Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 674: Uất ức



- Anh làm gì vậy? Anh tưởng đây là đâu, còn không mau buông cô Hoàng ra?

Lão già hói nửa đầu nhìn thấy tình cảnh của cô giáo Hoàng lập tức bước lên một bước và chỉ vào Hướng Nhật quát.

- Ở đâu? Chẳng lẽ đây không phải là trường học hả?

Hướng Nhật thả tay đang nắm Hoàng Lôi, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang người đôi nam nữ đã ôm lấy đứa bé, chắc đây là cha mẹ của nó.

- Biết đây là trường học mà còn dám tới gây rối? Ta nói cho ngươi biết, đây không phải là chỗ mà ngươi trêu vào được!

Lời lẽ của lão già hói nửa đầu hết sức nghiêm khắc, lại chuyển qua nhìn Hoàng Lôi đang chỉnh sửa lại trang phục, giọng điệu tức thì chuyển thành nhẹ nhàng:

- Cô Hoàng không sao chứ?

- Tôi không sao, cảm ơn hiệu trưởng.

Hoàng Lôi cảm kích nhìn lão già hói nửa đầu, rồi lại nhìn về phía Hướng Nhật, lòng vẫn còn sợ hãi:

- Nhưng mà phụ huynh học sinh này đúng là vô văn hóa, vừa tới đã lập tức giúp con gái mình bắt nạt bạn học, quả thực cho tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp qua phụ huynh nào lưu manh như thế. - Trong giọng nói còn có ý khiêu khích.

Nhìn vết xước trên mặt đứa con mình, đôi nam nữ liền quay đầu trừng mắt nhìn Hướng Nhật, nam nhân áo buộc nơ liền tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Hướng Nhật, ngón tay gần như chạm hẳn vào mũi Hướng Nhật:

- Ngươi dạy con như thế nào vậy, nhìn xem, cào mặt con người ta thành thế này, có người dạy con như thế hả?

- Ta dạy con thế nào có cần ngươi tới quản không vậy?

Hướng Nhật kéo tiểu cô nương tới sát bên cạnh mình, nó đang sợ hãi bởi vì có nhiều người kéo tới, một tay lại nắm lấy ngón trỏ của nam nhân áo buộc nơ dám can đảm chỉ vào mặt mình, rồi "khẽ" bóp:

- Mà ta cũng rất muốn hỏi ngươi dạy con như thế nào, nhỏ như vậy đã biết cướp tiền của bạn học, rốt cuộc các ngươi dạy con kiểu gì? Dạy nó trở thành kẻ cướp hả?

Nam nhân áo buộc nơ đau đến độ nói không ra lời, cảm giác ngón trỏ của mình cơ hồ bị bóp nát, ở trước mặt nhiều người như vậy lại không thể kêu đau, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Mà nữ nhân váy ghim hoa nghe Hướng Nhật nói vậy thì bỗng nhiên đứng lên, hình như vẫn còn chưa chú ý tới sự khác lạ của chồng mình, vẻ mặt cười cười mà tức giận trừng mắt với Hướng Nhật.

- Ngươi nói con ta cướp tiền? Quả thật là buồn cười! Trần gia chúng ta còn cần phải cướp tiền ư? Ngươi thử đi hỏi, ở cái TP.Bắc Hải này, không, coi như cả nước, cả thế giới này, Trần gia chúng ta còn cần phải đi cướp tiền không? Là các ngươi cướp của chúng ta thì có!

Lời nói của nữ nhân này rất tuỳ tiện, cũng rất không có lý trí, nhưng lão hói nửa đầu cùng với tất cả những người liên quan ở bên cạnh đều im lặng không nói gì, cũng không biết là thừa nhận hay là không muốn đắc tội với nữ nhân điên cuồng đã mất đi lý trí.

- Có nhiều tiền không có nghĩa là sẽ không cướp tiền. Hơn nữa, tiền của các ngươi thật sự nhiều lắm hả?

Hướng Nhật buông ra cái ngón tay đã bị mình bóp cho biến hình, cũng không thèm nhìn vẻ mặt đau đến đổ mồ hôi của nam nhân áo buộc nơ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân:

- Thử hỏi con trai của cô xem, xem nó có phải đã thật sự làm qua chuyện này chưa.

- Con ta tuyệt đối sẽ không làm những loại chuyện này.

Nữ nhân váy ghim hoa mặt đầy căm hận, nhưng nhìn thấy chồng mình ở bên cạnh không nói gì, bà ta cũng nén xuống xung động muốn chửi ầm lên, rồi chuyển sang hỏi con trai:

- Văn Văn! con nói cho mẹ, con có làm chuyện như vậy không?

- Không có.

Đứa bé trốn tránh ánh mắt của mẹ, vô ý thức cúi đầu phủ nhận.

- Ngươi nghe thấy rồi chứ?

Nữ nhân váy ghim hoa hiển nhiên cực kỳ tin tưởng con trai mình, có thể nói, cho dù con trai thực sự làm chuyện này, bà ta cũng sẽ không chút do dự mà nghiêng về giúp con mình.

- Nghe rồi! Nhưng mà ta chẳng tin.

Hướng Nhật đã sớm từ trong ánh mắt trốn tránh của thằng bé mà hiểu được nó đang chột dạ, ở trước mặt cha mẹ dĩ nhiên sẽ cực lực phủ nhận.

- Nói như vậy, là ngươi sẽ không nói đạo lý?

Thật ra khi nhìn thấy biểu hiện chột dạ của con trai mình, nữ nhân váy ghim hoa đã đoán được cái gì đó, trong lòng vừa tức giận con trai mình không biết phấn đấu, nhưng đồng thời lại không nỡ khi thấy trên mặt nó bị cào ra vài vết thương.

- Ai là người không nói đạo lý thì trong lòng các người chắc hẳn cũng rõ, ta cảnh cáo các ngươi, nếu như chuyện này không cho ta một kết quả thỏa đáng, hy vọng đến lúc đó các ngươi đừng hối hận.

Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Hướng Nhật, nếu đã quyết định xóa tên Trứu gia tại Bắc Hải, hắn cũng chằng ngại thuận tay làm thêm một cái .

- Ngươi đang đe dọa chúng ta đúng không?

Nữ nhân váy ghim hoa hiển nhiên nghĩ rằng Hướng Nhật đang muốn tống tiến họ, nếu như con trai mình không bị thương, thật ra một chút tiền bồi thường bà ta cũng không để trong mắt, hơn nữa bà ta cũng cố kỵ đến danh tiếng của Trần gia. Nhưng lúc này con mình lại là đối tượng bị hại, đối phương lại "ngang ngược vô lý" như thế, điều này làm bà ta bị chọc giận đến mức tim phổi cũng sắp nổ tung.

- Cô Hoàng, cô giải thích một chút về chuyện này đi.

Đã hoàn toàn khôi phục lại sau khi đau đớn, nam nhân áo buộc nơ thấy vợ mình đang có xu thế muốn cãi lộn, vội vã lôi bà ta qua một bên. Tìm được nhân vật then chốt cho sự kiện này, đợi hỏi rõ nguyên nhân hậu quả, rồi sau đó mới đưa ra quyết định

Hoàng Lôi đã sớm chờ để ra sân khấu, đối mặt với ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc đều nhìn về mình, có loại tư thái phong tao như đang bước trên thảm đỏ:

- Trần tiên sinh, chuyện là thế này, Hướng Ái nói em Trần Khải Văn cướp của em ấy 500 đồng, chuyện này tôi không nhìn thấy, nhưng tôi nghĩ rằng phương diện này khẳng định có hiểu lầm, em Trần Khải Văn bình thường rất ngoan ngoãn, đối xử với bạn bè trong lớp cũng rất tốt, hẳn là sẽ không cướp tiền của những em học sinh khác. Huống chi tiền tiêu vặt mỗi ngày Trần tiên sinh cho em Trần Khải Văn cũng sẽ không ít, sao Trần Khải Văn có thể đi cướp tiền của người khác được chứ?

Có thể nói, những lời này đã hoàn toàn nghiêng về phía vợ chồng họ Trần.

Ánh mắt lạnh lùng của Hướng Nhật nhìn qua cô giáo chủ nhiệm, có hơi hối hận là tại sao lúc nãy không ném nữ nhân này ra khỏi phòng làm việc quách cho xong.

Mà nữ nhân váy ghim hoa khi nghe được cô giáo chủ nhiệm nói thế, lúc này sắc mặt đã chuyển sang nghiến răng nghiến lợi:

- Lời nói của cô giáo chủ nhiệm ngươi đã nghe thấy rồi đấy, Văn Văn nhà ta không hề làm chuyện này. Hơn nữa chỉ có 500 đồng, Văn Văn nhà ta cũng sẽ không thèm lấy, cho dù ném trên mặt đất cũng sẽ coi như là không nhìn thấy.

- Rõ rằng là Trần Khải Văn thấy cháu không cẩn thận làm rơi tiền xuống đất, bạn ấy lập tức nhặt lên, cháu bảo bạn ấy trả lại, bạn ấy còn bảo là bạn ấy làm rơi.

Một giọng nữ non nớt đúng lúc này lại vang lên trong phòng làm việc, tuy rằng có vẻ hơi đường đột, nhưng lại rất đúng lúc.

Nữ nhân váy ghim hoa tức thì ngệch mặt ra, vừa mới nói con trai mình có nhìn thấy tiền rơi trên đất cũng sẽ không thèm nhặt, hiện tại vẻ mặt đã thay đổi thành loại giống như thẹn quá hóa giận, chỉ vào tiểu cô nương đang kéo góc áo của Hướng Nhật, cả người cơ hồ đã dán lên đùi hắn:

- Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, tiểu nha đầu, nhìn xem ngươi cào con trai ta thành cái dạng gì đây?

Tiểu cô nương bị dọa đến cả người co rúm, liền trốn ra sau Hướng Nhật, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

- Có cào thành cái dạng gì thì cũng tại nó gieo gió gặt bão, chắc là ngươi cũng nghe được rồi đúng không? Là tiểu tử nhà ngươi không đúng trước.

Hướng Nhật cũng chả thèm nói ra chuyện con gái mình bị thương ở cánh tay, dù sao việc này hắn nhất định phải lấy lại công đạo.

- Ngươi vẫn còn nói như vậy? Ngươi bị điếc à? không nghe thấy cô giáo chủ nhiệm nói như thế nào hả? Con ta căn bản không làm chuyện này.

Cơn giận của nữ nhân váy ghim hoa đã ngút trời, cũng học trò sở trường của chồng mình là chỉ tay lên sát mũi Hướng Nhật

Chồng bà ta ở bên cạnh thấy màn này cũng sợ hết hồn, hắn rất sợ Hướng Nhật lại giở thủ đoạn như trước đó, vội vã kéo bà ta lại cạnh mình.

- Nếu đã không giải quyết được, vậy thì báo cảnh sát đi.

Nam nhân áo buộc nơ vẫn còn duy trì lý trí ở trạng thái thanh tỉnh, kỳ thực nhìn thấy những vết thương trên mặt con mình, hắn cũng rất tức giận, nhưng hắn cũng nhìn ra đó chỉ là một chút thương tích ngoài da, chưa nặng bằng như vừa rồi mình phải chịu, nhưng việc mất mặt này hắn sẽ không nói ra.

- Tốt nhất là báo cảnh sát.

Lão hói nửa đầu ở bên cạnh cũng chêm vào nói một câu, thân là hiệu trưởng của cái trường này, đối với chuyện đã xảy ra tại trường học mà còn khiến cả phụ huynh tranh chấp đến độ khó hòa giải, loại sự tình này hắn cũng cực kỳ khó chịu, bởi vì hắn cảm giác được cái tôn nghiêm của một hiệu trưởng như mình đã bị khiêu khích, ngay cả hắn đứng ra cũng không thể dàn xếp được sự việc. Tuy nhiên bất kể ai đúng ai sai, hắn sẽ kiên quyết đuổi tiểu cô nương sinh sự kia ra khỏi trường.

- Tôi cũng đồng ý báo cảnh sát.

Cô giáo chủ nhiện Hoàng Lôi cũng phụ họa nói theo, đồng thời oán hận liếc mắt nhìn Hướng Nhật, tất cả sợ hãi vừa rồi phải nhận, lát nữa cô ta sẽ khai báo hết với cảnh sát.

- Chú....

Tiểu cô nương nghe thấy việc còn liên quan đến cả cảnh sát, trong tiềm thức có loại hoang mang sợ hãi xuất hiện.

- Đừng sợ, tất cả đã có chú ở đây.

Hướng Nhật ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu cô nương, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều. Ai dám làm con gái hắn chịu chịu uất ức, hắn sẽ khiến đối phương phải chịu uất ức còn lớn hơn thế, đây là suy nghĩ của hắn trong lúc này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.