Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 640: Ngươi đứng lại đã



Anh vợ Sở Từ đúng là bị đánh, hơn nữa bị thương còn không nhẹ, theo lời bác sĩ, ít nhất phải nằm trên giường bệnh một tháng. Mà được thế là nhờ gã phát dục biến thái Tinh Tinh lúc ấy cũng có mặt, là hắn cản đối phương lại, nếu không anh vợ còn bị thương nặng hơn. Có điều Tinh Tinh mặc dù da thô thịt dầy, nhưng vẫn phải nằm trên giường bệnh một tuần lễ.

Hướng Nhật biết rất rõ thực lực của Tinh Tinh, có thể làm cho hắn bị thương, trừ phi là người có cơ bắp kinh khủng ngang ngửa hắn, bằng không cũng chỉ có thể là dị năng giả.

Theo lời Sở Sở miêu tả, đối phương chỉ có một người, hơn nữa còn rất trẻ, trông như trai bao vậy. Nói cách khác, tuyệt đối không phải loại có thân hình biến thái giống Tinh Tinh.

Về nguyên nhân xích mích, cũng không biết nên nói thế nào cho phải, ông anh vợ nhiễu sự và Tinh Tinh đi dạo trong siêu thị, đúng lúc bắt gặp muội muội Sở Sở mua quần áo, bèn thuận miệng lên tiếng chào hỏi, nhưng bởi vì nhất thời sơ ý, dẫm lên chân một gã trai bao đang đi cùng một cô gái.

Sau đó gã trai bao kia bắt đầu nổi đóa, bắt ông anh vợ nhiễu sự phải lâu sạch giày cho gã, mà thực ra trên giày căn bản không có vết bẩn nào. Ông anh vợ trước giờ luôn quen thói công tử, làm sao có thể chịu sỉ nhục như vậy được, thừa dịp gã trai bao kia không chú ý cho gã một cái tát ngay tại chỗ, đồng thời cũng vì thế mà bị đánh một trận tơi bời.

Tinh Tinh thấy tình huống không ổn, lập tức gia nhập cuộc chiến, nhưng kết quả cuối cùng cũng không hơn gì, nếu không phải cô gái bên cạnh gã trai bao lên tiếng khuyên can, lúc ấy ông anh vợ đã ngã xuống, chắc Tinh Tinh cũng phải nằm bệnh viện một tháng trở lên, vì lúc ấy ông anh vợ đã ngã xuống, chỉ còn mình Tinh Tinh cố chống cự.

Dựa theo những gì miêu tả, Hướng Nhật đoán gã trai bao kia là một dị năng giả, nếu không sẽ không thể đánh Tinh Tinh đến nỗi không còn sức hoàn thủ. Đồng thời Hướng Nhật cũng minh bạch tại sao đối phương dám hướng động thủ với ông anh vợ nhiễu sự, đổi lại là người bình thường, đương nhiên sẽ không dám làm gì người giàu nhất Bắc Hải trong tương lai, nhưng dị năng giả thì khác, bọn họ chẳng thèm quan tâm đối phương có quyền thế lớn cỡ nào, trừ phi gia tộc đối phương cũng có dị năng giả thì mới có thể khiến bọn họ kiêng kỵ vài phần.

Cúp điện thoại, Hướng Nhật vội vả chạy về tổng bộ RAPIST, bởi vì hắn đáp ứng Sở Sở sẽ trở về Bắc Hải ngay lập tức.

Trước khi Hướng Nhật chạy về, cảnh sát đã bỏ chạy rồi, không rút không được, một là không có chứng cớ, hai là biểu hiện của Hướng Nhật quá mức quỷ dị, không người nào dám đối kháng với loại quái vật phi nhân loại này. Về phần vị thủ trưởng ria mép biến mất cùng Hướng Nhật, Dương cảnh quan để tiểu mỹ nữ cảnh sát ở lại tổng bộ RAPIST chờ tin tức, mặc dù Hướng Nhật quả thật biến thái, nhưng Dương cảnh quan cũng không cho là đối phương dám một mình chống lại Đại Hàn dân quốc.

- Ngô lão bản, phiền ông giúp ta đặt vé máy bay về Bắc Hải.

Về đến nơi, Hướng Nhật đuổi tiểu mỹ nữ cảnh sát Lý Trinh Lan đi, lúc bỏ đi vẻ mặt nàng ta vừa tức giận lại vừa phức tạp, sau đó hắn nói chuyện với Ngô Thế Vinh, người nãy giờ vẫn giữ nụ cười trên mặt.

- Hướng tiên sinh phải về sao?

Ngô Thế Vinh có chút kinh ngạc và tiếc nuối, vừa mới được chứng kiến sự lợi hại của Hướng Nhật, hắn không muốn một trợ thủ lớn như vậy bỏ đi ngay.

- Uhm, bên kia xảy ra chút chuyện.

Hướng Nhật cũng không nói tỉ mĩ, hắn tin Ngô lão bản cũng sẽ không hỏi.

Quả nhiên, Ngô lão bản thấy Hướng Nhật không muốn nói, cũng tự giác không hỏi nữa:

- Không thành vấn đề, ta lập tức cho người đi thu xếp.

Tuy nói Hướng Nhật nhập cư trái phép tới Seoul, muốn đáp máy bay trở về quả có chút khó khăn, nhưng thế cũng không làm khó được Ngô Thế Vinh - đại lảo bản của RAPIST.

o0o

Tuy nói cuối cùng vẫn giải quyết ổn thỏa vấn đề vé máy bay của Hướng Nhật, nhưng đến lúc hắn lên phi cơ thì đã là hơn 6 giờ chiều. Trở lại Bắc Hải, vừa vặn 8 giờ rưỡi.

Còn đám Hầu Tử lưu lại Hàn Quốc, Lưu Phi cũng tạm thời ở lại cùng bọn họ. Một là có thể ở bên cạnh chiếu cố đám Hầu Tử, hai là trám chỗ trống sau khi Hướng Nhật rời đi.

Nói tóm lại, chuyện bên Hàn Quốc xem như đã yên ổn, qua những gì Hướng Nhật thể hiện, tin chắc cảnh sát cũng không dám tùy tiện tìm RAPIST để gây phiền toái.

Ra khỏi phi trường, Hướng Nhật định gọi điện thoại báo cho Sở Sở một tiếng, để các nàng lái xe tới đón mình. Nhưng rồi nghĩ lại, hay là không gọi điện thoại, hắn muốn đến chỗ ông anh vợ nhiễu sự và Tinh Tinh nằm viện trước, xem rốt cuộc thương thế bọn họ thế nào.

Sở Sở trong điện thoại đã nói cho hắn biết địa chỉ bệnh viện, Hướng Nhật có thể dễ dàng tìm được.

Bệnh viện nhân dân số 6 Bắc Hải, so với bệnh viện nhân dân số 9, hiển nhiên tốt hơn không chỉ một bậc. Một nơi thuộc loại đặc biệt cấp 3, một nơi thuộc loại hạng nhất cấp 2, chênh lệch giữa hai bên nhìn qua là biết. Hơn nữa, bệnh viện nhân dân số 6 tọa lạc ở vị trí thật sự quá đẹp, nằm ngay bên bờ con sông nội địa duy nhất chảy qua Bắc Hải.

Vốn Hướng Nhật định đi taxi đến thẳng cổng bệnh viện nhân dân số 6, nhưng khi chạy ngang qua môt mái đình nhỏ bên bờ sông, nhớ tới màn kích tình cùng nữ hoàng ở trong này, hắn thay đổi chú ý, kêu lái xe đỗ lại đây.

Chậm rãi đi tới trước vòng bảo hộ bên bờ sông, nhìn từng đôi tình lữ hoặc cười đùa hoặc thì thầm với nhau đi ngang qua mình, Hướng Nhật không khỏi có chút cảm khái, không biết nữ hoàng hiện tại đang làm gì.

- Tiên sinh, muốn mua hoa không ạ?

Một giọng nói non nớt nhưng ngọt ngào vang lên từ phía sau.

Hướng Nhật xoay người lại nhìn, là một cô bé tay cầm theo giỏ hoa, ước chừng 10 tuổi, do ánh đèn neon bên đường chiếu rọi xuống, mặt cô bé trông hồng nhuận khác thường, hai mắt to tròn, nét ngây thơ trong đó khiến người ta phải đau lòng thương tiếc. Tay phải cô bé cầm một nhánh hồng đã được gói ghém cẩn thận, mà giỏ hoa treo trên cánh tay trái mảnh mai đại khái còn khoảng vài chục nhánh.

Hướng Nhật không khỏi cười khổ, cô bé này thật sự không có mắt nhìn người, không thấy mình chỉ có một người thôi sao? Còn mua hoa làm gì? Nhưng thấy vẻ cầu khẩn trong mắt cô bé, Hướng Nhật cũng không nỡ cự tuyệt. Nhỏ như vậy đã đi bán hoa, hẳn là phải có lý do khiến lòng người phải tái tê.

Móc túi ra, chỉ có một tấm thẻ màu vàng, Hướng Nhật lại cho vào trong túi áo, sau đó nói với cô bé đang nhìn hắn đầy mong chờ:

- Tiểu muội muội, anh đi lấy tiền đã, xong mới mua hoa của em được không?

- Dạ, tiên sinh, em chờ ở chỗ này.

Cô bé lễ phép đáp, trong lời nói còn mang ý cảm tạ người hảo tâm.

Vừa hay cách đó mười mấy mét có một máy ATM, Hướng Nhật rút ra năm ngàn, đi tới bên cạnh cô bé, đưa cho cô bé hai trăm. Cũng không phải không muốn cho nhiều, mà cho nhiều cũng không phải là giúp cô bé, mà là hại cô bé.

- Thúc thúc, không cần nhiều như vậy.

Cô bé bất tri bất giác thay đổi cách xưng hô, nhìn hai tờ tiền mặt mới tinh đưa tới trước mặt mình, trong mắt mặc dù sáng ngời, nhưng cô bé cũng không đưa tay ra đón.

- Anh mua toàn bộ hoa của em.

Hướng Nhật không ngờ cô bé lại cự tuyệt, lập tức tìm một cái cớ khác.

- A.

Cô bé giật mình bụm miệng, chắc là lần đầu tiên gặp được khách muốn mua toàn bộ hoa của mình.

- Cầm lấy đi.

Hướng Nhật không đợi cô bé nói nên lời, trực tiếp nhét tiền vào trong tay của cô bé, sau đó cầm lấy nhánh hoa trong tay cô bé rồi cất bước rời đi. Nhưng còn chưa được hai bước, cô bé đã đuổi tới kéo ống quần hắn lại.

- Còn có việc gì sao?

Hướng Nhật nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô bé.

Cô bé không nói chuyện, chỉ lanh lẹ đưa cả giỏ hoa cho Hướng Nhật, rồi xoay người chạy mất.

Hướng Nhật buồn cười lắc lắc đầu, cũng không đuổi theo, cô bé hiển nhiên là không muốn chiếm lợi từ mình, ngay cả giỏ hoa cũng "Bán" cho mình luôn. Có điều mình mang theo một giỏ hoa như vậy, trông chẳng ra làm sao. Có lòng muốn ném nó đi, nhưng nghĩ tới ánh mắt ngây thơ của tiểu cô nương kia, Hướng Nhật lập tức vứt khỏi đầu ý nghĩ này.

Trước mặt có một nam một nữ đi tới, nam toàn thân mặc âu phục màu trắng, tầm vóc tương tự Hướng Nhật, môi hồng răng trắng, trông rất tuấn tú khí , có thể ví như bạch mã vương tử. Nữ cũng rất đẹp, mặc dù đi giày bệt nhưng vẫn cao hơn bạch mã vương tử bên cạnh không ít, chẳng qua là giữa hai đầu lông mày thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ ưu sầu. Bạch mã vương tử bên cạnh không ngừng nói chuyện với nàng, có đi nàng chỉ đáp lại câu được câu không cho có lệ.

Hướng Nhật không phải thánh nhân, cái cô nàng dù trang điểm rất đậm nhưng vẫn không che dấu được dung nhan xinh đẹp kia rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng hắn cũng không xen vào việc của người khác, thản nhiên đi ngang qua hai người.

- Này, ngươi đứng lại đã!

Vừa mới đi thêm được một bước, phía sau lại truyền đến giọng của một nam nhân. Âm thanh rất gần, ắt hẳn là của bạch mã vương tử kia.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.