Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 676: Gan to thật



Rất nhanh Tiểu Ngũ đã tự mình cảm nhận được uy lực của thủ đoạn này. Sau cú điện thoại của nam nhân áo buộc nơ, chưa tới 2 phút, Tiểu Ngũ đã nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong liền biến sắc.

- Sao vậy Tiểu Ngũ?

Hướng Nhật cũng đoán được một chút manh mối, trên thực tế, hắn cũng rõ ràng câu nói của nam nhân áo buộc nơ với mình, chẳng khác nào đang trực tiếp tuyên chiến.

- Hướng ca, điện thoại của cục trưởng, bảo tôi phải trở lại ngay.

Tiểu Ngũ nói rất dè dặt, việc của Hướng lão đại hắn còn chưa làm thỏa đáng, tuy nhiên mệnh lệnh của cục trưởng hắn cũng đành phải nghe.

- Không có việc gì, anh trở về đi. . .

Hướng Nhật khoát tay nói. Cục trưởng mà Tiểu Ngũ chỉ là người mới đến nhậm chức, người trước đó bởi vì hành sự bất lực nên đã bị bình điều(1) đến một nơi "thanh thủy nha môn"(2). Cục trưởng hiện giờ mặc dù trước đó đã chào hỏi qua với Thiết Uyển, nhưng cũng không quen với Hướng Nhật lắm.

(1)bình điều: chuyển công tác vẫn giữ nguyên chức vị.

(2)chỉ địa phương ít phúc lợi.

- Nhưng mà. . .

Tiểu Ngũ đã cất công tới đây một chuyến nhưng không giải quyết được sự tình giúp Hướng lão đại, nên trong lòng băn khoăn.

- Được rồi, đây không phải là chuyện anh có thể giải quyết.

Hướng Nhật vỗ vai Tiểu Ngũ, khuyên hắn đi đi. Kỳ thực, bất kể Tiểu Ngũ có tới hay không, đối với chuyện này cũng không có bất cứ sự ảnh hưởng gì, bởi vì ngay từ đầu, Hướng Nhật cũng đã quyết định kết quả của đối phương, quá trình cũng không quan trọng.

Tiểu Ngũ vừa đi, lát sau tới thêm bảy, tám cảnh sát. Tuy nhiên họ rất rõ không phải tới để hoà giải việc tranh chấp dân sự, tiểu cảnh viên dẫn đầu vừa tới đã hô to lên:

- Vừa rồi ai ở chỗ này gây rối đâu, không biết đây là trường học hả? Đó là nơi cho trẻ con học tập. Ai, đứng ra!

- Chính là hắn!

Nữ nhân váy ghim hoa chỉ tay vào Hướng Nhật hình như đã bị sợ hãi đến choáng váng. Từ lúc chồng gọi điện thoại bà ta đã bắt đầu đắc ý, mà sau khi Tiểu Ngũ đi rồi thì càng vênh vênh váo váo, hiện tại lại đi tới nhiều cảnh sát như vậy, bà ta biết, khẳng định là chồng tìm tới giúp đỡ.

- Là anh hả?

Khi tiểu cảnh viên nhìn sang Hướng Nhật, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.

- Anh quen tôi hả?

Hướng Nhật cảm thấy ngạc nhiên, trước đây hình như chưa từng gặp qua người có gương mặt xa lạ thế này.

- Ha ha, tôi chính là tìm anh đấy!

Tiểu cảnh viên đột nhiên kích động chỉ vào Hướng Nhật, đây thực sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng nhọc công. Vốn bị cục trưởng sai đi tìm người được đội trưởng Điền dẫn về, đang lo không biết tìm ở đâu, ai ngờ cục trưởng lại gọi điện thoại tới, nói là nơi này có gây rối, bảo mình tới "nhìn tình huống" rồi hỗ trợ một chút.

Chút chuyện ấy, sao tiểu cảnh viên lại không hiểu, tới hỗ trợ là giả, chân chính là tới giúp "người bạn" đó của cục trưởng giữ thể diện. Không ngờ chuyện lại trùng hợp đến vậy, ngoài dự liệu đã tìm được người đang muốn tìm.

- Thì ra tôi được hoan nghênh đến vậy.

Hướng Nhật thản nhiên liếc nhìn tiểu cảnh viên, nhìn ra được đối phương hình như cũng không giống như có thiện ý gì với mình, không biết lại có người nào đó chuẩn bị đối phó với mình nữa đây.

- Tìm chính là anh đấy, theo chúng về cục cảnh sát một chuyến.

Nghĩ đến đối phương có quen biết với phó cục trưởng Từ, tiểu cảnh viên cũng không đến mức làm khó quá, mặc dù lần này là mệnh lệnh của cục trưởng, nhưng nếu mình đắc tội với phó cục trưởng Từ quá thì mình cũng khó mà sống yên thân.

- Được, đừng làm sợ bọn trẻ là được rồi.

Hướng Nhật biểu hiện ra rất hợp tác, chính yếu là lo lắng cho vấn đề của con gái. Hắn lại chỉ vào vợ chồng nam nhân áo buộc nơ, hai vị lãnh đạo của trường học cùng với chủ nhiệm lớp Hoàng Lôi:

- Họ cũng phải đi chứ?

- Đương nhiên, cảnh sát chúng tôi phá án luôn coi trọng đến chứng cứ, nhân chứng nhất định phải trình diện.

Lời nói của tiểu cảnh viên cũng khiến người khác cảm thấy hắn không hề có tư tâm:

- Làm phiền mọi người đi cùng phối hợp một chút.

Nam nhân áo buộc nơ chỉnh lại bộ tây trang rồi gật đầu, ý bảo vợ mình cũng đi theo. Hắn vừa mới gọi điện thoại cho lãnh đạo trong thành phố, nên đã hoàn toàn không có vấn đề gì, đến đó cũng chỉ là cho có mặt mà thôi, nói không chừng còn muốn truy cứu trách nhiệm của đối phương.

Ba người kia cũng không dám có bất cứ ý kiến gì, tuy nhiên trong lòng họ lại không hề lo lắng, dù sao thì vụ này đã giải quyết được rồi, trước đó thấy Hướng Nhật có quen biết cùng với mấy cảnh sát kia nên còn có chút kiêng kỵ, lúc này vừa nhìn thấy cha của Trần Khải Văn càng ngạo mạn, tia kiêng kỵ đó cũng đã bay đến đảo Java rồi.

Hơn mười người ngồi trên ba chiếc xe cảnh sát đi tới Cục Cảnh sát thành phố, sau đó giao nhân chứng và nghi phạm cho đồng sự tiếp quản, tiểu cảnh viên dẫn đội thì ba chân bốn cẳng chạy đến phòng làm việc của cục trưởng để tranh công.

- Cục trưởng, người đã mang về rồi ạ.

Sau khi gõ cửa rồi đi vào, tiểu cảnh viên cố ý lau mồ hôi trên trán và nói.

- Mang ai về?

Liêu Quốc Trung sửng sốt, có vẻ vẫn còn chưa phản ứng kịp:

- Không phải là tôi bảo cậu đến trường tiểu học Anh Cách Tư để ngăn cản người gây rối sao? Lại còn mang cái gì về?

- Chính là cái người phó cục trưởng Từ đã thả đi, trước đó cục trưởng đã bảo tôi mang anh ta về đây. - Tiểu cảnh viên giải thích.

- Là hắn? Vậy chuyện ở trường tiểu học Anh Cách Tư thì sao?

Sắc mặt Liêu Quốc Trung không khỏi trầm xuống, bởi vì sự kiện ở trường tiểu học Anh Cách Tư cũng là phân phó của thị trưởng Bùi, hai sự kiện đều không thể để xảy ra sai sót, hơn nữa cũng không thể làm thiếu một chuyện.

- Tôi đi đây cục trưởng, nói đến cũng thật trùng hợp, người gây rối ở trường tiểu học Anh Cách Tư chính là người mà phó cục trưởng Từ đã thả, hai người là một.

- Hả?

Liêu Quốc Trung cũng không nghĩ tới sự tình lại trùng hợp đến vậy, xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp mình:

- Người đó hiện tại đang ở bên ngoài hả?

- Đúng vậy, đang ở ngoải.

Tiểu cảnh viên nói rất khẳng định.

- Ừ, tôi biết rồi.

Liêu Quốc Trung gật đầu, rồi lại ngồi xuống ghế xem tài liệu.

Tiểu cảnh viên cũng ngầm hiểu:

- Cục trưởng, nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoải trước đây?

- Đi ra ngoài đi, trông người cho kỹ.

Nói rồi khoát tay, đầu cũng không ngẩng lên, đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Liêu Quốc Trung mới ngẩng đầu lên, cầm lấy điện thoại trên bàn dè dặt bấm một dãy số.

- Alô, tôi là Bùi Nghiêm Minh đây, có chuyện gì?

- Thị trưởng, tôi là Liêu Quốc Trung của Cục Cảnh sát thành phố, tôi có một số việc muốn báo cáo với thị trưởng.

- Ừ, anh nói đi.

- Là như thế này, thị trưởng, lần trước bởi vì tiểu Từ lơ là trên công tác nên dẫn đến nghi phạm chạy trốn, hiện tại chúng tôi đã bắt được nghi phạm trở về rồi, xin mời thị trưởng chỉ thị.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc mới nói:

- Đồng chí Quốc Trung, năng lực công tác của đồng chí đã quá rõ ràng, tuy nhiên có một số đồng chí vẫn còn thiếu cái nhìn đại cục, cần phải theo dõi thêm, chứ giao cho họ mấy cương vị quan trọng như vậy, cũng nên cân nhắc thêm mới được?

Liêu Quốc Trung nghe được mà rùng mình, biết thị trưởng Bùi muốn nhân cơ hội để bắt chặt cái ghế phó cục trưởng của Từ Thiên, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, dù sao Từ Thiên cũng là người do hắn đề bạt lên, nhưng phó thị trưởng Thường vụ đã lên tiếng, Liêu Quốc Trung cũng chỉ có thể làm theo ý của hắn:

- Vâng thưa thị trưởng, tôi đã biết nên làm như thế nào.

- Ừh, anh làm việc đi.

Liêu Quốc Trung buông điện thoại xuống, đối với việc của Từ Thiên cũng chỉ có thể thầm chịu đựng. Việc này cũng nên trách hắn, ao bảo lại đi thả người lung tung, lại còn thả người đã đắc tội với người thân của thị trưởng Bùi.

Đi ra khỏi phòng làm việc, Liêu Quốc Trung cũng muốn nhìn xem người đã dám đắc tội với người thân của thị trưởng là ai, mà tới hai lần chứ không chỉ một lần, lá gan này cũng to thật.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.