Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 65: Mời anh hỗ trợ điều tra!



Tới giữa trưa thì bốn tiết học cuối cùng cũng trôi qua, Hướng Nhật tỏ vẻ như may mắn lấy tay lau lau mồ hôi trên trán mặc dù chẳng có giọt nào tồn tại. Vốn hắn nghĩ là có thể được về nhà để được ‘thoải mái’ một chút nhưng lại bị Sở đại tiểu thư dẫn tới căn tin số hai của trường học – có cái tên rất đẹp là – ‘Quán Ngon’!

Khi nghe tới căn tin thì Hướng Nhật do dự không dứt khoát gật đầu. Đối với thức ăn của căn tin thì hắn có chút ‘dị ứng’ nên luôn ‘giữ khoảng cách an tòan’, nhưng vì Sở đại tiểu thư và nàng đồ đệ đang làm phản kia hợp phiếu lại, hai phiếu cao hơn một phiếu của bản thân hắn nên – quyết định được thông qua!

Mặc dù cô nàng che dấu rất tài, bất quá theo Hướng Nhật phỏng đoán, chỉ sợ là không muốn về nhà nấu cơm là thật, chỉ là do hắn tối hôm qua vọt miệng nói một câu ‘tay em thô quá, có phải là do chuyện nấu cơm làm cho thành thế này không’. Đương nhiên, ý tứ của lưu manh cũng không phải là ngăn cản nàng vào phòng bếp, chỉ là muốn nhắc ‘khéo’ cái ‘công phu ngũ chỉ’ của nàng nên ôn nhu hơn mà thôi, kết quả đổi lấy hậu quả như vậy. Ai da! Sớm biết như thế, cần gì lúc đầu!

Nhìn thấy lưu manh đang thở ngắn than dài, vẻ mặt Sở Sở lộ ra vẻ đắc ý. Hừ, dám nói tay của ‘bà’ nhìn không thuận mắt a! Sau này đừng có mà mơ ‘bà’ đây vào bếp làm món cho ngươi an nhá!

Hướng Nhật không muốn nhìn cái vẻ ngang ngạnh của cô nàng nên lúc tới gần phòng ăn, mặc cho nàng có chấp nhận hay không, đưa tay ôm nàng vào trong lòng. Tiểu Thanh bên cạnh đã có lòng cảnh giác vừa định né tránh, nhưng ‘sư phụ cầm thú’ kia không có ý buông tha cho nàng, tay hắn liền đưa ngang khoát lên bờ vai nàng.

Cùng hai người đẹp ‘thân mật’ tới mức độ như vậy tiến vào phòng ăn không nghi ngờ gì là rất chói mắt. Vô luận là các sinh viên đang ngồi dùng cơm tại bàn hay là hàng người đang xếp hàng đều nhìn bọn họ với ánh mắt dị thường. Nói chung thì trong khuôn viên đại học mà một nam sinh ôm một nữ sinh tiến vào dùng cơm cũng không có hấp dẫn ánh mắt mọi người lắm, cùng lắm là làm cho mấy tay còn độc thân có chút ghen ghét mà thôi. Nhưng việc một lúc quàng tay hai người đẹp như thế - hơn nữa còn là hai người rất nổi danh nổi tiếng Đại mỹ nữ a – thì quả là không thuận mắt lắm. Nhất là mấy anh đang cô đơn mỗi tối bức xúc không thôi với tình trạng ‘bản năng sinh lí’ của mình, ánh mắt nhìn bọn họ có thể khiến cho một tảng băng không độ trong nháy mắt đạt tới trạng thái sôi trào.

Hướng Nhật cũng không quan tâm tới ánh mắt mọi người nhìn mình như thế nào, thậm chí thoáng đắc ý ở trong lòng một chút, lòng ‘hư vinh’ thấy như được thỏa mãn cực kì. Tay hắn như ‘vô tình’ trượt xuống một chút, chạm nhẹ vào cái mông tròn trịa đang nhếch lên cao của đồ đệ làm toàn thân nàng khẽ run lên. Đồng thời hắn lại dời tay đi, một lần nữa thả lại trên vai của nàng. Đương nhiên, phương diện này coi như là trả thù những cử chỉ ‘tạo phản’ của đồ đệ, nhưng thật ra hắn cũng muốn chiếm chút tiện nghi.

Sau khi chọn xong thức ăn ba người chọn một góc yên tĩnh mà ngồi. Nhìn thức ăn thơm tho đầy màu sắc trên bàn, sắc mặt Hướng Nhật lúc này mới không tỏ ra ‘dị ứng’ nữa. Nhắm ngay một miếng thịt heo béo ngậy (loại nửa nạc nửa mỡ) đưa lên miệng tính cắn ăn thì Sở Sở ngồi đối diện chợt quát to một tiếng:

- Chờ một chút!

- Có chuyện gì sao? – Lưu manh dừng đủa ngang miệng hỏi.

- Không có chuyện gì! Chỉ là thiếu một chén canh, để em đi mang lại. –Nói xong che miệng cười thầm rời đi.

Hướng Nhật cho dù có ngốc cũng biết cô nàng đây là muốn làm quê chính mình, thầm nhủ buổi tối sẽ tính sổ với nàng sau. Thoáng thấy đồ đệ đang ngồi cạnh khuôn mặt bất chợt đỏ bừng, nhìn hốc mắt chung quanh nàng thâm quầng, lưu manh không có ý tốt lên tiếng hỏi:

- Tiểu thanh, em tối hôm qua không ngủ được ngon giấc sao?

- Không, không có! Em ngủ rất ngon. – Thạch Thanh mặt đỏ bừng giải thích, bối rối tránh né ánh mắt lưu manh đang nhìn mình.

- Phải vậy không đó? Sao anh trông thấy em như ngủ không đủ giấc vậy?

- Em… - Thạch Thanh thấy vẻ mặt xấu xa của hắn, líu ríu nói không thành tiếng quay đầu sang bên. Nhớ tới việc tối qua nghe thấy những ‘âm thanh ma quỷ’ làm nàng tới bốn năm giờ sáng mới ngủ được, sắc mặt tự nhiên nhìn không tốt rồi. Hiện tại còn bị lưu manh hỏi tới chuyện này, làm nàng mắc cở không dám trả lời, chỉ muốn tìm nơi nào né tránh ánh mắt của hắn cho xong chuyện.

- Em chỉ mới đi một chút thôi mà anh khi dễ Thanh tỷ rồi sao, anh ngứa ngấy chổ nào có cần em giúp không?

Sở Sở trên tay đang bưng một chén canh, vừa quay trở lại thì thấy thần tượng Thanh tỷ của nàng đang ủy khuất ngồi đó nên vội vàng muốn ra tay tương trợ.

- Làm gì có chuyện đó! Anh là sư phụ mà đi bắt nạt đệ tử của mình nói ra không có ai tin nghe.

Hướng Nhật ân cần nhận lấy chén canh trên tay nàng, vẻ mặt khoa trương bốc phét nói.

Thạch Thanh nhăn nhăn cái miệng nhỏ nhắn khi nghe hắn nói. Đối với sư phụ nàng da mặt dày cở nào thì nàng đã biết từ lâu, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, chỉ biết ăn ăn uống uống mà thôi.

- Hừ, rất nhiều sư phụ là sói đội lốt người đó thôi. Khi dễ đệ tử cũng là chuyện rất bình thường phải không?

Nói xong thì buông chén canh xuống, quay đầu nhìn Thạch Thanh nói tiếp:

- Thanh tỷ! Hướng Quỳ mà có khi dễ chị thì nói cho em biết nghe. Em sẽ giúp chị giải quyết hắn!

Thạch Thanh nhẹ nhàng mà ngẩng đầu, muốn nói lại thôi nhìn nhìn lưu manh liếc mắt một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Mặc dù một câu cũng chưa từng nói, nhưng trông thấy bộ dáng có vẻ rất ‘miễn cưỡng’ – có muôn điều muốn nói nhưng không dám nói ra – kia của nàng, hơn nữa chắc do khiếp sợ ‘dâm uy’ của cầm thú sư phụ mà ra thế. Sở Sở liền trừng mắt giận dữ nhìn lưu manh:

- Hướng Quỳ! Anh còn dám nói không có?

Hướng Nhật vô tội vuốt cái mũi nói:

- Anh chỉ là hỏi một chút xem Tiểu Thanh tối hôm qua có ngủ ngon hay không mà thôi, cái này không tính là khi dễ chứ hả?

- Anh…

Sở Sở trong lòng có quỷ nên khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, màu đỏ trong nháy mắt lan nhanh bao trùm lên cái cổ trắng như tuyết của nàng. Thái độ hùng hổ vấn binh hỏi tội ban đầu không còn tồn tại nữa, khí thế suy sụp xuống rõ ràng. Oán hận đưa mắt nhìn ‘kẻ gây nên tội lỗi’ kia một cái, sau đó cúi đầu vừa gắp vừa nuốt thức ăn trước mặt mà không hề thưởng thức qua mùi vị, tựa hồ như chúng là lưu manh cho nàng cắn nàng xé!

- Sư phụ, em ăn no rồi… Em đi trước đây.

Nghe thấy hạ lưu sư phụ không giữ mồm giữ miệng nói, Thạch Thanh nhanh chóng rời khỏi như bị ma đuổi. Ở lại đây, nói không chừng lát sau còn phải chịu đựng những từ ngữ làm người khác ‘tim đập tai nóng’ phun ra từ miệng hắn.

- Tiểu Thanh gặp quỷ sao? – Hướng Nhật nhìn bóng lưng đồ đệ đi xa, ra vẻ nghi hoặc hỏi.

- Không sai! Anh chính là con quỷ chán ghét kia đó! – Sở Sở hung hăng trừng mắt liếc hắn trả lời.

- Ha ha, em khích lệ như vậy làm anh mắc cở quá. – Lưu manh làm bộ thẹn thùng cong cong cái ót nói.

- Anh đừng ác mồm ác miệng quá!

oIo

Uống một hơi hết chén canh, Hướng Nhật ăn no ợ hơi một cái, tỏ ra hài lòng vỗ vỗ bụng mình. Bữa ăn này xem ra có kém tay nghề do Sở Sở làm nhưng không đến nổi khó nuốt, thậm chí coi như ngon miệng. Đang lúc muốn đứng dậy rời đi thì một thân hình người đẹp cao gầy mặc bộ váy chức nghiệp cảnh sát xuất hiện trước mắt.

- Là chị sao? – Sở Sở đề phòng nhìn nàng nói. Người con gái này đã nhiều lần xuất hiện tại bên người lưu manh, không biết có ý gì.

- Tìm anh có gì sao? – Hướng Nhật liếc xéo người đẹp với một dáng vẻ cà lơ phất phơ hỏi nàng.

- Hướng tiên sinh, có một vụ án muốn anh đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Thiết Uyển tựa hồ không chú ý tới cô gái xinh đẹp đang có thái độ coi nàng như ‘địch thủ’, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào lưu manh

- Em có thấy phiền không hả, có ba ngày mà hai lần tìm anh hỗ trợ điều tra? Cho dù em dư dả thời gian cũng nên nghĩ cho anh một chút chứ. Anh còn là một sinh viên nên phải dành thời gian cho học hành đúng không?

Hướng Nhật mơ hồ đoán ra ý đồ mà nàng tìm mình. Chuyện lớn như vậy khẳng định là dấu diếm không được, bất quá đối phương nhiều nhất cũng chỉ hỏi qua chuyện quán bar bị thiêu hủy mà thôi. Về phần chuyện giết người, cho dù nàng có chỉ số thông minh cao tới cở nào chắc cũng không có khả năng nghĩ là có liên quan tới hắn.

- Đúng vậy! – Sở Sở bất mãn lên tiếng ủng hộ.

- Hướng tiên sinh, xin mời anh phối hợp cùng cảnh sát chúng tôi, nếu không đừng trách sẽ còng tay anh dẫn về đồn!

Mở đầu là dùng từ ‘xin mời’, câu sau liền biến thành uy hiếp đến trắng trợn.

- Được rồi! Nhưng có thể nói cho biết trước là có chuyện gì hay không? - Ở cái nơi đông người này, lưu manh cũng không hy vọng bị bắt giải đi ra khỏi trường học một cách dọa người đến vậy.

- Đến cục cảnh sát anh sẽ biết! – Thiết Uyển lạnh lùng ném ra một câu rồi xoay người bước đi.

Hướng Nhật bất đắc dĩ nhún nhún vai. Sau khi an ủi Sở Sở cho nàng bớt phẫn nộ, theo người đẹp cảnh sát rời khỏi phòng ăn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.