Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 591: Á Mỹ mất tích



Hướng Nhật cầm lấy điện thoại, uể oải hỏi:

- Cô tìm tôi có việc gì không?

Từ phía bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh:

- Ngươi và một người “Dị đoan” ở cùng một chỗ sao?

Hướng Nhật vừa nghe xong là biết tên cha xứ tóc nâu trẻ tuổi kia đã kể cho cô nàng biết chuyện tình ở đây, bất quá hắn cũng không lo ngại gì, thẳng thắn hỏi lại:

- Thế có vấn đề gì không?

- Ngươi hẳn biết “Dị đoan” đối với xã hội rất là nguy hiểm…

- Không phải cô muốn tôi giao người cho Vatican đó chứ?

Hướng Nhật không đợi Anna nói xong liền lạnh lùng cắt ngang lời của nàng, hắn cũng biết cô nàng Anna này cũng bị tẩy não từ nhỏ nên đối với “Dị đoan” rất bài trừ, đồng thời nói tiếp:

- Maria à, tôi nói cho cô biết, việc này là không có khả năng a!

- Ta biết , cô ả “Dị đoan” đó rất đẹp nên ngươi luyến tiếc phải không? Bất quá ngươi không muốn Sở Sở các nàng biết được đó chứ?

- Cô uy hiếp tôi sao?

Hướng Nhật trong lòng cảm thấy khó chịu, cô ả chẳng những nói hắn tham hoa háo sắc, đã vậy còn muốn uy hiếp hắn.

- Ta chẳng dám làm cái chuyện đó đâu, chỉ là ta muốn khuyên ngươi thôi , ngươi cùng “Dị đoan” ở cùng một chỗ không có cái gì tốt đẹp cả.

Nghe thấy Anna không có vẻ muốn tố cáo chuyện tình của hắn, cũng không nhắc đến việc mang cô nàng “Dị đoan” về Vatican, xem ra có chút đang nhân nhượng hắn.

Hướng Nhật hắc hắc cười, liền muốn đùa giỡn với nàng một hai câu:

- Vậy cô ấy ở cùng một chỗ với đại tu sĩ Anna xinh đẹp mới thực là tốt đúng không?

Phía bên kia lập tức truyền đến thanh âm lạnh lùng:

- Hướng tiên sinh, ta mong ngươi tôn trọng ta một chút!

Nói xong liền cúp điện thoại.

Hướng Nhật cười cười, như vậy mà còn bảo là không tôn trọng, nữ nhân này cũng quá bảo thủ a.

Sau khi cất điện thoại, nhìn về phía đám cha xư đang tức giận vì câu nói của hắn vừa rồi, thủng thẳng nói:

- Ây, chúng ta đi trước đây, nếu muốn mời ăn cơm thì nhớ gọi điện thoại báo sớm một chút.

Năm vị cha xứ khuôn mặt tỏ ra rất kích động, nhưng vì quan hệ của hắn với giáo chủ và đại tu sĩ Anna nên họ cũng không có cử chỉ kích động nào khác, chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi nam nữ kia rời đi.

- Jack tiên sinh, anh quen biết người của Vatican sao?

Trên hành lang của giáo đường, Lưu Phi đột nhiên hỏi, đây cũng chính là câu hỏi đầu tiên của nàng sau một khoảng thời gian trầm mặc đi theo sau hắn từ nãy đến giờ.

- Cũng có một vài lần gặp gỡ!

Hướng Nhật nhàn nhạt trả lời.

- Người vừa nói trong điện thoại là . . . bạn gái của anh phải không?

Lưu Phi hơi có chút mất tự nhiên khi hỏi vấn đề này.

- Cái đó thì không phải!

Hướng Nhật không chút do dự phủ nhận, cô ả Anna kia không thể nào là nữ nhân của mình, thực ra thì cô ả cũng đầy gợi cảm, bất quá cô ả lại bị ái, làm chính thất cho người ta còn không được, nói chi còn làm thê thiếp gì đó.

Trong lòng tự YY một phen, Hướng Nhật vừa đi ra khỏi giáo đường thì giật mình khi thấy nữ phiên dịch vẫn đứng ở bên ngoài, lông mày hơi nhéo lại hỏi:

- Cô sao còn ở đây?

- Tôi…

Nữ phiên dịch có chút lúng túng trả lời, vừa muốn giải thích điều gì đó thì Hướng Nhật liền cắt lời :

- Vừa đúng dịp, cô dẫn Lưu Phi tiểu thư đi dạo một chút nhé.

Hướng Nhật chợt nhớ tới mục đích của nữ nhân băng giá này nên cũng để cho nữ phiên dịch dẫn nàng ta đi mua sắm chút quần áo.

- Jack tiên sinh, còn anh thì sao?

Lưu Phi nhỉn về phía Hướng Nhật hỏi.

- Tôi trở về trước, tiếp tục đánh bạc một lúc.

Hướng Nhật khoát tay nói, rồi xoay người đi luôn.

Trong ánh mắt của Lưu Phi tỏ ra thất vọng khi thấy Hướng Nhật rời đi.

- Lưu Phi tiểu thư, cô thích Hướng tiên sinh phải không?

Nữ phiên dịch nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi kia của Lưu Phi nên lập tức đoán được tâm sự của nàng ta.

- Đúng vậy!

Lưu Phi không có chút lưỡng lự thừa nhận, nhưng lại cười khổ nói tiếp:

- Nhưng anh ấy tựa hồ đối với ta không có một chút cảm giác nào hết!

- Lưu Phi tiểu thư, cô cứ an tâm, cô đẹp như vậy Hướng tiên sinh sớm muộn cũng thích cô thôi!

Nữ phiên dịch an ủi.

- Hi vọng là vậy.

Lưu Phi có chút cô đơn nói, nàng biết, nàng bây giờ cũng chưa có thể nói được mình là bằng hữu của Hướng Nhật chứ đừng nói đến chuyện kia.

*

Bữa cơm tối cũng không giống như ăn lúc trưa ở ngoài nhà hàng, lúc này lão bản của RAPIST ngồi ở ghế chủ của bàn tiệc rượu, đương nhiên, đồ ăn thức uống đều là từ nhà hàng cao cấp nhất thủ đô đưa tới.

Trong bàn tiệc ngoài vị Boss to nhất của RAPIST là Ngô lão bản còn có nhị lão bản Kim Thành Chung, vừa được bổ nhiệm lên chức tam lão bản Thiên Minh Hạc và thanh niên cột tóc đuôi ngựa buổi trưa từng tiếp đãi Hướng Nhật kia. Có người nói địa vị của hắn ngang hàng tam lão bản, bất quá bề ngoài thì coi như là dưới một cấp.

Bên phía Hướng Nhật chỉ có một mình hắn cùng với Lưu Phi, còn đám Hầu Tử thì ngồi cùng bàn với đám thủ hạ đàn em của RAPIST.

Không thể không nói, tại cao ốc RAPIST này Hướng Nhật được vuốt mông ngựa lên tới tận mây nên hắn rất khoái trá.

Trong khi bữa tiệc vừa mới bắt đầu một lúc thì chuông điện thoại vang lên.

Hướng Nhật có chút xấu hổ bởi vì tiếng chuông vang lên là từ trong điện thoại của hắn, nhìn vào màn hình hiện lên một số điện thoại lạ, Hướng Nhật suy nghĩ một chút liền bước ra một chỗ tiếp điện thoại.

Vừa bắt điện thoại lên thì truyền đến một giọng nói bằng tiếng Anh có chút quen thuộc:

- Xin chào, đây có phải là số điện thoại của Đại Đảo tiên sinh phải không?

- Đại Đảo tiên sinh?

Hướng Nhật sửng sốt, nghe tên thì tựa như là tên người Nhật thì phải:

- Xin lỗi, ngài gọi sai số rồi.

Vừa định cúp máy, bên kia liền nói tiếp:

- Đại Đảo tiên sinh, tôi là Quảng Điền lão sư, ngài có thể không nhớ. Tôi là giáo sư của học sinh Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ, chúng ta từng gặp gỡ qua vào lúc trưa nay đó.

- A, tôi nhớ rồi, có chuyện gì không vậy?

Hướng Nhật lập tức nhớ lại, thảo nào mà giọng nói lại nghe quen như vậy, thế nhưng hắn từ lúc nào tên là Đại Đảo đây chứ? Bất quà vì tôn trọng đối phương là cô giáo của anh em Anh Tỉnh nên hắn vẫn lịch sự hỏi lại.

- Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ mất tích rồi.

- Cái gì, mất tích là sao?

Hướng Nhật không khỏi hỏi lại với giọng nói lớn hơn khiến cho hai bên trái phải đang ăn cũng phải giật mình nhìn qua, Hướng Nhật có chút giằn giọng xuống hỏi tiếp:

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Vừa mới phát hiện ra, tới thời gian hẹn dùng cơm tối mà không thấy bọn họ trở về, gọi điện thoại cho họ thì cũng không thấy ai nhấc máy.

Hướng Nhật có chút dự cảm bất an nên hỏi tiếp:

- Còn có ai khác mất tích ngoài các nàng không?

- Không có, tất cả học sinh đều về đầy đủ, chỉ thiếu hai người đó thôi.

Mặc dù vừa nghe tin có chút thất thần nhưng Hướng Nhật không hoàn toàn mất lý trí liền hỏi lại:

- Cô làm sao có được số điện thoại của tôi ?

- Là học sinh Anh Tỉnh Hữu Tác nói cho tôi biết!

Hướng Nhật giờ mới nhớ lại chính mình đã cho hai huynh muội Anh Tỉnh Hữu Tác và Vưu Kỷ Tử số điện thoại của mình, nếu Hữu Tác không mất tích thì Quảng Điền lão sư biết số điện thoại của mình cũng không có gì là kì lạ. Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật lại hỏi:

- Hữu Tác cũng không biết hai cô bé đó đi đâu sao?

- Đúng vậy, Đại Đảo tiên sinh, anh nói chuyện này phải làm sao bây giờ, phải chăng chúng ta nên báo cho cảnh sát?

Giọng nói của Quảng Điền giáo sư có chút hoảng loạn vang lên.

- Trước tiên khoan báo cho cảnh sát , chuyện này để cho tôi xử lý, các người hãy yên tâm chờ tin của tôi.

Hướng Nhật cúp máy, vẻ mặt âm trầm trở lại ghế ngồi.

- Hướng tiên sinh, xảy ra chuyện gì

Ngô lão bản vừa nhìn thấy sắc mặt của Hướng Nhật thì lập tức đoán ra đã có chuyện gì quan trọng xảy ra nên trực tiếp hỏi.

- Hai muội muội của ta đã mất tích.

Hướng Nhật nhìn lướt qua mấy người đang ngồi quanh bàn, chú ý nhất là thanh niên tóc cột đuôi ngựa.

- Cái gì?

Ngô lão bản kinh ngạc đứng lên, thanh niên tóc đuôi ngựa lập tức hiểu ra, việc này chắc chắn có liên quan đến chuyện lúc trưa.

Ngô lão bản sắc mặt đột biến, bởi vì hắn nghĩ ngay đến một khả năng kia.

Hướng Nhật cũng nghĩ tới khả năng đó, liền lạnh lung nhìn thanh niên tóc đuôi ngựa hỏi:

- Là kẻ đó làm ư?

Ngô lão bản mồ hôi chảy ròng, hắn biết Hướng Nhật hỏi chính là người kia, vội vã nói:

- Hướng tiên sinh, để ta gọi điện thoại hỏi dùm ngài, nếu như đúng là hắn ta sẽ nhất định…

- Không cần, nói cho ta biết hắn hiện tại ở chổ nào, ta sẽ đi tìm hắn.

Hướng Nhật cắt ngang lời nói, hai cô bé bị mất tích, hơn nữa sau sự việc buổi trưa kia, hắn khẳng định 8 đến 9 phần là kẻ đó làm. Đối với sự bất hoà trong nội bộ của Ngô lão bản và em trai của hắn thì Hướng Nhật không quan tâm, nhưng nếu đối phương đã dám động tới hắn thì hán tuyệt không thể bỏ qua.

Chỉ mong tên khốn kia không có làm ra cái chuyện gì ngu xuẩn, bằng không, hắn nhất định sẽ hối hận khi sinh ra trên thế giới này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.