Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 687: Tàn nhẫn



Hai chân đương nhiên không thể chạy nhanh hơn bốn bánh, có điều trừ những khi ở trước mắt đám đông, lúc còn lại Hướng Nhật chẳng ngại gì mà không dùng tới thuấn di. Bởi người Hướng Nhật vừa trông thấy, chính là nhị thiếu nhà họ Phương, kẻ đã bị hắn biến thành ngu ngốc.

Hướng Nhật rất tự tin về thủ pháp của mình, tên Phương nhị thiếu gia kia chắc chắn đã trở thành một kẻ ngu ngốc. Thế nhưng bây giờ đối phương rõ ràng đang xuất hiện trước mắt hắn, hơn nữa còn biết che giấu bản thân, đây tuyệt đối không phải hành động mà một kẻ ngu ngốc có thể làm được.

Có thể tưởng tượng được Hướng Nhật khiếp sợ tới mức nào, tên Phương nhị thiếu gia đã được người ta chữa khỏi, chẳng lẽ trên đời còn có cao nhân như vậy? Vì để biết được chân tướng mọi chuyện, dù có thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

Thuấn di bám theo chiếc Mercedes-Benz đang lao vun vút, cả người Hướng Nhật cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nếu có ai may mắn bắt gặp, cũng chỉ nghĩ rằng mình bị hoa mắt hoặc xuất hiện ảo giác mà thôi.

Cuối cùng, chiếc Benz chạy đằng trước cũng giảm dần tốc độ, rẽ vào khu biệt thự Chân Long. Khu này có hạn chế tốc độ, chỉ cần xe vượt quá tốc độ 15 km/h là sẽ bị chặn lại. Ai bảo những người ở trong này toàn là đại gia, phú hộ ở Bắc Hải, bọn họ rất sợ chết, cho nên họ tuyệt đối không để bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra.

Như thế Hướng Nhật càng dễ bám đuôi hơn, hắn không dùng thuấn di nữa, chỉ cần đi bộ theo là đủ. Hắn thấy chiếc Benz đỗ lại trước một căn biệt thự, sau chừng bốn, năm giây, cổng sắt điện tử tự động mở ra, chiếc xe liền chạy vào.

Hướng Nhật đi đến trước căn biệt thự, vừa liếc qua số nhà thì không khỏi giật mình.

Số 98!

Con số này rất đặc biệt, đặc biệt tới mức Hướng Nhật nảy ra vài liên tưởng, có thể chỉ là trùng hợp không?

Hướng Nhật tài cao mật lớn, dù bây giờ đang là giữa ban ngày ban mặt, nhưng muốn vào trong biệt thự chẳng phải là việc khó với hắn.

Đi vòng ra đằng sau căn biệt thự số 98, Hướng Nhật phát hiện chung quanh ngoại trừ tường rào cao bao bọc, chỉ còn đi từ lầu chính của căn biệt thự này mới ít khả năng bị kẻ khác phát hiện nhất.

Ngó sang hai căn biệt thự ở hai bên, không phát hiện thấy có trở ngại gì đặc biệt, Hướng Nhật hít sâu một hơi, bàn chân khẽ dùng lực, nhẹ nhàng nhảy lên nóc căn biệt thự. Đừng nói đây chỉ là căn biệt thự cao ba tầng, cho dù là 13 tầng Hướng Nhật cũng dễ dàng nhảy lên được.

Trên nóc nhà là một khoảng sân rộng, ở giữa xây một cái bể bơi chiếm quá nửa diện tích sân, xung quanh bể bơi có bày dù lớn và ghế dựa dài, rõ ràng chủ nhân biệt thự này là một người rất biết cách hưởng thụ.

May mắn là lúc này ở đây không có ai, nếu không Hướng Nhật nhảy lên công khai như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Có điều trước khi Hướng Nhật nhảy lên cũng đã tính sẵn trước rồi, nếu có người, hắn sẽ lập tức thuấn di tới đánh ngất người đó.

Chắc chủ nhân biệt thự cũng không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại có khách dám không mời mà tới, nên lơ là cảnh giới. Hướng Nhật đi từ sân thượng xuống tầng hai mà không đụng phải bất cứ ai.

Trong biệt thự lớn như vậy, chẳng lý nào lại không có cả một người hầu, Hướng Nhật sinh lòng ngờ vực, hành động càng cẩn thận hơn, thính lực hai tai đã vận tới mức cực hạn.

Dè dặt đi trong hành lang trên tầng hai, Hướng Nhật nghe mang máng thấy có tiếng vọng từ tầng dưới lên, hắn chầm chậm tiến tới gần đầu cầu thang tầng hai, muốn nghe rõ xem người ở dưới đang nói cái gì.

Nhưng chưa kịp đến cầu thang, mùi hôi thối tanh tưởi tỏa ra từ một căn phòng ở bên trái với cánh cửa hơi hé ra khiến hắn suýt ngất.

Hướng Nhật cố chịu cái mùi ghê tởm đấy, khẽ đẩy cánh cửa không được đóng chặt kia, liếc nhìn vào trong. Khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng, lông mày hắn liền nhíu chặt lại.

Trong phòng chẳng có đồ đạc gì, chỉ có xác chết nằm la liệt trên sàn. Có khoảng bảy, tám cái xác, tất cả đều mặc trang phục của người giúp việc, có lẽ họ chính là người hầu trong biệt thự này.

Hiển nhiên bọn họ đều đã chết cả, hơn nữa đã chết ít nhất hơn ba ngày rồi, nếu không sẽ không bốc ra mùi hôi thối như vậy.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hướng Nhật đã bắt đầu nổi giận, kẻ giết người đúng là một tên thủ đoạn độc ác, không ngờ giết hết tất cả những người vô tội trong biệt thự. Hơn nữa nhìn tử trạng khác nhau của những người hầu, có người ngực lõm cả xuống như bị dùng búa sắt lớn nện cho mấy chục cái; có người xương khớp toàn thân vặn xoắn lại như bánh quai chèo mà chết; cũng có người mặt quay ra sau lưng, tử trạng thế này rõ ràng không phải một người bình thường có thể làm ra. Càng khiến người ta phải kinh sợ hơn, đó là tất cả những nữ hầu trẻ tuổi đều trần truồng, khắp người đầy vết thương, dễ nhận ra trước khi chết họ còn bị ngược đãi một cách tàn bạo.

Thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sát khí trong lòng Hướng Nhật bốc lên hừng hực, mặc dù hắn không phải người tốt gì, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện không bằng cả cầm thú thế này. Hắn đã đoán ra được tám, chín phần mười sự việc, gia đình nữ sinh đeo kính chắc là đã bị khống chế, hơn nữa kẻ khống chế thủ đoạn rất tàn nhẫn, không chỉ giết chết tất cả người hầu, còn ép nữ sinh đeo kính phải làm việc cho họ, bằng không e rằng ngay cả cô ta cũng chẳng giữ được mạng.

Để ép buộc nữ sinh đeo kính, không ngoài thủ đoạn bọn tội phạm đã lấy người nhà của cô ra uy hiếp. Điều này chứng tỏ chủ nhân biệt thự còn chưa chết, bọn tội phạm cũng chưa đạt được mục đích.

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định cố gắng nhẫn nại, trước tiên cứu những người bị khống chế ra, sau đó sẽ tìm những kẻ táng tận lương tâm kia tính sổ. Dù sao khu biệt thự Chân Long là sản nghiệp của cha vợ tương lai Sở A, để xảy ra vụ án giết người lớn như vậy, sợ là ông ta khó thoát khỏi trách nhiệm.

Với lại Hướng Nhật cũng muốn làm rõ vấn đề của tên Phương nhị thiếu gia kia, đối phương rất có thể là thủ lĩnh của đám tội phạm lần này, chỉ là không ngờ chúng lại trắng trợn đến thế, hoặc có thể nói là người nhà họ Phương làm việc quái đản, hoàn toàn không để ý tới hậu quả có thể xảy ra. Song cách thủ tiêu chứng cớ nhanh gọn, trực tiếp nhất chính là giết người diệt khẩu, e rằng một khi gia đình nữ sinh đeo kính kia hết giá trị lợi dụng, kết cục của bọn họ cũng sẽ giống những người đang nằm trong phòng đó thôi.

Đang suy nghĩ, đột nhiên phía dưới vang lên tiếng bước chân, có người nào đó đang đi lên tầng.

Hướng Nhật vừa nghe thấy, liền vội vàng lùi ra sau vài bước, vừa khéo lùi đến trước cửa một căn phòng, hắn không nghĩ ngợi nhiều, mở cửa chui tọt vào trong. Từ chiếc giường lớn kê trong phòng cùng cái bàn học đặt cạnh cửa sổ thì đây có lẽ là một phòng ngủ, và chủ nhân của căn phòng này đoán chừng là một cô gái trẻ tuổi, nếu không trong phòng sẽ không có mùi hương thơm cơ thể thiếu nữ. Hướng Nhật đã quá quen với loại mùi hương này, trước kia khi bước vào phòng đồ đệ Thạch Thanh hắn cũng từng ngửi thấy.

Không kịp đoán xem phòng ngủ này thuộc về ai, Hướng Nhật đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng là đang đi về phía phòng này.

Hướng Nhật vụt biến mất, cả người thuấn di tới cạnh cửa, chỉ đợi người kia vừa bước vào, hắn sẽ lập tức đánh bất tỉnh.

Song không biết có phải người đó cảm thấy có ai đang trốn trong phòng mình hay không, mà cứ đứng do dự ở ngoài cửa mãi, không chịu bước vào. Qua một lúc lâu, người đó mới than một tiếng rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Hướng Nhật đã chuẩn bị kỹ càng, tay giơ lên, chỉ chờ người đó đi vào phòng sẽ chặt vào gáy ngay. Nhưng khi mái đầu tết hai bím tóc quê mùa xuất hiện trước mắt Hướng Nhật, hắn vội vàng thu lại bàn tay đang định đánh xuống.

Người vừa bước vào phòng không phải ai khác, chính là cô nữ sinh đeo kính Tang Âm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.