Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 738: Chặn giết



“Bà ngoại, cháu ra ngoài có chút việc”

Tuy rằng lần đầu tiên gọi “bà ngoại” hơi mất tự nhiên nhưng lần này ra mặt thay Hướng mẫu nhất định không thể có chút bất kính, phải gọi thật thân thiết, muốn hơn thế Hướng Nhật cũng làm được bởi hắn rất quý sự nhiệt tình của lão thái thái.

“Đi đi, để bà bảo tiểu lục đi với cháu”

Lão thái thái cũng không hỏi chuyện gì thì có thể thấy được yêu quý đứa cháu ngoại đến mức nào, càng khiến những kẻ ở đây thêm phần ghen ghét.

Anna thoáng liếc Hướng Nhật ánh mắt nghi ngờ:

“Anh muốn ra ngoài?”

Dùng tiếng Pháp bởi lần này mang theo “nhiệm vụ” riêng, bị chủ nhân nhiệt tình ở bên biết thì không tốt lắm.

“Yên tâm đi, mười phút sau sẽ về, không làm chuyện xấu đâu”

Hướng Nhật bịa đặt trắng trợn, 10 phút đương nhiên sẽ không thể nào về được, nhưng hắn chẳc chắn cô nàng ngoại quốc ngốc nghếch này làm khó hắn.

Anna cũng không thể nào theo cùng, không chỉ bởi Hướng Nhật nói mười phút làm nàng thả lỏng mà nàng rất xấu hổ, tay nàng luôn bị lão thái thái nhiệt tình quá mức nắm chặt không chịu buông ra, mà vì lễ phép nàng cũng không chủ động rút tay hay yêu cầu đối phương thả ra.

Gật đầu đồng ý để cho Hướng Nhật ra ngoài một mình.

Tiểu lục là lão lục Dịch Thiên Trúc, thằng nhóc này thấy Hướng Nhật được lão thái thái thương yêu tuy rằng ghen tị nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nếu nói kẻ kia càng được ông coi trọng thì sợ là vị thể kẻ đó trong nhà cao ngất trời.

Mà hắn tự nhận mình biết nhiều hơn một chút bí mật, nghe bà ngoại sai hắn “dẫn đường” thì vẻ mặt hắn liền vui vẻ. Người khác có thể coi đây là sự khổ sai nhưng hắn lại coi đây là cơ hội tiếp xúc thêm với “anh em” được ông bà coi trọng, thuận tiện tìm hiểu xem hắn là thần thánh phương nào, có gì mà không tốt chứ? Về chuyện không thoải mái trước đó thì làm sao mà nhớ ra được?

Từ trong nhà đi ra, bước tới chiếc Audi R8, Dịch lão lục lái xe, Hướng Nhật ngồi ghế lái phụ.

“Đi đến đâu?” khởi động xe, Dịch lão lục hỏi nghe như có chút lấy lòng.

Hướng Nhật nói địa chỉ Trần thượng tướng nói ra, Dịch lão lục gật đầu tỏ vẻ biết chỗ.

Xe chạy một lúc, Dịch lão lục thấy không khí trong xe im ắng, mà hắn thì lại đang có tâm tư lấy lòng Hướng Nhật, tiện thể hỏi thăm nguồn gốc của hắn. Nghĩ mãi rốt cục mở miệng:

“Anh là… Hướng Quỳ phải không? Lúc trước không biết là người một nhà… thực sự rất xin lỗi, anh không trách tôi chứ?”

“Kẻ không biết không có tội!” Hướng Nhật cười nhạt, Dịch lão lục chủ động lấy lòng hắn hắn cũng cố cười một cái. Thằng nhóc này tuy có chút to mồm nhưng cũng không có bệnh gì cả, còn tốt hơn loại cặn bã đánh con gái như Dịch lão tứ nhiều lắm.

“Chuyện không vui lúc trước cho qua được chứ?” Dịch lão tứ mừng thầm, hai người đã mở lòng thì hắn cũng dễ dàng ăn nói hơn:

“Tôi rất phục anh, anh không biết chứ đây là lần đầu tiên thấy lão thái thái bảo vệ một người, coi như anh đã cho tôi mở rộng tầm mắt đấy”

“Lão thái thái?” cũng không biết Hướng Nhật không biết lão thái thái là nói ai, mà tò mò vì cách Dịch lão lục xưng hô, theo lí thuyết thì hắn phải gọi là “nãi nãi” chứ? Lúc trước Dịch lão tứ to đầu mà làm gọi nghe mắc ói Hướng Nhật nhớ rất kĩ vì khá mới mẻ.

“À, anh không biết à? Người trong nhà đều gọi bà như vậy, ngoài vài đứa con nít còn đang bú tí” lúc Dịch lão lục nói đến vài đứa con nít, miệng giật giật dường như ám chỉ gì đó.

Hướng Nhật cười cười:

“Bình thường lão thái thái rất nghiêm khắc à?”

“Cũng không phải quá nghiêm khắc, chỉ là chưa từng thấy người yêu thương quá mức một ai như thế”

Giọng điệu Dịch lão lục có chút chán nản.

“Mà tôi hơi tò mò, rốt cục anh là ai? Trước kia chưa từng nghe ông bà nhắc qua”

Lời này hỏi ra cũng không hề làm cho người ta cảm thấy đường đột.

“Tôi gọi lão thái thái là “bà ngoại” cậu nghe rồi chứ?”

Hiển nhiên Hướng Nhật biết thằng nhóc này có ý định gì đó, mà thực sự thì hắn cũng đang có ý này, chuẩn bị nói bóng gió gì đó để xem có thể từ miệng hắn biết chuyện năm xưa của Hướng mẫu hay không.

“Nghe rồi” Dịch lão lục gật đầu nhưng trên mặt càng thêm vẻ kì quái.

“Tôi nhớ cô của tôi chưa có kết hôn, chẳng lẽ anh là con ở ngoài của cô?” bởi từ con riêng quá khó nghe nên Dịch lão lục khéo léo tránh ra.

“Cô của cậu? Cậu có mấy người cô?” Hướng Nhật hỏi tỉnh bơ.

“Một người…Không đúng, phải là hai, nhưng cô lớn đã mất tích 20 năm trước..” nói đến đây Dịch lão lục giật mình, vẻ mặt khó tin nhìn Hướng Nhật:

“Chẳng lẽ anh là con của cô lớn?”

“Mẹ tôi là Dịch Tiểu Hoa, không biết có phải cô lớn của anh không?”

Hướng Nhật bĩu môi, thì ra 20 năm trước lão già nói “mất tích” để đuổi cổ con gái mình ra khỏi nhà.

Hai tay Dịch lão lục run rẩy, hắn thực sự khiếp sợ, cô lớn vốn đã mất tích 20 năm không hề mất tích, lại còn ở ngoài có đứa con trai lớn như vậy. Điều này cũng giải thích được vì sao là lão thái thái yêu quý đứa cháu ngoại như thế, chuyện này dù là người khác sợ rằng cũng sẽ như thế.

“Này, nhìn phía trước đi, lỡ như ngoài ý muốn thì có mà trời cứu”

Hướng Nhật thấy thằng nhóc này lái xe mà hồn treo ngọn cây, xém nữa thì đụng vào đuôi xe phía trước liền nhắc nhở. Hắn thì không sợ tông xe nhưng vấn đề là khi tai nạn xảy ra, thằng nhóc này không có mình giúp đỡ thì chín phần chết một phần sống.

“Anh thật sự là con của cô lớn?” Tuy rằng đã bình tĩnh lại nhưng miệng vẫn hỏi lại theo thói quen.

“Chẳng lẽ cái này có thể giả?” Hướng Nhật khinh thường hỏi đồng thời ánh mắt liếc qua chiếc BMW đuổi theo phía sau, lúc này đối phương đã đuổi kịp chiếc Audi R8.

“Hì, đương nhiên không rồi” Dịch lão lục không dám nói Hướng Nhật giả mạo huống chi trong lòng hắn đã tin tưởng.

“Đúng rồi., lần này anh lên thủ đô có việc gì?”

“Gặp một người mà thôi”

Hướng Nhật thản nhiên nói, đột nhiên ánh mắt lạnh đi, thoáng nhìn qua cửa kính lái xe chiếc BMW, một khẩu súng lắp nóng giảm thanh chĩa ra khỏi cửa sổ, nòng súng đen ngòm chĩa vào hắn và Dịch lão lục.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.