Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 85: Tôi gọi bà ấy là



- Tiểu Hướng, mau ngồi, ngồi đi!

Lưu manh vừa bước vào cửa tức thì được Thiết mẫu nhiệt tình dẫn đến sa lông trong phòng khách bắt ngồi, lại còn kéo luôn cả cánh tay con gái mình cùng ngồi xuống, rồi vứt cho con gái một cái nhìn với ánh mắt kỳ lạ, sau đó quay người đi một mạch vào phòng bếp.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng so với trước kia thì ánh mắt của Thiết mẫu nhìn mình ngày càng cuồng nhiệt, chắc không chỉ vì mình chính là con rể tương lai của bà, mà có thể do mình có công uống bình “rượu quý” kia. Thật không thể tin được Thiết mẫu lại làm ra chuyện như vậy, vì lo lắng cho con gái tuổi tác đã lớn, hay vì chính bản thân mình muốn có cháu bồng? Nghĩ đến đây, Hướng Nhật nhìn thoáng qua thân hình của nữ sĩ quan cảnh sát bên cạnh, da thịt trơn láng mịn màng, không thể nhìn ra tuổi tác thật, cho dù có nói mười tám, mười chín tuổi cũng không quá đáng, hơn nữa, cái chủ yếu là da thịt bên dưới lớp quần áo kia, thật quá khêu gợi chết người, làm sao có thể bảo là già cho được?

Thiết Uyển bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, lại nghĩ đến ánh mắt mẫu thân vừa rồi, không muốn cùng hắn so đo gây chuyện, hừ nhẹ một tiếng rồi đi vào bếp.

Hướng Nhật cười khổ, vuốt vuốt mũi nhìn theo bóng lưng nàng, rồi bật TV xem.

.......

- Mẹ, bố đâu rồi?

Thiết Uyển vừa vào bếp liền hỏi thăm.

- Có chuyện nên ra ngoài rồi.

Hồ Nguyệt vừa trả lời vừa lúi cúi đánh vảy cá.

- Sao lại như vậy?

Con rể đến chơi mà bố không có nhà, Thiết Uyển trong lòng trách móc.

- Con có gì phiền trách mẹ à?

Thiết mẫu đang cắm cúi làm việc, ánh mắt quở trách nhìn thoáng qua con gái.

- Không có.

Thấy con gái tức giận, Hồ Nguyện lập tức đoán được trong lòng cô nàng đang nghĩ gì:

- Bố có chuyện quan trọng. Vừa rồi có người gọi đến nhà, nhắn là vài ngày nữa sẽ có nguyên thủ quốc gia ở nước khác đến thăm Trung Quốc, nên bố đi chuẩn bị để tiếp đón họ.

- Nguyên thủ quốc gia nước ngoài? Họ không phải sẽ đến thủ đô sao? Sao lại đến đây?

Trong nháy mắt oán hận trong lòng Thiết Uyển bỗng xìu xuống.

- Trạm dừng đầu tiên là Bắc Hải, vì vậy bố phải đi... dù sao cũng nên đi chuẩn bị một chút? Được rồi, đừng ngúng ngoẩy nữa, lại đây phụ mẹ lặt rau.

- Sớm biết như thế con không tới sớm như vầy.

Thiết Uyển cầm lấy bó rau mẹ đưa, mặt đầy vẻ miễn cưỡng.

- Con nói cái gì?

Thiết mẫu trừng mắt liếc nhìn nàng:

- Con gái con đứa nhờ lặt tí rau cũng không được, tương lai gả cho người khác thì thế nào? Cơm đến thì ăn, áo đến thì mặc à?

"Nếu được như vậy thì tốt quá.” Thiết Uyển nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng nào dám nói ra, nghĩ đến một tên vô lại biết nấu những món ăn ngon, dường như gả cho hắn cũng không tệ, ít ra là ít phải làm việc nhà. Đột nhiên nàng chớp mắt nói:

- Để con đi gọi tên kia vào phụ mẹ nấu nướng.

Vẻ mặt Thiết mẫu sầm xuống:

- Con nói cái gì! Con có thể cư xử như một người con gái được hay không? Hắn dù sao cũng là bạn trai của con. Bây giờ lại đến nhà chúng ta làm khách. Con nghĩ thế nào mà lại nhờ hắn giúp?

Thật ra, Thiết mẫu trong lòng cũng có ý đó, nhưng ý muốn là ý muốn, cũng không thể đem ý muốn biến thành hành động được.

- Có gì đâu mà mắc cỡ, dù sao hắn cũng là người... của con. Con muốn hắn làm gì hắn phải làm cái đó.

Thiết Uyển lầm bầm với vẻ bất mãn.

- Lầm bầm cái gì đó, con cái cứng đầu cứng cổ hết nói nổi!

Thiết mẫu lạnh lùng nhìn nàng:

- Cái tính nóng nảy của con đã hù dọa bao nhiêu người rồi? Mẹ nói cho con biết, mẹ đã quyết định rồi, Tiểu Hướng sẽ là con rể tương lai của mẹ, nếu sau này con mà làm nó sợ quá bỏ đi, thì mẹ coi như chưa từng có sinh ra con.

- Mẹ...

Thiết Uyển bĩu môi:

- Thì không bắt hắn xuống phụ nấu ăn nữa, mẹ cần gì phải nói chuyện xa xôi như vậy?

- Mẹ đây là nhắc nhở con, nam nhân tốt như Tiểu Hướng rất là khó gặp, chẳng những học giỏi, lại còn làm tốt việc nhà, con phải cố gắng nắm cho chắc đó.

Dừng một chút, Thiết mẫu lại nói:

- Vốn cũng không phải không muốn hắn xuống giúp, như vậy còn có vẻ thân thiết hơn, nhưng thằng bé Âu Dương kia cũng đang ở đây, trước mặt người ngoài, chúng ta không thể ngay cả cái lễ đãi khách cũng không hiểu.

- Hả, hắn tới rồi sao? Con sao lại không biết gì hết trơn vậy?

Thiết Uyển cả kinh nhìn xung quanh.

Thiết mẫu nhìn nàng đầy thâm ý:

- Đang ở trong phòng làm việc của bố đó.

- Cái gì?

Thiết Uyển nhíu mày:

- Không phải bố đã nói là tuyệt đối không thể để người ngoài tùy tiện vào phòng làm việc sao?

Nàng hiện tại rất lo, nếu người cha uy nghiêm của mình nhìn trúng tên họ Âu Dương, vậy thì mình...

- Đừng có lo lắng như vậy, mẹ suýt nữa là bị dọa chết khiếp rồi.

Thiết mẫu cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng:

- Âu Dương Kiếm đến lúc bố con còn ở nhà, nên hai người đến phòng làm việc nói chuyện. Con cũng biết đó, bố của nó cùng bố là chiến hữu lâu năm nên giữ nó lại trong phòng làm việc cũng không có gì đặc biệt.

- A, con biết rồi.

Thiết Uyển còn có chút không bằng lòng, trong miệng càu nhàu:

- Đều do lúc trước mẹ bắt con phải... thân cận với hắn. Giờ có phiền toái không chứ?

Thiết mẫu rất thính tai, nghe xong lời này thì tính nóng nhất thời bộc phát:

- Con vẫn còn trách mẹ đúng không? Tại sao không tự nghĩ xem con đã bao lớn rồi? Nếu không tại con không sớm nói cho mẹ biết trong lòng con đã có ý trung nhân, mẹ cũng không gấp rút kiếm cho con một mối làm gì.

Tuy nhiên, khi nhắc đến ‘ý trung nhân’, bà mặt mày hớn hở nói tiếp:

- Mẹ còn tưởng con chán ghét những tuýp người kiểu đó, nguyên lai là lòng đã có một nhân tuyển tốt, khó trách... ta cũng rất hài lòng về Tiểu Hướng.

Thiết Uyển trong lòng khẽ than một tiếng, tên kia cũng không tốt như vậy, với lại hắn hiện giờ không phải chỉ có một người yêu. Nghĩ đến đây, Thiết Uyển nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới lúc trước đã lỡ cho lưu manh thời gian suy nghĩ lâu quá, nếu sửa lại thành một ngày thì có tốt hơn không? Nhưng nghĩ lại bây giờ cũng không thể đổi lại. Đáng chết, lúc trước tại sao mình nông nổi lại cho hắn thời hạn mười lăm ngày không biết? Hơn nữa, tên kia lúc này vẫn cùng cô bạn gái ở chung, nói không chừng... không được, phải tìm cơ hội gọi hắn dọn tới sống chung mới được.

Thiết Uyển hạ quyết tâm, nhưng lại gặp phải một nan đề khác: "nếu hắn dọn tới ở với mình, vậy buổi tối hắn có động tay động chân hay không?" Nhìn hình dáng xấu xa của hắn, trong lòng nữ sĩ quan cảnh sát rất hoang mang, chính nàng đối với hắn cũng không có biện pháp, chẵng lẽ là “ném chuột sợ vỡ bình”? Nhưng mà đúng là vừa rồi ở nhà, tất cả mọi quy tắc của nàng đều bị phá vỡ hết. Thiết Uyển hết sức đau đầu, cuối cùng hạ quyết tâm, cho dù tên kia có dọn tới sống với mình đi nữa, nàng cũng không để cho hắn chiếm nửa điểm tiện nghi. Trong suy nghĩ của nàng, thà hắn ở bên cạnh nàng thì vẫn tốt hơn bên cạnh người khác rất nhiều.

- Làm nhanh lên một chút đi con, nếu không thì không kịp đâu.

Hồ Nguyệt nhìn con gái đang ngẩn người, thấy cô nàng dừng tay nên thúc giục.

- A, con làm liền.

Thiết Uyển lập tức hồi phục tinh thần, tay thoăn thoắt lặt rau.

olo

Hướng Nhật lười biếng người ườn ra, tư thế khoan khoái, con mắt dán chặt vào màn hình TV.

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng giày da lộp cộp đi trên sàn nhà.

Hướng Nhật quay đầu lại, thấy một người thanh niên cao lớn anh tuấn, trên người mặc một bộ âu phục màu trắng, chân mang giày da, trên dưới kết hợp có thể làm cho hàng vạn cô gái thét lên đẹp trai, cứ như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích. Bất quá, trong mắt của lưu manh thì thằng nhóc đó chỉ là một gã trai bao không hơn không kém.

Người thanh niên nhìn thấy một người xa lạ đang ngồi trên sa lông thì ngạc nhiên sửng sốt, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia địch ý, nhưng biểu hiện vừa rồi của hắn không thể giấu được con mắt đang quan sát như cú vọ của lưu manh.

Thanh niên anh tuấn đưa tay ra một cách thân thiện:

- Xấu hổ quá, anh là?

Hướng Nhật đã đoán được đây là “nam nhân” mà Thiết Uyển từng nhắc đến, lơ đễnh trả lời:

- Tôi họ Hướng.

- Thì ra là Hướng tiên sinh, chẳng biết anh...

Hướng Nhật chợt muốn trêu chọc tên kia, nếu nói cho hắn biết sự thật thì mất vui:

- Tôi đến thăm người thân.

"Nhạc phụ nhạc mẫu không phải là người thân sao?" lưu manh nghĩ thầm

- Thì ra là đến thăm người thân.

Người thanh niên lập tức hiểu lầm, thì ra tên kia cũng có quan hệ, nhưng mà tình hình không giống như mình tưởng tượng, sắc mặt hắn lập tức dịu lại, nhưng lại không tự giới thiệu bản thân mà hỏi lại:

- Anh xưng hô với Thiết bí thư như thế nào?

Hướng Nhật cười bí hiểm:

- Tôi không quen biết Thiết bí thư, nhưng rất thân với Thiết phu nhân. Tôi gọi bà là ‘mẹ’.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.