhớ kỹ là ngươi có một hệ thống tình báo bí mật, có thể giúp ta tìm ra bọn họ hay không?

- Em thật sự cho anh là thần à, bà xã?

Hướng Nhật khoa trương kêu lên:

- Còn nữa, anh cũng không có cái gì gì gọi là hệ thống tình báo bí mật cả, mấy lần trước giúp em chỉ là vì cơ duyên xảo hợp, chó ngáp phải ruồi thôi…

Còn muốn thanh minh thanh nga thêm, nhưng lại phát hiện nữ sĩ quan cảnh sát mắt không chớp chăm chú nhìn hắn, ánh mắt hấp háy đầy vẻ quỷ quái, thấy vậy cả người lưu manh không được tự nhiên.

- Sao lại nhìn anh như vậy?

- Phét đi, tiếp tục nói phét đi, ta ngược lại muốn coi ngươi phét lác tới trình độ nào.

Thiết Uyển lạnh lùng nghiêm mặt nói.

- Bà xã à, em không tin anh một chút nào sao?

Hướng Nhật giả một đáng thương nói, hy vọng có thể kiếm chút đồng tình.

- Đừng ở trước mặt ta giả bộ đáng thương!

Thiết Uyển lớn tiếng trách mắng:

- Muốn ta tin ngươi cũng không khó. Bật mí một chút ngươi cuối cùng đang làm gì? Tại sao qua lại với người của “Bang Sói Đói”? Tại sao lại có vũ khí nguy hiểm như Desert Eagle… Nói đến cái này lại càng tức, lần trước rõ ràng đã đáp ứng giao khẩu súng cho ta, ngươi ngang nhiên không giao, đáng ghét! Bây giờ cho ta một lời giải thích thành thật rõ ràng tất cả mọi chuyện mau!

Nói xong lời cuối cùng, giọng nàng so với tiếng rống không hề khác nhau mấy tí.

- Nhiều vấn đề, nhiều câu hỏi như vậy, em muốn anh trả lời cái nào?

Hướng Nhật buồn bực vuốt vuốt mũi, cho tới nay, hắn đều cực lực né tránh trả lời mấy vần đề này, không ngờ bây giờ vẫn phải nói ra.

- Từng câu, từng câu một mà trả lời! Đừng nghĩ đến chuyện lường gạt ta, nếu không ngươi tự biết hậu quả!

Thiết Uyển hung hăng giơ giơ nắm tay.

Hướng Nhật vẻ mặt cầu xin, thương lượng nói:

- Bà xã, anh có thể giữ một chút bí mật hay không? Hơn nữa em không cảm thấy như vậy càng kích thích sao?

- Kích thích?

Thiết Uyển trừng mắt, tính tình đại tiểu thư phát tác:

- Kích thích cái đầu ngươi! Ngươi tốt nhất là nói rõ ràng cho ta, ta cũng không muốn gả cho một tên lai lịch không rõ ràng.

- Em nói vậy nghe sao được? Anh mang một cái họ nổi danh, không tin em có thể tới trường tra học bạ của anh, thân thế trong sạch, con lớn đơn truyền… Ách, em vừa rồi có phải nói là gả cho anh phải không?

- Không có!

- Có!

- Nói không có là không có!

- Rõ ràng đã nói mà còn không chịu thừa nhận…

- Hừ! Ngươi đừng lảng tránh trả lời vấn đề vừa rồi của ta!

Nhìn thấy được âm mưu của hắn, Thiết đại cảnh sát ngay lập tức ngắt lời hắn.

- À… phía trước hình như có cái chòi ngồi hóng mát, em xem tụi mình đi cũng đã mệt, có nên tới đó ngồi nghỉ ngơi một chút hay không?

Lưu manh nói xong, liền nhắm hướng đó đi đến.

- Đứng lại!

Thiết Uyển khẽ kêu một tiếng:

- Ngươi tên vô lại này, trả lời vấn đề của ta khó khăn như vậy sao?

Hướng Nhật dừng bước, biết không có cách nào tránh được chỉ biết cười khổ nói:

- Bà xã, em thật không thể chừa cho anh một chút bí mật nào sao? Anh thề, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, chẳng lẽ em cảm thấy con người anh là một người xấu sao?

Thiết Uyển gắt gao nhìn hắn hồi lâu, sắc mặt thay đổi liên tục, rốt cuộc mới nói:

- Được, ta không bức ngươi! Nhưng ngươi phải phối hợp với công tác của ta, có tin tức gì trước tiên phải cho ta biết.

- Được, anh nhất định sẽ phối hợp!

Hướng Nhật thở phào một cái, nữ sĩ quan cảnh sát cũng không phải là người dễ bị lường gạt như Sở đại tiểu thư cùng đồ đệ ngoan, cũng may là nàng không hỏi dấn tới, nếu không thật sự không biết làm thế nào cho phải.

- Đến cái chòi đằng kia ngồi nghỉ một chút đi.

Coi như Hướng Nhật may mắn tránh thoát được một kiếp nạn, Thiết Uyển đột nhiên u oán mở miệng nói.

- Được!

Giải quyết được tâm sự này, lưu manh tâm tình vui vẻ, nhưng tựa hồ cảm giác có cái gì đó không đúng, quay sang nhìn nữ sĩ quan cảnh sát, phát hiện trên mặt nàng đầy vẻ mệt mỏi, nhớ ngày hôm qua còn rất tốt, như thế nào qua một đêm lại như vậy? Hướng Nhật ân cần hỏi thăm:

- Em tối qua ngủ không ngon à?

Thiết Uyển trả lời chuyện khác:

- Ngày mai ta phải rời trường này, không cần nằm vùng nữa.

- Sao lại đổi vậy? - Hướng Nhật cau mày hỏi.

- Phải đi bảo vệ một người.

- Cái gì? Em không phải là vệ sĩ, tại sao phải đi? Sở cảnh sát không còn người hay sao?

Hướng Nhật thấy nàng bị đối xử bất công, cảm thấy bất bình thay.

- Ngươi không nên hiểu lầm, đây là bảo vệ nhân vật rất đặc biệt, là một cô gái.

Thấy vẻ mặt đối phưong xúc động, Thiết Uyển vội vàng giải thích.

- Nhưng cái loại công việc nguy hiểm này, em không cần…

- Không được!

Thiết Uyển ngay lập tức từ chối:

- Làm cảnh sát là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của ta, ta sẽ không bỏ đâu!

- Nếu như vậy, anh cũng không có gì để nói nữa, nhưng em nhất định phải quan tâm đến bản thân mình, an toàn là trên hết, nếu gặp phải nguy hiểm, em cứ chạy trước…

- Sao lại có thể như thế được? Nói như thế nào đi nữa nhiệm vụ là bảo vệ cho người ta, ta nên suy nghĩ đặt an toàn của người khác trước mình.

Đối với đề nghị của lưu manh, Thiết Uyển không hề muốn tiếp thu.

- Nhưng em không thể vì anh mà cân nhắc một chút sao? Nếu như em có chuyện gì xảy ra, bảo anh phải làm sao bây giờ?

Hướng Nhật kích động nhìn nàng, trong ánh mắt nhu tình lộ ra không thể nghi ngờ. Đối với đàn bà của mình, lưu manh không muốn nàng bị một tí thương tổn nào.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy!

Thiết đại cảnh sát dường như không quen nhìn thấy lưu manh ôn nhu như vậy nhìn nàng, ngoài miệng mặc dù lớn tiếng trách mắng, nhưng tròng lòng như có dòng nước ấm áp chảy vào:

- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho bản thân mình.

Vừa nói, nàng cảm xúc dâng trào không nhịn được tựa vào người hắn.

“Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho bản thân mình.” Hướng Nhật thì thào những lời này, ôm nhẹ nữ sĩ quan cảnh sát vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, không nói gì. Suy nghĩ đã mang hắn quay về mười năm trước, khi đó cũng có một cô gái nói với hắn những lời giống như vậy, nhưng nàng…

Hai người vừa rồi nói chuyện đốp chát, nhưng lúc này im lặng dường như còn tuyệt diệu hơn muôn ngàn lời nói.

Đáng tiếc, không khí như vậy duy trì không được bao lâu. Xa xa, tiếng hoan hô rung trời phá tan không khí ấm áp đằm thắm yêu đương của đôi tình nhân.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thiết Uyển sửa lại quần áo, đứng dậy.

- Hình như là tiếng từ sân bóng rổ vang tới.

Hướng Nhật nhìn về phía phát ra âm thanh, có chút nghi hoặc nói. Thực ra, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- A... thiếu chút nữa thì quên, giữa trưa có một trận đấu bóng rổ, ta đáp ứng một người bạn đi xem.

Thiết Uyển lo lắng nói.

- Em đáp ứng người nào? Là ai? Con trai hả?

- Ừ!

Thiết Uyển không dám nhìn thẳng mặt hắn trả lời:

- Chính là người ngày hôm qua trong quán ăn, tên hắn là Tương Tiên, là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp. Nhưng ngươi không nên hiểu lầm, ta cùng hắn…

- Tương Tiên? Em nói tên hắn là Tương Tiên?

Trong mắt Hướng Nhật thoáng qua một tia sắc lạnh, hắn kéo tay nữ sĩ quan cảnh sát nói:

- Đi, tụi mình tới sân bóng rổ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.