Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 586: Của người phúc ta



Nói đúng ra thì cũng không muốn nhìn thấy người trong Rolls-Royce lắm, nhưng bị bạn mình cố lôi kéo, cô bé xinh đẹp đành đi theo nàng ta.

Nam sinh bên cạnh cũng tập trung sự chú ý vào chiếc Rolls-Royce lúc này đã dừng lại, hình như đối với người trong xe cũng có chút hiếu kỳ, hay nói đúng hơn là cực kỳ hâm mộ -- từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra điều này.

Từ trên xe bước xuống đầu tiên là một thanh niên cao to cột tóc đuôi ngựa, trông cũng có nét đẹp trai, con mắt cô bé xinh xắn đáng yêu lập tức sáng như sao, vẻ mặt tỏ ra si mê:

- Đẹp trai quá. . .

Tuy nhiên, lời cảm thán còn chưa nói hết đã bị nàng gắng gượng nuốt trở về, bởi vì nàng thấy thanh niên tóc đuôi ngựa đẹp trai sau khi xuống xe cũng không đi vào nhà hàng, mà đi tới ghế sau khom lưng mở cửa xe. Nhìn động tác này của hắn, ai cũng có thể đoán được, hắn cũng không phải chủ nhân chiếc xe này, chỉ là một tài xế làm việc chu đáo mà thôi. Điều này làm cho đám người cô bé xinh xắn đáng yêu càng mong chờ người trong xe đi ra.

Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, người tiếp theo xuống xe chính là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mái tóc thật đen và dài, nhưng lại khiến người ta cảm giác nàng có phần lạnh lùng, có vẻ như như người khác không dễ gì tiếp cận.

Cô bé xinh xắn đáng yêu đầu tiên là thất thần một phen, sau đó mới cảm khái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cô gái vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi có chút tự ti. Nhưng ngay sau đó nhớ tới cái gì đó, nàng lại khôi phục sự tự tin vốn có.

Người kế tiếp từ trong xe đi ra là một thanh niên, nhưng lại khiến cho người ta thất vọng nhiều lắm, có thể là vì lãnh diễm nữ nhân đi ra trước hắn đã lấy hết ánh hào quang, đương nhiên, cũng có thể là vì cách ăn mặc của hắn không hợp mắt chút nào. Trên người mặc một bộ trang phục giản dị có phần cũ kĩ, đầu tóc rối bời, trông như đã hơn mười ngày không chải truốt gì, thế mà lại còn đeo một cặp kính gọng đen quê mùa, trời ạ, quả thực giống người của những năm 80 xuyên việt tới thời đại này vậy.

Cô bé xinh xắn đáng yêu nhất thời trợn tròn mắt, hoàng tử bạch mã trong mong đợi lại biến thành gà mái, trong lòng đương nhiên hết sức thất vọng. Tuy nhiên ngay sau đó, con mắt vốn đang ảm đạm của nàng lại sáng lên, bởi vì nàng càng nhìn càng cảm thấy hình dáng nam nhân gà mái này rất quen thuộc.

- Đó là. . .

Cô bé xinh đẹp bên cạnh và nam sinh duy nhất cũng cảm thấy dường như đã gặp qua nam nhân ăn mặc lếch thếch kia ở nơi nào đó, nhịn không được bèn cùng cô bé xinh xắn đáng yêu liếc mắt nhìn nhau.

- Hướng ca?

Cô bé xinh đẹp được gọi là Á Mỹ là người đầu tiên nói ra một cái tên, tiếp đó hai người bạn còn lại cũng cùng nhau gật mạnh đầu.

Sau khi ba người đã xác định chắc chắn, cô bé xinh xắn đáng yêu liền tỏ ra hớn hở, không để ý đến mấy cái khác nữa, ở ngay bên đường đối diện hướng về phía nam nhân gà mái kia gọi to:

- Ca ca –

Hướng Nhật thực sự thấy rất khó hiểu, vừa xuống xe thì nghe có người dùng tiếng Anh gọi "Ca ca", lúc đầu hắn cũng không để ý, nhưng tiếng gọi "Ca ca" vẫn vang lên liên tục, hơn nữa âm thanh cũng càng lúc càng lớn, điều này cho thấy, người gọi "Ca ca" càng ngày càng đến gần mình.

Hướng Nhật vẫn không để ý, hắn vốn không có muội muội nào nói tiếng Anh, cho nên dù thanh âm của đối phương nghe có phần lanh lảnh quen tai, nhưng chỉ nghĩ đấy là giọng đặc thù của các thiếu nữ ở tuổi dậy thì, đang định theo thanh niên tóc đuôi ngựa đi vào nhà hàng, Lưu Phi bên cạnh đột nhiên kéo hắn một cái:

- Jack tiên sinh, anh quen biết ba người bên kia không?

- A?

Nghe câu hỏi ấy, Hướng Nhật lập tức hiếu kỳ quay đầu lại, nhìn theo hướng ngón tay của lãnh diễm nữ nhân, phát hiện ở bên đường đối diện bên đang có ba thiếu niên nam nữ đi tới, nhịn không được bèn thốt ra một tiếng kinh dị.

Tuy chỉ ở chung trong một thời gian rất ngắn, nhưng Hướng Nhật sao có thể quên chuyến đi đến nhà bà ngoại Thạch Thanh ở Nhật Bản cơ chứ? Hiển nhiên, đối với người thân trong nhà bà ngoại đồ đệ, hắn cũng nhớ rất rõ. Chỉ là Hướng Nhật thấy kỳ quái khi gặp bọn họ ở chỗ này – biểu đệ và biểu muội của Thạch Thanh, Anh Tỉnh Á Mỹ và Anh Tỉnh Hữu Tác, còn có một người là bạn học cùng lớp với Anh Tỉnh Á Mỹ, một tiểu mỹ nữ tâm trí có hơi lơ tơ mơ, Đại Đảo Vưu Kỷ Tử.

- Ôi, thật là ca ca à!

Chạy tới gần, cô bé xinh xắn đáng yêu có thể nói là đã thấy rõ hoàn toàn hình dáng của nam nhân gà mái, tức khắc nhào tới, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Hướng Nhật có ý muốn tránh ra, nhưng nhớ lại lúc trước sau khi bị mình đụng ngã đối phương còn lơ ngơ xin lỗi không ngừng, biết nếu mình tránh ra, tiểu la lỵ này chắc chắn sẽ không dừng chân lại được, nhất định sẽ vồ hụt rồi ngã xuống đất. Không còn cách nào khác, Hướng Nhật chỉ đành đứng tại chỗ chờ nàng nhào tới, sau đó để nàng quấn lấy mình.

Cảnh tượng này hiển nhiên đã sớm lọt vào mắt người bên ngoài, đám người Hầu Tử thì có vẻ nghi hoặc, còn vẻ mặt Lưu Phi có phần khác lạ, bĩu môi, quay đầu nhìn sang một bên. Chỉ có thanh niên tóc đuôi ngựa vốn ở phía trước dẫn đường nhưng lại không thấy khách quý theo là có vẻ mặt phức tạp nhất, nhìn Hướng Nhật một chút, lại nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu có vóc người nhỏ nhắn một chút, nét mặt có chút bừng tỉnh, nhưng dường như phần nhiều vẫn là nghi hoặc.

Anh Tỉnh Á Mỹ và Anh Tỉnh Hữu Tác sắc mặt có chút cổ quái, có vẻ như muốn tỏ ra không quen biết cô bé xinh xắn đáng yêu, nhưng bởi vì cùng nhau tới, thế nào cũng bị nghi là bạn của nhau, cho nên đành xấu hổ đứng ở một bên.

- Ca ca, đây là xe của anh sao?

Có thể là cảm thấy được ánh mắt sắc bén của toàn bộ mọi người đều tập trung lên người mình, Vưu Kỷ Tử đỏ bừng mặt, rời khỏi lòng Hướng Nhật, chỉ vào xe Rolls-Royce rồi nói.

- Không phải, của người bạn dùng để đưa đón anh mà thôi.

Hướng Nhật vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng nghi hoặc vì không hiểu tại sao lại gặp ba người đối phương ở chỗ này, nghe vậy liền thuận miệng trả lời.

Con mắt Vưu Kỷ Tử càng mở lớn và càng sáng ngời:

- Oa, vậy ca ca nhất định là một đại nhân vật rất tài ba phải không?

Đối với vị thần bí ca ca có thể dùng tay không uốn cong cây thiết côn hơn nữa còn có thể bẻ gãy con dao bấm thành vài đoạn, tuy bản tính lơ mơ giúp nàng không cảm thấy quá khiếp sợ, nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho nàng không quá coi Hướng Nhật như người ngoài hành tinh. Giờ thấy hắn được đối đãi cao sang như thế, trong lòng nàng cũng có chút vẻ vang.

Ngược lại, Anh Tỉnh Á Mỹ và Anh Tỉnh Hữu Tác cũng không có tư tưởng đơn thuần như tiểu la lỵ này, bọn họ đã chứng kiến vị biểu tỷ phu Hướng Nhật này có nhiều tiền đến thế nào, tiện tay là cho bọn họ cả trăm vạn tiêu vặt, trong lòng bọn họ đã coi hắn là một đại phú hào vào loại bậc nhất. Thế nhưng không ngờ hôm nay lại thấy có người dùng loại xe sang trọng Rolls-Royce đưa đón hắn, xem ra trước đây vẫn đánh giá thấp hắn. Ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng bọn họ còn thấy hiếu kỳ hơn nữa, vị biểu tỷ phu này rốt cuộc có địa vị gì?

Hướng Nhật cũng không biết suy nghĩ trong lòng của mấy người này, tuy nhiên khi nghe Đại Đảo Vưu Kỷ Tử đoán hắn là đại nhân vật gì gì đó rất tài ba, hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, bèn nói sang chuyện khác:

- Các em ăn cơm chưa? Có muốn cùng ăn hay không?

- Được sao?

Vưu Kỷ Tử hai mắt sáng ngời, vui mừng ra mặt.

Nhưng Anh Tỉnh Á Mỹ bên cạnh lai khẽ kéo nàng ta một chút, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng:

- Vưu Kỷ Tử, cậu không được nhận lời bừa , Quảng Điền lão sư . . .

Nghe như thế, sắc mặt Vưu Kỷ Tử lập tức trở nên ảm đạm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên cao đến mức có thể treo cả lọ dầu vào đấy. Nhưng lập tức, hình như nàng hạ quyết định gì đó, nhìn Anh Tỉnh Á Mỹ và nói:

- Đừng lo, Á Mỹ, đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì về sau đừng mơ tới nữa, cho dù bị Quảng Điền lão sư mắng cũng không sao.

- Vưu Kỷ Tử. . .

Anh Tỉnh Á Mỹ còn muốn nói thêm gì đó, Hướng Nhật đã xen miệng vào:

- Các em có vấn đề gì sao?

Bởi vì vừa rồi hai người dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau, hắn nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt các nàng cũng có thể đoán được, đại khái là gặp phải vấn đề gì đó.

- Không, không có gì, có thể dùng cơm cùng ca ca là quá tốt rồi!

Vưu Kỷ Tử vội vàng ngăn không cho Á Mỹ lên tiếng, sau đó ôm lấy cánh tay Hướng Nhật và nói.

Hướng Nhật cũng bó tay với nàng ta, trong lòng nghĩ chắc chỉ là một vài vấn đề nhỏ, thế là không truy hỏi nữa:

- Đi, cùng vào thôi.

Thanh niên tóc đuôi ngựa ở đằng trước dẫn đường hiển nhiên cũng có thể nghe hiểu tiếng Anh, lại làm động tác mời, sau đó bước vào trong nhà hàng trước.

- Ca ca, những người này là ai?

Vưu Kỷ Tử mắt mở thật to, thân hình cũng gần như sắp níu vào người Hướng Nhật, chỉ vào đám người Hầu Tử theo ở phía sau rồi nói.

- Bọn họ là thủ hạ của anh.

Hướng Nhật trả lời lấy lệ.

- Oa, vậy anh là một lão đại rồi?

Vẻ mặt Vưu Kỷ Tử rất là khoa trương.

- Có thể nói như vậy.

- Woa, -- ca ca thật là lợi hại!

Vưa Kỷ Tử giống như một con gấu túi bám trên người Hướng Nhật, hiển nhiên nàng ta đại biểu cho kiểu người đơn thuần đến mức lơ ngơ, tuy nhiên hai huynh muội Anh Tỉnh bên cạnh lại có tâm trạng phức tạp.

Anh Tỉnh Hữu Tác nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt cuồng nhiệt, một nam nhân mà cứ đi ra ngoài là có xe sang trọng đưa đón hơn nữa còn tiền hô hậu ủng, ấy mới là hoàn mỹ. Ngẫm lại bản thân trước đây, ngoại trừ mấy trò trẻ con kiểu kiểu dọa dẫm xin đểu bạn học, căn bản là không thể hoành tráng như thế này. Nghĩ như vậy, cái ý niệm kia trong đầu hắn càng thêm kiên định, nhất định phải thi đỗ đại học Tô-ki-ô, đến lúc đó bản thân có thể thực hiện được nguyện vọng rồi.

Anh Tỉnh Á Mỹ thì không có chí hướng lớn lao như ông anh, nàng chỉ đặc biệt chú ý đến Lưu Phi thủy chung vẫn đi theo bên cạnh Hướng Nhật, vài lần muốn mở miệng hỏi, nhưng lại ngại cái gì đó, thành ra cũng không nói ra lời.

Theo thanh niên tóc đuôi ngựa vào nhà hàng, rất nhanh có nhân viên phục vụ tiếp đón, thanh niên tóc đuôi ngựa tiến lên nói một câu gì đó, nhân viên phục vụ kia sắc mặt liền thay đổi, đồng thời nhìn đám người Hướng Nhật bằng vẻ cung kính hơn. Đầu tiên là khom lưng đến 90 độ để cúi chào, sau đó lại làm động tác mời, tiếp đến mới dè dặt đi trước dẫn đường.

Đi một đoạn, rốt cuộc cũng đến nơi.

Đây là một vị trí dùng cơm có thể làm người ta dấy lên loại cảm giác ưu việt, ước chừng có thể để hơn mười người cùng ngồi, vừa đủ cho nhóm người Hướng Nhật.

Vì sao lại nói có cảm giác ưu việt, bởi vì vị trí dùng cơm này vừa hay lại ngay trung tâm đại sảnh, chỗ này đáng lẽ hết sức chật chội, nhưng vì được chủ nhân nhà hàng tận lực an bài, cái vị trí có thể đồng thời chứa hơn mười mấy người này lại nằm riêng một cõi, cách các bàn khác 5,6 mét, vị trí này rõ ràng rất đặc biệt.

Hơn nữa, có thể là vì sợ vị trí quá bắt mắt, bị người bên ngoài nhìn vào thì bản thân khi dùng cơm ít nhiều gì cũng có chút mất tự nhiên. Gần bàn này còn đặt rất nhiều hoa cảnh, ít nhiều cũng có thể ngăn trở tầm mắt dò xét của các khách nhân dùng cơm khác. Huống chi, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được đây không phải hoa cảnh bình thường, chúng còn tản ra hương thơm thoang thoảng, ngửi mùi hương này là người ta cảm thấy sảng khoái, một khi tâm tình đã tốt, lại thêm thức ăn ngon vô cùng, tuyệt đối là một kiểu hưởng thụ của nhân sinh, thảo nào có nhiều người tới nơi này dùng cơm như vậy.

Nhìn là biết đây là vị trí đã được đặt từ trước. Các vị khách dùng cơm bên cạnh khi nhìn về bên này đều tỏ vẻ hâm mộ, xem ra người bình thường nhất định không thể đặt trước vị trí này.

- Muốn ăn cái gì, cứ tự nhiên.

Đối với cách đối đãi cao sang của RAPIST, Hướng Nhật cũng không cảm động đến ngây người, mà bắt chuyện với ba người Vưu Kỷ Tử.

- Vậy thì em không khách khí.

Vẻ mặt Vưu Kỷ Tử như rất tham ăn, cầm lấy thực đơn, còn chưa mở ra xem đã la lên:

- Em muốn ăn cơm hải sản. . .

Động tác Anh Tỉnh Á Mỹ đột nhiên lại cứng đờ, vội vã đưa tay móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động đang không ngừng rung bần bật, ấn phím nghe rồi đặt bên tai. Nhưng chỉ nghe xong một câu ,mặt liền biến sắc. Đối phương hình như rất phẫn nộ, thanh âm lớn đến mức mấy người Hướng Nhật bên cạnh cũng nghe được, sau đó còn cúp luôn điện thoại.

- Sao vậy?

Hướng Nhật nhìn Anh Tỉnh Á Mỹ lúc này đang có sắc mặt tái nhợt, nhân tiện liếc sang Vưu Kỷ Tử và Anh Tỉnh Hữu Tác cũng đang có vẻ mất tự nhiên.

- Là Quảng Điền lão sư của chúng em, cô ấy bảo chúng ta trở về ăn cơm. . .

Anh Tỉnh Á Mỹ giống như một đứa bé vừa làm chuyện gì sai, thấp giọng nói.

- Thực ra chúng em lén chạy đến đây. . .

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Anh Tỉnh Á Mỹ, Hướng Nhật đột nhiên nhớ tới Thạch Thanh đang ở xa tít tận Bắc Hải, trong lòng không khỏi mềm nhũn:

- Dù sao cũng đều là ăn cơm, gọi lão sư của các em cùng qua đây đi.

Anh Tỉnh Á Mỹ sửng sốt, còn chưa nói gì, Vưu Kỷ Tử đã nhìn Hướng Nhật như nhìn một quái vật:

- Ca ca, thế nhưng chúng em có hơn 40 bạn học, còn có ba lão sư.

- Đừng lo, gọi tới hết đi.

Hướng Nhật đúng là của người phúc ta, dù sao cũng là RAPIST mời khách, hắn không cần bỏ ra đồng nào. Mà cho dù để hắn chi, hơn 40 cái miệng ăn cũng chả bõ gì với hắn.

- Nhưng như thế liệu có quá tốn kém hay không?

Vưu Kỷ Tử còn có chút lo lắng, dù sao thì để ba người các nàng cùng vào nhà hàng cao cấp trong truyền thuyết này dùng cơm đã là một chuyện hết sức xa xỉ, giờ lại thêm bạn học của mình, không biết phải tốn bao nhiêu nữa, nhưng nhất định là một con số rất lớn.

Huynh muội Anh Tỉnh cũng có vẻ mặt ấy, bởi vì trong nhà ngoại trừ một mình cha đi làm ở công ty nuôi cả nhà, cũng không có thêm khoản thu nào khác, cho nên bọn họ càng hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền.

- Gì mà tốn kém chứ, vị tiên sinh này là khách quý của đại lão bản chúng tôi, gọi bạn học của các bị tới đi.

Thanh niên tóc đuôi ngựa tiếp lời, hắn biết tiếng Anh, cho nên đương nhiên nghe được Vưu Kỷ Tử xưng hô thế nào với Hướng Nhật, tuy hai người thoạt nhìn không giống như là anh em ruột, tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại cho sự suy đoán của hắn. Bởi vì đại lão bản đã căn dặn, bất kể thế nào cũng phải xây dựng quan hệ tốt với vị khách quý này, tốn thêm chút có đáng là bao, chỉ cần gầy dựng được quan hệ, sau này có thể kiếm về gấp 10, gấp trăm lần. Cho nên, dù là đối với những người bên cạnh vị khách quý này cũng phải ra sức tiếp cận và vỗ mông ngựa.

- Vậy thực sự rất cám ơn!

Vưu Kỷ Tử vui vẻ lấy ra điện thoại di động, bấm số rồi gọi, không hề có vẻ lo lắng như huynh muội Anh Tỉnh bên cạnh. Thay "Ca ca" của mình tiết kiệm tiền là một chuyện, nhưng đối với người khác thì không cần như vậy, nếu đã có một kẻ ngốc mời khách, nàng mong còn không được. Hơn nữa, có "Ca ca" ở chỗ này, nếu Quảng Điền lão sư tới nhất định cũng sẽ không nổi giận. Bởi vì mình không chỉ giúp cô ấy tiết kiệm chi phí một bữa cơm trưa, lại còn được dùng cơm trong nhà hàng đỉnh cấp như thế này, không chừng toàn bộ cả lớp bao gồm cả lão sư trong đó cũng chưa từng có dịp vào loại nhà hàng này, thân là lão sư trưởng đoàn sợ rằng cô ấy phải cười đến ngoác miệng ra ấy chứ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.