Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 434: Chỉ có thể một lần, không thể nhiều hơn đâu đấy



Từ ban tin tức quay trở về, Hướng Nhật lại bị chủ nhiệm lớp “ban một đạo thánh chỉ” gọi đến phòng làm việc gấp.

Trong lòng hắn biết rõ, nhất định là họa từ bài báo cùng bức ảnh kia gây ra. Hiện tại gọi mình đến đơn giản là muốn bản thân giải thích, hắn không thể không đi, hơn nữa còn là mẹ vợ tương lai, bất kể thế nào cũng phải nịnh hót cho tốt.

- Cô Trần, cô tìm em?

Đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, Hướng Nhật đi vào. Bất chợt phát hiện cô nàng Nhâm Quân cũng ở đó, chỉ có điều ánh mắt nhìn mình không có vẻ tốt lành gì, giống như muốn ngay lập tức túm lấy mình rồi ăn tươi nuốt sống.

- Tiểu Hướng đến rồi à, ngồi đi!

Trần Tiểu Phân trên mặt không lộ ra vẻ gì phẫn nộ. Nhưng so với các lần trước mỗi khi nhìn thấy chàng rể tương lai thì dường như giọng kém nhiệt tình.

Hướng Nhật cùng hiểu rõ ảnh hưởng của tấm ảnh. Biết chuyện này làm nẩy sinh khúc mắc trong lòng mẹ vợ, tuy nhiên hắn nắm chắc có thể thuyết phục bà, bởi vì trên đường đến đấy hắn đã suy nghĩ kỹ cách giải thích.

Cho nên giờ phút này Hướng Nhật vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống

- Không biết cô Trần tìm em có chuyện gì?

- Tìm anh đến đương nhiên là có “chuyện tốt”!

Nhâm Quân cười lạnh lùng. Nếu như không phải trước đó đã thỏa thuận với mẹ là phải chờ hỏi cho ra nhẽ trước, sợ rằng nàng đã sớm xông lên động thủ động cước với nam nhân.

- Quân Quân!

Trần Tiểu Phân trừng mắt lườm con gái. Sau đó lại có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cậu học trò đắc ý của mình, hiển nhiên bà cũng không ngờ đối phương còn có thể bình tĩnh như vậy. Theo lẽ thường, chuyện trên báo chưa đạt đến mức tất cả mọi người đều biết, nhưng xuất hiện chuyện lớn như vậy, không có khả năng không biết gì.

Đương nhiên,thân là giáo viên mà lại trực tiếp hỏi đến việc đó thì cũng không tiện, cho nên bà mới có chút ngại ngùng và phải lái sang chuyện khác:

- Tiểu Hướng! Còn một ngày nữa là cuộc thi đọc diễn cảm sẽ bắt đầu, em chuẩn bị đến đâu rồi?

-Hẳn là không thành vấn đề!

Hướng Nhật tự tin nói.

- Thế thì tốt!

Trần Tiểu Phân hài lòng gật đầu. Đang muốn hỏi thêm vài việc linh tinh, nhưng không chịu nổi việc con gái bên cạnh cứ liên tục nháy mắt thúc giục, rốt cuộc cũng phải nói ra, chỉ có điều làm bộ như vô tình hỏi:

- Nghe nói em có quan hệ rất tốt với cô Tống?

Hướng Nhật biết trò vui chân chính đã đến, nhưng mặt cũng không biến sắc

- Cũng bình thường ạ!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu học trò đắc ý, Trần Tiểu Phân cũng không biết là trong lòng hắn vốn không có quỷ hay lại đang diễn trò, thế là dứt khoát cầm lấy tờ báo trên bàn làm việc mà sáng nay học sinh máng tới:

- Đây là báo trường sáng nay. Mặc dù cô không muốn tin nó là sự thật, nhưng Tiểu Hướng, em có thể cho cô một lời giải thích không?

Hướng Nhật gật đầu nói:

- Cô Tống là bạn gái của anh họ em!

- Hả?

Trần Tiểu Phần kinh ngạc, ngay cả Nhâm Quân bên cạnh cũng không ngờ nam nhân lại trả lời như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Vốn hai người chờ đợi (học trò đắc ý của mình) nam nhân thanh minh rằng không có quan hệ gì với Tống lão sư, nhưng câu trả lời của đối phương lại nằm ngoài dự liệu ban đầu của các nàng.

Hướng Nhật biết mình nói một câu đã làm đảo lộn suy nghĩ của hai người. Tiếp theo lại nói:

- Nhưng anh họ em năm năm trước đã qua đời, còn cô Tống thì không biết việc này, tưởng rằng một ngày nào đó hắn sẽ quay trở về lấy nàng, vẫn cứ ngây ngốc chờ đợi… Sáng hôm qua em tình cờ gặp cô Tống, cô ấy cho em biết anh họ em gửi cho cô ấy một bức thư, hẹn cô ấy buổi tối đi gặp hắn. Nhưng mà việc này quả thật không có khả năng, cho nên em nghe xong liền rất kích động.

Theo lời kể của Hướng Nhật, một người con gái si tình đau khổ chờ đợi người yêu trở về. Nhưng lại chờ đợi một người đã mất, hai người từ nay về sau âm dương cách biệt, thế là lại một chuyện tình yêu lâm li bi thảm. Vì để gia tăng độ tin cậy, Hướng Nhật còn tiết lộ chuyện nàng bị lừa gạt, chỉ là lược bỏ đoạn mình giết người, chỉ kể giao cho cảnh sát xử trí.

Chuyện xưa không có gì mới mẻ, thậm chí có thể nói là cực kỳ quen thuộc. Nhưng so với loại tình huống thường chỉ xuất hiện trên TV mà nói, khi chính thức xảy ra bên cạnh mình lại là …chuyện khác, hơn nữa lại còn xảy ra với người mình quen biết.

- Ai…

Trần Tiểu Phân thở dài thật sâu, trên mặt không hề che giấu vẻ cảm thông

-Thật là khổ cho cô Tống!

Nhâm Quân lại càng không khống chế được, nước mắt rơi lã chã.

- Tại sao lại như thế?

- Kỳ thật anh cũng muốn đem chuyện của anh họ sớm nói cho cô Tống biết, nhưng sợ là cô không chịu được…

Hướng Nhật cũng ra vẻ xa xa tự trách mình. Nhưng không phải hoàn toàn là giả bộ, trong việc này, đối với mỹ nữ lão sư, quả thật hắn áy náy khôn cùng.

Trần Tiểu Phân đã khôi phục tinh thần, hung hăng quẳng tờ báo trong tay:

- Ban biên tập này nghĩ gì vậy? Ngay cả việc chưa điều tra minh bạch đã đăng bậy bạ, cô xem cũng không cần phải tồn tại nữa!

Trên thực tế bà tức giận cũng là khó trách. Vốn cái việc phát sinh tình cảm giữa thầy và trò đã là điều cấm kị, đối với danh dự của một giáo viên là một đả kích rất lớn. Cũng không ngờ có người dám viết bậy bạ, không hề để tâm đến danh dự của người khác.

Ban đầu, bởi vì chuyện này liên quan đến chàng rể vừa ý đồng thời cũng là học trò đắc ý của mình, cho nên trong lòng bà cũng có chút oán hận mà quên mất thực tế này. Nhưng sau khi nghe giải thích, đã hoàn toàn cởi bỏ nghi ngờ trong lòng, hận không thể lập tức đi tìm ban biên tập kia làm cho ra nhẽ.

Nhâm Quân cũng rất đồng cảm gật đầu, vẻ mặt đầy tức giận, chỉ có điều sự tức giận lúc này đã trút hết sang mấy người trong ban biên tập. Vốn hoàn cảnh Tống lão sư đã đủ bi thảm, hôm nay lại xảy ra sự kiện như vậy, đối với cô ấy mà nói là chuyện cực kì bất lợi, nói không chừng sẽ khiến cô ấy mất việc. Mặc dù Nhâm Quân hận nam nhâm hoa tâm nhưng bản chất vốn lương thiện. Vừa rồi lại nghe nam nhân giải thích rõ ràng, lòng thành kiến cũng đã biến mất, có chăng chỉ là thông cảm cho cảnh ngộ của Tống lão sư.

Lúc này, Hướng Nhật vừa lại đem tội lỗi đổ lên đầu mình.

- Kì thật cái này hẳn nên trách anh!

- Trách anh?

Nhâm Quân sửng sốt, hiển nhiên không rõ nam nhân sao lại nói vậy.

- Có thể có người muốn đối phó anh, nên mới trăm phương ngàn kế mưu hại anh, cô Tống chỉ là xui xẻo bị liên lụy mà thôi!

Hướng Nhật nói ra phỏng đoán của bản thân.

Vừa nghe việc này còn dính dáng đến chuyện đấu đá lẫn nhau, Trần Tiểu Phân vội vàng hỏi:

- Đối phó em? Xảy ra chuyện gì? Em đắc tội với ai?

Hướng Nhật đang chờ những lời này. Tiếp theo hắn kể lại một lượt sự việc xẩy ra ở ban biên tập, hơn nữa còn nhấn mạnh có kẻ giấu đầu hở đuôi mang bản thảo cùng bức ảnh tới.

- Như vậy xem ra đây là một âm mưu nhằm vào Tiểu Hướng!

Trần Tiểu Phần đưa ra kết luận của bản thân, sau đó lại nhìn về phía Hướng Nhật và nói:

- Gần đây em có đắc tội với ai hay không?

- Chuyện này nhất thời không thể nói rõ được.

Hướng Nhật thật đúng là không nghĩ ra gần đây đã đắc tội với ai. Nhưng nhớ tới cái cách ban biên tập làm sáng tỏ sự thật, trong đó có nhắc đến việc mình đoạt ý trung nhân của ai đó mới rước lấy tai họa, lại nhìn thoáng qua Nhâm đại tiểu thư bên cạnh, trong lòng nẩy ra một ý:

- Có lẽ thấy em cùng Quân Quân ở cùng một chỗ, có người hâm mộ cô ấy nhìn không vừa mắt!

- Tại sao lại liên quan đến em?

Nhâm Quân có chút bất mãn lườm nam nhân một cái, nhưng trong lòng ngọt ngào không thôi. Đang muốn hờn dỗi một phen, đột nhiên nhớ tới người nào đó liền la lớn:

-Chẳng nhẽ là hắn?

- Là ai?

Hướng Nhật lại lấy làm kinh hãi. Vốn là chỉ muốn nêu ra một lý do phù hợp với cái cách ban biên tập sắp làm sáng tỏ, không ngờ Nhâm đại tiểu thư thực sự hoài nghi người nào đó.

Nhâm Quân không dám khẳng đinh:

- Em cũng không biết có phải hay không! Chính là cái người ở khoa tiếng Anh có tên Trương Hữa Thiên, lần trước chúng ta gặp hắn lúc đánh bài trên bãi cỏ, còn gặp tại phòng ngữ âm nữa.

- Chẳng lẽ nói cái tên hội trưởng sinh viên chứ?

Hướng Nhật rất kích động, thật đúng là có khả năng là hắn.

- Là hắn?

Khi nghe con gái nhắc tới, Trần Tiểu Phân cũng muốn nhảy ngược lên. Lần trước hình như chính gã học trò này mách lẻo trước mặt mình, nói vài điều bất lợi về cậu học trò đắc ý. Trong lòng càng nghĩ càng thấy có khả năng, ngay cả vu khống hãm hại sau lưng bạn học cũng dám nói, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.

- Mẹ biết hắn à?

Nhâm Quân tò mò hỏi.

- Ân, lần trước hắn còn nói với mẹ…

Trần Tiểu Phân cũng không cố kị, trực tiếp kể lại chuyên lần trước Trương Hữu Thiên tìm bà.

Nghe mẹ vợ tương lai kể lại, Hướng Nhật gần như chắc đến chín mươi phần trăm chuyện này là do đối phương làm. Khó trách lời của tên lùn trong ban biên tập đề nghị dường như có phần nắm chắc, thì ra là cái này. Đm nó, người không động đến hổ, hổ lại có tâm hại người. Xem ra, không nhổ cái gai này đi, sợ rằng sau này lại thêm nhiều chuyện phiền toái.

Thu được kết quả ngoài ý muốn, Hướng Nhật sốt ruột không chờ được nữa, hắn cáo từ rồi ra khỏi phòng làm việc của mẹ vợ.

Nhưng Nhâm Quân lại đuổi theo ở phía sau:

- Chờ em!

- Chờ em làm gì! Em không hề tin tưởng anh.

Hướng Nhật dừng bước, vẻ mặt rất bất mãn.

- Vốn là như thế mà, ai bảo anh hoa tâm như vậy?

Nhâm Quân giận dữ trừng mắt nhìn lại, rồi vươn tay định véo nam nhân.

Hướng Nhật vội vàng né tránh.

- Cho dù như vậy, chẳng lẽ em cũng tin một sinh viên lại cùng giáo viên của mình phát sinh loại quan hệ ấy? Nói thế nào chúng ta cũng hơn kém nhau những mười tuổi.

- Được rồi, lần này là do em sai, được chưa?

Không chịu được nam nhâm cứ ba hoa lải nhải, Nhâm Quân chủ động thừa nhận sai lầm.

- Không được, em phải bồi thường tổn thất về tinh thần cho anh!

Hướng Nhật cũng không bỏ qua cơ hội này, vẻ mặt đầy ám muội.

Nhìn sắc mặt nam nhân là biết đối phương nghĩ cái gì, Nhâm Quân oán hận lườm hắn một cái:

- Lại muốn chiếm tiện nghi của em, nằm mơ đi!

- He he…

Hướng Nhật nhìn hai bên một chút, phát hiện không có ai, liền kéo Nhâm đại tiểu thư sát vào lòng, mập mờ nói:

- Quân Quân, chẳng nhẽ em không muốn có em bé sao?

Nhâm Quân “a” lên một tiếng, lập tức vùng ra khỏi ngực Hướng Nhật, hai gò má ửng hồng, nàng chỉ vào hắn và mắng:

- Anh đi chết đi! Em bây giờ còn đi học, để cho mẹ biết em có con, bà nhất định sẽ đánh chết em! Anh cố ý hại em phải không?

Hướng Nhật cười ám muội.

- Chuyện này là tất yếu đối với nam nữ yêu nhau, đôi bên đều sung sướng… Quân Quân, chẳng lẽ em không muốn sao?

Nhâm Quân rối trí, nam nhân nói đến vấn đề quá trực tiếp, nàng sẵng giọng nói:

- Ai muốn… Loại chuyện này chỉ có những tên nam nhân háo sắc các anh mới muốn, em không cần!

Hướng Nhật ra vẻ khó xử:

- Nhưng em như vậy làm anh rất khó xử, nhiều nhất đến lúc đó chúng ta làm vài biện pháp phòng tránh, thế được chứ?

- Không được, em nói không là không!

Nhâm Quân hận đến nghiến răng nghiên lợi, tiến lại gần vươn tay ra sức cấu vào một bên eo của nam nhân.

Hướng Nhật lần này không tránh né.

- Tại sao?

Nhâm Quân hừ nhẹ một tiếng:

- Cái gì không chiếm được mới là tốt nhất, đàn ông các anh không phải đều nghĩ vậy sao?

- Đúng là như thế, tuy nhiên cũng có đôi khi nếu thực sự không hy vọng lấy được, vậy cũng chỉ đành buông tay!

Hướng Nhật ra vẻ bất đắc dĩ làm động tác buông lỏng tay.

- Anh nói cái gì!

Hai mắt Nhâm Quân lóe lên sát ý.

- Anh dám bỏ em, em giết anh trước, sau đó tự sát!

- Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Hướng Nhật có chút nhấn giọng.

- Anh nói xem?

Nhâm Quân lạnh lùng nhìn hắn, nhìn đến nỗi nam nhân phải rùng cả mình, sau đó nàng mới đỏ mặt nói:

- Nếu như, em nói là nếu như nhé, lần này tại cuộc thi đọc diễn cảm anh mà giành được giải nhất, em sẽ “cho” anh một lần, nhưng em nói trước… Chỉ có thể một lần, không thể nhiều hơn đâu đấy.

- Không phải em đang nói đùa đấy chứ? Đừng giống như lần trước…

- Lần trước là anh tự mình bỏ qua một cơ hội tốt còn gì? Hơn nữa lần này không cần ở nhà em, địa điểm tùy anh lựa chọn. Nhưng anh không được làm em có bầu, nếu không sau này em không để ý đến anh nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.