Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 682: Ai thu thập ai!



- Thỏ, mày không cần ra tay đâu, nghe nói lão đầu tử cũng là nhạc phụ của tao có chút quan hệ với Trứu gia, cứ để cho tao với Tinh Tinh xử lý đi.

Lời này của Hướng Nhật cũng là sự thực, sáng sớm đã thấy qua Sở A đi cùng với Trứu Chính Long, thân là lão Đại cùng lão Nhị Bắc Hải, nếu nói không có một chút liên hệ đó là không có khả năng.

- ĐM, đừng có tự mình quyết định như vậy, tao còn chưa đáp ứng giúp mày đâu.

Tinh Tinh ở một bên bất mãn nói, nhưng khi thoáng nhìn thấy ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của Hướng Nhật thì lại lập tức lái đi:

- Chẳng qua giúp cái đám gia hỏa kia chết sớm một chút cũng không phải là không được.

- Bọn mày cứ thương lượng đi, đến lúc hành động thì gọi tao, tao đi ngủ một giấc đã.

Ông anh vợ dâm đãng liếc nhìn Tinh Tinh cùng Hướng Nhật rồi nhắm mắt đắp chăn lại, chuẩn bị cùng con gái Chu công hẹn hò. Tuy nhiên ý tứ trong lời nói hiển nhiên là cũng muốn ở bên cạnh thêm một mồi lửa, không thể để cho hai tên súc vật này đánh lẻ trước.

Anh vợ đã quyết tâm giúp như vậy thì Hướng Nhật cũng không thể nói gì hơn.

- Tinh Tinh, tình hình Trứu gia thì chắc mày hiểu rõ nhất, có chỗ nào có thể hạ thủ được hay không?

Hướng Nhật nghiêm mặt hỏi Tinh Tinh.

- Chỗ có thể hạ thủ được... Để tao nghĩ xem.

Tinh Tinh lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ, đột nhiên con ngươi sáng lên.

- Muốn nói chỗ có thể dễ dàng hạ thủ nhất trong Trứu gia, ngoại trừ Đại công tử quần là áo lụa của Trứu gia thì không ai có thể hạ thủ dễ dàng như hắn.

- Trứu Văn Uyên ư?

Hướng Nhật sửng sốt, mơ hồ hiểu được cái chủ ý xấu của Tinh Tinh.

- Ha ha, không sai, chính là tiểu tử này. Mày không biết tiểu tử này rất ngông cuồng, bình thường tự nhận mình là đệ nhất công tử Bắc Hải, người nào cũng không để vào mắt, cho dù là Thỏ, hắn cũng không cho nửa điểm mặt mũi.

Tinh Tinh bỗng nhiên tiến lại bên tai Hướng Nhật thì thầm.

- Mày xác định có thể làm như vậy?

Hướng Nhật ánh mắt có chút cổ quái, cảm thấy Tinh Tinh đưa ra một cái chủ ý thật thối tha.

- Tuyệt đối có thể được!

Tinh Tinh vẻ mặt dâm đãng. Tuy nhiên nếu như hắn đem cái chủ ý thối tha kia công bố ra ngoài thì sẽ không còn ai cảm thấy hắn chỉ dâm đãng đơn giản như vậy.

- Bọn mày muốn hạ thủ từ Trứu Văn Uyên?

Anh vợ dâm đãng đang ngủ đột nhiên mở miệng hỏi.

Hướng Nhật nghe được tâm khẽ động :

- Thỏ, mày có đề xuất tốt hơn đúng không?

- Không có.

Nói xong câu này thằng anh vợ dâm đãng lại ngủ tiếp.

Tuy nhiên Hướng Nhật vẫn cảm thấy ông anh vợ dâm đãng đột nhiên nói ra câu nói kia không phải chỉ đơn giản như vậy, khẳng định là có thâm ý nào đó, chỉ là tên súc vật này lúc nào cũng nói không đầu không đuôi.

- Tinh Tinh, mày thấy thế nào?

Hướng Nhật hướng Tinh Tinh hỏi.

- Còn có thể thấy thế nào nữa? Cái chủ ý kia của tao không tốt sao?

Tinh Tinh hỏi thẳng lại.

- Tốt thì đúng là tốt, nhưng mày không cảm thấy tương lai con mày sinh ra sẽ không có lỗ đánh rắm hay sao?

Hướng Nhật trả lời.

- F*ck!

o0o

Từ phòng bệnh của hai thằng súc vật đi ra, Hướng Nhật liền quay lại phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh, đưa con gái về thẳng nhà.

Trong nhà một người cũng không có, cũng sắp đến trưa rồi, sao lại không có ai về làm cơm?

- Tiểu Ái, cháu ngồi xem tivi đi, chú đi nấu cơm, bà cùng các cô về thì gọi chú.

Hướng Nhật muốn tránh con gái để gọi mấy cuộc điện thoại, có một vài người còn chưa biết mình đã trở về Bắc Hải.

- Dạ, chú.

Cô bé rất nghe lời, gật đầu ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Vào phòng bếp, Hướng Nhật móc điện thoại ra, suy nghĩ một chút, rồi quyết định gọi cho Thư Dĩnh trước, Nữ Hoàng ở nhà nàng, chỉ cần gọi đến thì Nữ Hoàng sẽ biết mình đã trở về.

Nhớ tới một màn nóng bỏng lúc trước tại chòi nghỉ mát gần bờ sông, Hướng Nhật không nhịn được nhiệt huyết sôi trào, Nữ Hoàng tuyệt đối là nữ nhân có mị lực lớn nhất trong số những người mà hắn đã gặp qua, thành thục đoan trang, gợi cảm nóng bỏng, cao quý mà lại chưa kết hôn, đáng tiếc mỹ nữ như vậy không thể “ăn” vào miệng, bởi vì nếu “ăn” xong thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Điện thoại kết nối rất nhanh, thanh âm cực kỳ phấn chấn của tiểu tình nhân Thư Dinh truyền tới :

- Hướng Quỳ? anh đã trở về?

- Ừhm, anh đã về.

- Thật tốt quá, hiện tại em muốn gặp anh, anh đang ở đâu?

Giọng điệu của Thư Dĩnh làm cho Hướng Nhật có cảm giác như cách mấy trăm năm chưa gặp nhau vậy.

- Ở nhà, à... Hiện tại còn một số việc chưa làm xong, buổi tối chúng ta gặp nhau được không?

Hướng Nhật thật sự không có ý định từ chối mà là hiện tại hắn không thể gặp mặt, để con gái ở nhà một mình hắn cũng lo lắng, hơn nữa Sở Sở mấy nàng mà thấy mình vừa mới trở về lại đi nữa thì không phải là muốn chết hay sao?

- Ừhm, vậy em chờ anh.

Tuy trong giọng nói có chút thất vọng, nhưng Thư Dĩnh cũng không hỏi tới nam nhân của mình đang làm cái gì, nàng luôn là một người thấu tình đạt lý.

- Nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ anh.

Hướng Nhật he he cười dâm đãng.

- Anh xấu lắm.

- Được rồi, anh cúp máy đây, buổi tối anh sẽ đến nhà đón em.

Cúp điện thoại, Hướng Nhật lại gọi cho Nhâm đại tiểu thư, cô nàng này phỏng chừng cũng nhớ mình lắm. Mà đối với cặp chân dài đầy "Uy lực" kia, Hướng Nhật cũng nhớ nó vô cùng.

Điện thoại vừa vang lên một lát thì lập tức có kết nối, giọng điệu của Nhâm đại tiểu thư vang lên lại có chút như oán phụ khuê phòng:

- Sao lại rảnh rỗi có thời gian gọi cho em? Anh không phải ở Hàn Quốc à? Em đã hỏi qua mấy người Sở Sở.

- Đồ ngốc, anh đã về.

Hôm nay mấy người Sở Sở xin nghỉ không đi học, nói vậy thì Nhâm đại tiểu thư còn chưa biết mình đã trở về.

Quả nhiên, dường như bị tin tức này làm cho sợ hãi, bên kia Nhâm đại tiểu thư im lặng một lúc lâu, mới nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Trở về thì sao? Hừ, anh sao không ở Hàn Quốc mà chơi thêm vài ngày nữa, em nghe nói mỹ nữ ở đó rất nhiều.

- Anh nhớ em mà, bà xã, có nhớ anh hay không?

Hướng Nhật biết bản lĩnh ghen của cô nàng này không nhỏ cho nên tuyệt đối không thể tùy ý để cho nàng tự do phát huy sức tưởng tượng.

- Không nhớ!

Lại là một câu nói không thật lòng.

- Không nhớ? Em sao dám không nhớ anh? Được, buổi chiều anh đến trường sẽ đánh mông em, xem em còn dám không nhớ ông xã hay không?

Đến trường với Hướng Nhật mà nói đó là nhất định. Bản thân hình như đã rất lâu không xuất hiện tại trường học. Thứ nhất còn phải đi tra xem Hác đại tiểu thư gần đây có gây thù chuốc oán với ai tại trường học hay không, Hướng Nhật đối với sự kiện Hác Tiện Văn trúng độc vẫn canh cánh trong lòng, thứ hai cũng thuận tiện xem xét tình hình gần đây của mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng.

- Anh dám, em sẽ nói cho bác gái biết!

Nghe nam nhân nói muốn đánh mông mình, Nhâm đại tiểu thư đỏ mặt lôi ra đòn sát thủ.

- Bác gái nào? Em nói mẹ của anh?

- Đúng vậy, em có số điện thoại của bác gái, em còn biết bác gái chưa về quê, anh mà dám đánh em thì em sẽ đi méc cho mà coi.

Nghe giọng điệu hình như rất đắc ý.

- Quân Quân, em càng ngày càng có bản lĩnh à nha?

Nói một câu bằng giọng điệu cổ quái, trong lòng Hướng Nhật cười thầm, cô bé này tưởng làm như vậy có thể làm cho mình sợ hay sao?

- Hừ!

Đang định nói thêm cái gì nữa thì điện thoại lại truyền đến âm thanh của một người khác:

- Quân Quân, điện thoại của ai thế? Sao gọi lâu như vậy.

- Là của Hướng Quỳ ạ, được rồi, mẹ, con biết rồi mà.

Ngữ khí lại chuyển.

- Hướng Quỳ, không nói chuyện với anh nữa, mẹ em tìm em có việc rồi, buổi chiều tới trường xem em có thu thập anh hay không!

Trước khi cúp điện thoại, Hướng Nhật rõ ràng nghe được giọng nói của nhạc mẫu tương lai lần thứ hai vang lên:

- Nếu là Tiểu Hướng thì các con cứ tâm sự tiếp đi.

Chẳng qua Nhâm đại tiểu thư vẫn cúp điện thoại, bản lĩnh của nha đầu này không ngừng tăng lên, ngay cả lá gan cũng to lên, lại còn muốn hung hăng thu thập chính mình, buổi chiều gặp mặt xem ai thu thập ai!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.