Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 679: Sát!



- Gì nữa hả! Mày lại đi đến đâu gây sự nữa đây?

Người ở đầu bên kia điện thoại cũng rất phiền về cuộc điện thoại của hắn, bằng không cũng sẽ không tức giận như vậy.

- Ba, con đâu có đi gây sự, là cục trưởng của Cục Cảnh sát thành phố bao che cho tên đánh người kia!

Nói rồi, Bùi Tuấn Sinh hung dữ liếc nhìn Liêu Quốc Trung mặt đã biến sắc ở bên cạnh.

- Đưa điện thoại cho Liêu Quốc Trung.

- Vâng!

Bùi Tuấn Sinh đứng nguyên tại chỗ, mặt không đổi sắc đưa điện thoại cho Liêu cục trưởng:

- Liêu Quốc Trung, điện thoại!

Ngay cả hai chữ "cục trưởng" cũng bớt đi, hiển nhiên hiện tại Liêu Quốc Trung cũng đã trở thành cái đinh trong mắt hắn, loại tiểu nhân kẻ dễ mang thù nhất, đắc tội với hắn cũng chỉ có thể nói là mình không may thôi.

Sắc mặt của Liêu Quốc Trung quả thực còn khổ hơn so với ăn hoàng liên, thị trưởng Bùi mặc dù không thể làm gì được Hướng tiên sinh, nhưng đối phó với mình thì vẫn dư dả. Hắn cười mếu đi tới cầm lấy điện thoại, đang định đặt lên tai nghe thì Hướng Nhật ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ra:

- Đưa cho tôi!

Vẻ mặt Liêu Quốc Trung liền tràn đầy hỉ sắc, có Hướng tiên sinh ra mặt, vậy mình cũng không cần mình chèo chống rồi, hắn hưng phấn vội vã đưa điện thoại cho Hướng Nhật.

Mặc dù Bùi Tuấn Sinh muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Hướng Nhật lườm một cái, lập tức cũng không dám lên tiếng.

Hướng Nhật tiện tay nhận lấy điện thoại:

- Alo, là thị trưởng Bùi phải không?

- Ngươi không phải là Liêu Quốc Trung, ngươi là ai?

Người đầu bên kia điện thoại cũng rất nhanh nhạy, ngay lập tức nhận ra giọng nói này không phải là của Liêu Quốc Trung.

- Người đánh con trai ông là tôi?

Hướng Nhật cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn thừa nhận mình là kẻ đầu sỏ đánh con trai của đối phương.

Rất rõ ràng, người đối diện cũng không nghĩ tới Hướng Nhật lại trực tiếp nói ra như thế, tuy nhiên tới cùng cũng là một thị trưởng đã từng trải qua sóng to gió lớn, hắn rất bình tĩnh nói:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là con trai ông đáng bị đánh, hắn cho rằng mình là ai, cả TP.Bắc Hải này không có ai có dám động đến hắn hả?

Lời này của Hướng Nhật đồng thời cũng cảnh cáo Bùi thị trưởng, đừng tưởng rằng cả TP.Bắc Hải này sẽ không có người nào dám động vào ông.

Tuy nhiên, những lời này hiển nhiên đã khiến người quanh năm giữ địa vị cao như thị trưởng Bùi tức giận:

- Đây là xã hội pháp trị, đánh người là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

- Tôi biết đây là xã hội pháp trị, có điều, đổi lại là người khác, ông còn có thể nói xã hội pháp trị với hắn không?

Người đối diện cũng không lên tiếng, hiển nhiên cũng đã ý thức được gì, dám tiếp điện thoại của hắn lại còn ăn nói không kiêng nể gì như vậy, đối phương khẳng định cũng có bối cảnh nhất định.

- Được rồi, tôi cũng không nói lời vô ích với ông nữa, người đánh con trai ông là tôi, nếu muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.

Hướng Nhật cúp điện thoại, rồi ném trả lại cho Bùi Tuấn Sinh, vẫn đang bị những lời nói "to gan lớn mật" của hắn mà đờ người ra, tất nhiên tên đó không tiếp được điện thoại, đánh "cạch" một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

- Ngươi…

Bùi Tuấn Sinh bị âm thanh này làm giật mình tỉnh giấc, tức khắc tức giận, tuy nhiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám nói ra những lời hung dữ. Dù gì hắn cũng không phải là kẻ ngốc, xuất thân trong một gia đình thế gia quan lại, hắn càng biết rõ một đạo lí thiên cổ bất biến, quan hơn một cấp ép chết người. Đối phương là người ngay cả cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố cũng phải bao che dù dưới áp lực của ông già mình, lại còn màn nói chuyện vừa rồi với ông già, cho dù có là người ngu xuẩn tới đâu cũng biết được đó không phải là người mà mình có thể động vào được.

Thấy Bùi Tuấn Sinh như vậy, người bên ngoài thì càng khiếp sợ hơn.

Vợ chồng nam nhân áo buộc nơ chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, lần này tới cùng là đắc tội với ai, dám ngay trước mặt mà làm xấu mặt thị trưởng Bùi, cũng may thị trưởng Bùi không tới đây, bằng không chỉ sợ sẽ càng khó coi hơn, với lại kết quả cũng sẽ như vậy mà thôi.

Lão hói nửa đầu thì càng không cần phải nói, đã ngoan ngoãn hơn, người này dám vật tay với cả thị trưởng, lúc này thì đang hối hận lúc trước đã đặt sai cửa, đặt đại nhưng nó lại ra tiểu, cũng không biết đối phương có tìm mình để gây phiền phức hay không nữa.

Người duy nhất có thể coi vẫn trấn định như thường là cục trưởng Liêu Liêu Quốc Trung rồi, ngay từ đầu, hắn đã rõ ràng bối cảnh vững chắc của Hướng tiên sinh, một phó thị trưởng Thường vụ thì có tính là gì, còn không phải vẫn ngoan ngoãn chịu thiệt rồi sao. Trong lòng không khỏi có chút hả hê, những đại nhân vật mà mình đã nhìn quen cái tư thái cao ngạo trước mặt, lần này coi như đã đụng phải tấm sắt dày rồi còn gì? Hắn gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tối tăm của thị trưởng Bùi sau khi bị người khác chủ động cúp điện thoại, dù sao mình cũng từng nếm qua tư vị này, lại còn không chỉ một lần.

- Tiểu Ái, chúng ta về nhà thôi.

Giải quyết xong việc, Hướng Nhật cũng không muốn ở lại nhìn sắc mặt phong phú đặc sắc của mọi người ở đây, xoa đầu tiểu cô nương, hắn phát giác động tác này dường như đã trở thành một loại ham mê, một phương thức để biểu thị sự cưng chiều. Lúc đi qua lão hói nửa đầu, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại:

- Ông là hiệu trưởng phải không?

- A…vâng.

Lão hói nửa đầu có hơi lắp bắp, trống ngực không kìm được đập thình thịch, lẽ nào hắn thực sự muốn tính sổ với mình rồi?

- Buổi chiều Tiểu Ái đi học, không thành vấn đề chứ?

Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái.

- Được chứ, được chứ, lúc nào cũng hoan nghênh.

Lão hói nửa đầu rốt cuộc cũng an tâm, trên mặt cũng là loại thần sắc như thể vừa mới thoát được đại nạn mà không chết vậy.

- Đổi lại một chủ nhiệm lớp khác đi.

Nói xong câu đó, cũng không thèm để ý tới Hoàng Lôi té ngửa trên mặt đất, Hướng Nhật dắt tay tiểu cô nương chậm rãi rời khỏi.

o0o

Về đến nhà, Hướng mẫu và mấy người Sở Sở vẫn chưa về, trong nhà không có người nào, có thể nói là im ắng. Lúc này Hướng Nhật mới phát giác mình có hơi ngốc nghếch, căn bản là không nên về nhà trước, mà nên dẫn Tiểu Ái tới bệnh viện thăm Trứu Văn Tĩnh trước, cũng để cho nữ nhân kia được yên tâm.

Chẳng qua nếu đã về nhà một chuyến, cũng không thể quay lại.

Dắt tay con gái ngồi xuống ghế sofa, Hướng Nhật hỏi:

- Tiểu Ái, đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?

Mười năm qua chưa từng làm tốt trách nhiệm của người cha, Hướng Nhật tự nhiên muốn làm chút đồ ăn ngon để an ủi con gái.

- Không đói, sáng nay bà nội đã mua cho cháu nhiều đồ ăn rồi, bây giờ vẫn còn no đây.

Tiểu Ái xoa cái bụng hơi phồng lên, bắt đầu từ ngày hôm qua, cô bé vẫn còn hạnh phúc đến tận bây giờ.

- Vậy chú đưa cháu ra ngoài chơi nhá?

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con gái, Hướng Nhật cũng thỏa mãn chưa từng có.

Tiểu cô nương lắc đầu, bỗng nhiên hơi nhướng mày.

- Cháu muốn làm gì?

Hướng Nhật lập tức trong lòng lộp bộp.

- Cháu muốn tới bệnh viện thăm mẹ.

Kì thực Hướng Nhật sớm đã đoán được đáp án này, biết cô bé này khẳng định sẽ nghĩ tới mẹ, cũng là quan tâm tới sức khỏe của mẹ.

- Được rồi, chú mang cháu đi.

Ra khỏi cửa, bắt xe đi tới bệnh viện Nhân Dân số 6, bởi vì đã từng đến căn phòng bệnh mà Trứu Văn Tĩnh đã đổi, nên Hướng Nhật cũng không đi sai đường, đồng thời cũng giải thích cho con gái sự thật mẹ cô bé đã đổi phòng bệnh rồi.

Tiểu cô nương nghe nói mẹ đã được chuyển sang một phòng bệnh khác ở một mình tốt hơn, sắc mặt cũng hưng phấn, nắm chặt tay Hướng Nhật hơn, điều này càng làm Hướng Nhật cảm thấy đã thiếu nợ hai mẹ con họ rất nhiều.

Đi tới cửa, Hướng Nhật làm một thủ thế, ý bảo tiểu cô nương không được lên tiếng trước, để mình gõ cửa, sau đó sẽ cho mẹ cô bé một sự bất ngờ.

Tiểu cô nương cũng cực kì thông minh, lập tức cũng ý thức được chú chuẩn bị làm gì, cũng híp mắt "xuỵt" một tiếng, chờ Hướng Nhật gõ cửa.

Hướng Nhật đang định gõ cửa, nhưng bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng "xoảng", hình như là âm thanh của vật gì bị rơi vỡ, mơ hồ còn có người lớn tiếng nói.

Trong lòng Hướng Nhật tức thì khẩn trương, cũng không thèm gõ cửa, đẩy một cái rồi đi vào luôn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.