Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 410: Ta còn chưa đồng ý cho ngươi đi mà



Rất dễ tìm được lớp của Trần Bội Bội, nàng ở Tài Đại cũng được coi là một người nổi tiếng, tùy tiện tìm một người qua đường hỏi một chút là có được thông tin, nhưng lại nghe bạn học của nàng cho biết nàng không có ở trong phòng học. Không còn cách nào khác, Hướng Nhật cùng Nhâm đại tiểu thư đi tới sân bóng rổ. Quả không sai, mục tiêu bọn họ muốn tìm ở ngay trong sân bóng rổ của trường.

Từ sau khi nhập vào thân xác này, đây là lần thứ ba Hướng Nhật bước vào sân bóng rổ của trường Tài Đại. Điểm khác nhau của hai lần trước chính là người cùng hắn tiến vào sân bóng rổ, lần đầu tiên là Sở Sở, lần thứ hai là nữ cảnh quan. Mà lúc này đây lại đổi thành Nhâm đại tiểu thư.

Tuy lúc này còn chưa tới giờ tan học, nhưng trong sân bóng rổ đã tụ tập không ít người. Thành viên đội bóng rổ của trường thì không cần phải nói, có thể lấy một lý do quang minh chính đại để trốn học, chỉ kẻ ngu mới bỏ qua. Mà đội cổ động viên ở bên cạnh sân bóng rổ cũng vẫn đông giống như hai lần nhìn thấy trước, dường như còn có thêm một vài người.

Nhưng xung qanh đó đông nhất lại là đám sinh viên vì không thích giờ học nhàm chán nên đến đây hoặc là vì muốn ngắm nhìn thời khắc các nữ cổ động viên không cẩn thận lộ ra xuân quang, so với lượng thành viên của đội bóng rổ và đội cổ động thì số này phải nhiều hơn đến vài lần.

Trầm Bội Bội có thể nói là người nổi bật nhất trong sân bóng, nàng đứng ở đường biên, một tay chống vào hông, tay kia thì cầm một vật rất giống thước quơ quơ, hình như đang chỉ huy gì đó, miệng cũng thường xuyên hò hét, nếu nhìn thấy cầu thủ nào đó có biểu hiện đặc biệt tốt, còn có thể hưng phấn hô lên một câu “Cố lên”.

Đương nhiên, đây không phải chỗ hấp dẫn nhất của nàng, thứ càng làm cho người ta khó có thể dời mắt chính là trang phục của nàng. Thân dưới vẫn mặc một chiếc quần sóc ngắn như thường xuyên, lộ ra bắp đùi tròn trịa trắng như tuyết, thân trên là một chiếc T-shirt màu trắng phồng ra, tuy thoạt nhìn có hơi rộng thùng thình, nhưng bản thân Trầm Bội Bội cũng không mảnh khảnh, hơn nữa vóc người lại cao, thế nên nó hoàn toàn có thể làm tôn lên những đường cong của thân hình nàng..

Ngay cả Hướng Nhật đang đi vào sân bóng cũng phải dán mắt nhìn nàng, so với người có dáng cao gầy như Nhâm đại tiểu thư thì vóc người Trầm Bội Bội quả thật trông đầy đặn hơn hẳn. Nhưng nàng ta lại thấp hơn một chút, cho nên không được như Nhâm đại tiểu thư thoạt nhìn đã thấy rất có cốt cách.

Khi so sánh ưu khuyết điểm của hai người, tâm trạng Hướng Nhật lại chùng xuống, hắn đau xót phát hiện ra rằng ai trong hai nàng cũng cao hơn hắn, điều này không khỏi làm cho hắn có một chút tự ti. Không biết vì sao nữa, mặc dù lực lượng ngày càng tăng lên, nhưng thân thể lại hoàn toàn không có một dấu hiệu trổ mã. Hướng Nhật cực kỳ bất mãn với điểm này, theo lý thuyết, bây giờ hắn cũng chưa đến tuổi ngừng phát triển chiều cao, nhưng dáng người lại mãi không cao lên, cứ như đã được định hình rồi ấy?

Nhâm Quân cũng không chú tới sự khác thường của nam nhân bên cạnh, khi phát hiện “ đại cừu nhân” đang hò hét trên sân, khuôn mặt hưng phấn đến ửng hồng, nàng tăng tốc đi về phía ấy.

Mà Trầm Bội Bội vốn đặt toàn bộ sự chú ý vào trong sân nên cũng không phát hiện trong sân bóng rổ có hai người quen, tuy rằng khóe mắt thoáng nhìn thấy có bóng người đi vào, nhưng chỉ nghĩ đấy là sinh viên trốn học bình thường, cũng không để ý nhiều lắm.

- Quân Quân, trước tiên hãy nói cho rõ đã, rốt cuộc em muốn anh làm gì?

Mắt thấy mục tiêu càng ngày càng gần, Hướng Nhật giật mình thon thót. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra Trầm Bội Bội biết quan hệ của hắn và Sở Sở, nếu để Nhâm đại tiểu thư giới thiệu mình là bạn trai của nàng, liệu cô bé họ Trầm này có đi nói với Sở Sở hay không?

- Anh cứ nghe theo em là được, em bảo anh làm gì thì anh làm cứ làm thế, không được làm trái mệnh lệnh của em, đơn giản như vậy thôi.

Nhâm Quân thản nhiên nói.

Đầu Hướng Nhật xây xẩm, vậy mà đơn giản? Chỉ sợ việc khó khăn nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi? Nhưng vẫn gật đầu đáp ứng:

- Được, nhưng em cũng đừng đùa quá đáng quá!

- Biết rồi, thật lắm chuyện!

Nhâm Quân bất mãn trừng mắt nhìn nam nhân một cái, chân bước nhanh hơn, đi đến phía sau Trầm Bội Bội đang lớn tiếng giáo huấn một cầu thủ trong sân, rồi vỗ thật mạnh lên bả vai nàng:

- Trầm Bội Bội!

- A…

Trầm Bội Bội hoảng hồn, xoay người lại, khi phát hiện ra là Nhâm đại tiểu thư, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa như là kinh ngạc vừa như là oán giận.

- Cô là ma à, phiền cô lần sau xuất hiện thì theo cách bình thường một chút!

- Có gì không bình thường sao?

Nhâm Quân cười đáp lại, dường như cũng không nhìn thấy vẻ âm trầm trên mặt đối phương.

- Là người nào đó có tật giật mình, cho nên bị người ta vỗ từ phía sau một cái liền kinh hoảng đến vậy thì có?

Trầm Bội Bộ buông vật giống thước dạy học trong tay ra, xoa xoa bả vai bị vỗ, mày nhíu lại:

- Cũng không phải là kẻ thù giết cha, có cần phải vỗ mạnh vậy không?

- Không vỗ mạnh một chút ta sợ cô không có phản ứng.

Nhâm Quân đắc ý giống như tiểu hồ ly vừa trộm được gà.

- Thật không?

Trầm Bội Bội liếc xéo qua, rồi đột nhiên vươn tay ra vỗ lại. “Bộp” một tiếng, thanh âm tuyệt đối không thua kém lúc vừa rồi khi Nhâm đại tiểu thư vỗ lên bả vai nàng, thậm chí còn có phần hơn.

- Ai, đau quá!

Mặt Nhâm Quân lộ ra vẻ đau đớn, nàng trợn mặt nhìn lại.

- Có nhất thiết phải trả thù nhanh vậy không? Ta vừa rồi cũng không phải cố ý.

- Ngại quá, ta cũng không cố ý, ta cũng sợ cô không có phản ứng ấy mà!

Tuy miệng giải thích là như vậy, nhưng trên mặt Trầm Bội Bội lại không hề có ý xin lỗi.

- Cô…

Nhâm Quân tự biết đuối lý, nàng không khỏi nhìn về phía nam nhân bên cạnh, giọng mang chút nũng nịu:

- Hướng Quỳ, cô ta khi dễ em!

Hướng Nhật lắc đầu cười khổ không thôi, là em chọc người ta trước, chẳng lẽ thật sự muốn anh giúp em đánh trả sao? Nhưng những lời này hắn cũng không dám nói ra, sợ làm Nhâm đại tiểu thư kích động, chỉ có thể đứng một bên giả vờ câm điếc.

- Ôi chao, ông xã của Sở Sở cũng ở đây à?

Dường như bây giờ Trầm Bội Bội mới nhận ra bên cạnh còn có một nam nhân, nàng ngạc nhiên hỏi.

- Chào Trầm tiểu thư.

Hướng Nhật cũng lịch sự đáp lại, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng không biết lát nữa Nhâm đại tiểu thư sẽ nói cái gì, bây giờ đối phương gọi mình là “ ông xã của Sở Sở”, hiển nhiên đang ra sức nhấn mạnh thân phận của mình, Hướng Nhật cũng không tin rằng đến bây giờ cô bé họ Trầm mới nhìn thấy mình.

Trầm Bội Bội rõ ràng có chút bất mãn:

- Không phải em đã nói anh có thể gọi em là ‘ Trầm Bội’ sao? Ông xã của Sở Sở, anh quên rồi à, em chính là bạn của Sở Sở mà.

Hướng Nhật không biết nói gì để đáp lại.

Nhâm Quân cũng sầm mặt, không chỉ bởi vì cách đối phương gọi nam nhân là “ ông xã của Sở Sở” khiến nàng ăn dấm chua, mà càng bởi vì nàng không ngờ đối phương quan thân nam nhân như vậy, mà hắn lại không nói cho mình hay.

Chỉ là trong lúc nàng đang mải băn khoăn, cũng không phát hiện trong mắt Trầm Bội Bội chợt lóe lên một tia sáng quỷ dị.

- Nhâm Quân, hôm nay cô tới trường chúng ta để làm gì? Sẽ không phải đến dọa ta đấy chứ?

- Dọa cô?

Nhâm đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng.

- Cô nghĩ rằng ta thừa hơi vậy sao, không có việc gì chẳng lẽ ta không thể tới đây dạo chơi?

- Nếu không có việc gì, vậy cô cứ tự mình dạo chơi khắp nơi đi, ta bây giờ bận nhiều việc, không có thời gian chuyện trò với cô.

Trầm Bội Bội dựa theo lời của nàng để ra lệnh đuổi khách.

- Cô có ý gì!

Vẻ mặt của Nhâm Quân càng thêm không thoải mái.

- Dù sao trước kia chúng ta cũng học cùng trường, có cần phải giống cừu nhân gặp mặt như vậy không? Hơn nữa, hôm nay ta cũng không phải cố ý đến tìm cô, chẳng qua nhìn thấy cô nên đến chào hỏi mà thôi, nhân tiện gặp bạn trai của cô luôn.

- Ta bây giờ vẫn chưa có bạn trai!

Trầm Bội Bội làm mặt lạnh, lại nhìn thoáng qua lưu manh ở bên cạnh, vẻ mặt hình như ngộ ra gì đó.

- Vậy thật là đáng tiếc.

Giọng điệu của Nhâm Quân tràn đầy trào phúng.

- Vốn tưởng một nữ nhân trông không đến nỗi tệ như cô sớm đã tìm được bạn trai, không ngờ vẫn còn một thân đấy.

Ngụ ý là đối phương không có ai thèm yêu.

- Nói như vậy, cô đã có rồi à?

Trầm Bội Bội vẫn thản nhiên như không, nàng cười lạnh hỏi ngược lại.

Nghe tới đây, trong lòng Hướng Nhật không khỏi khẩn trương, hắn thực sự lo lắng Nhâm đại tiểu thư sẽ hành động theo cảm tính mà nói ra chuyện bất lợi cho mình.

Nhưng may thay, Nhâm Quân chỉ u oán nhìn hắn, dường như đang trách hắn quen biết đối phương như vậy nhưng lại không sớm nói cho nàng, khiến cho kế hoạch nàng trù tính từ trước hoàn toàn thất bại.

- Ta đương nhiên là có!

Bị đối phương hỏi lại, Nhâm Quân đương nhiên không chiu yếu thế, nàng đáp.

- Vậy thật đáng chúc mừng.

Lời của Trầm Bội Bội chẳng những không có ý chúc mừng, ngược lại càng giống như hả hê khi người khác gặp họa.

- Ta có thể hỏi một chút hay không, rốt cuộc là kẻ nào xui xẻo lại đi làm bạn trai cô vậy?

- Ta cần phải nói cho cô sao?

Mặc dù vì nam nhân không nói cho nàng hay hắn quen đối phương nên làm cho toàn bộ kế hoạch bị thất bại, nhưng giờ phút này Nhâm Quân vẫn nghĩ đến cảm nhận của hắn, cũng không kích động nói ra việc nam nhân bên cạnh chính là “kẻ xui xẻo” kia.

Nhưng đầu óc Hướng Nhật không đơn giản như Nhâm đại tiểu thư, hắn mơ hồ nhận thấy cô bé họ Trầm đã biết quan hệ giữa hắn và Nhân đại tiểu thư, chỉ là không nói ra mà thôi, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Trầm Bội Bội cũng không truy cứu nữa, ngược lại nhìn về phía nam nhân và nói:

- Đúng rồi, ông xã của Sở Sở, anh chơi bóng rổ lợi hại như vậy, hay là chỉ điểm một chút cho cầu thủ của em đi.

- Nằm mơ!

Hướng Nhật còn chưa mở miệng, Nhâm đại tiểu thư đã thay hắn từ chối thẳng thừng.

- Họ Trầm, cô có ý gì! Không biết Hướng Quỳ là cầu thủ của đội trường ta sao?

- Chỉ nhờ anh ấy chỉ điểm một chút kinh nghiệm chơi bóng rổ thôi mà, cô có cần phải khẩn trương như vậy không?

Trầm Bội Bội nói mát.

- Hắn là cầu thủ của chúng ta, ta nói không được là không được!

Nhâm đại tiểu thư trừng mắt đáp lại, không nhượng bộ một chút nào.

- Cô cứ làm như mình là gì của anh ấy ý, cô nói anh ấy nhất định phải nghe sao?

Trầm Bội Bội không biết là vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

- Hắn đương nhiên phải nghe ta, hắn dám không nghe….

- Không nghe thì thế nào?

- Không nghe…. Ta sẽ đuổi hắn ra khỏi đội bóng.

Trong lòng Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, hắn biết cô bé họ Trầm rất có thể đã đoán được quan hệ giữa hắn và Nhâm đại tiểu thư, nhưng chỉ cần Nhâm đại tiểu thư không thừa nhận, có lẽ đối phương cũng không sẽ nói cái chuyện chưa rõ hư thực này cho Sở Sở, hơn nữa xem ra nàng ta cũng không giống người nhiều chuyện.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hướng Nhật thoải mái hơn rất nhiều, đang định thưởng thức một chút biểu hiện của đội Tài Đại trên sân, ánh mắt lại bị thu hút bởi một bóng người thoạt nhìn có phần quen thuộc.

Đó là một thanh niên có cơ thể cường tráng đứng đối diện sân bóng rổ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Nhưng Hướng Nhật lại bắt gặp ánh mắt âm hiểm của hắn, hơn nữa, vừa rồi rõ ràng là đang nhìn về phía mình, thế nhưng khi thấy mình nhìn lại, đối phương lập tức đảo mắt sang chỗ khác.

Hướng Nhật còn nhớ rõ người này, hai người đã từng gặp qua một lần, đối phương chính là cánh tay đắc lực thứ hai của Hôi Hùng, Bạo Long! Theo như Hầu Tử giới thiệu, đấy là một gã kinh khủng trong giới quyền anh ngầm với 31 trận liên tuc bất bại, hơn nữa đối thủ không có một ai còn sống. Đương nhiên, kinh khủng là đối với người thường mà thôi, còn Hướng Nhật chẳng thèm để vào mắt.

Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là tại sao một kẻ hiện này đã trở thành cánh tay số một của Hôi Hùng lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, hình như thái độ với mình không được tốt lành cho lắm thì phải?

Hướng Nhật ở bên này còn đang nghi hoặc, Bạo Long ở bên kia dường như cũng ý thức được rằng mình bị phát hiện, hắn xoay người ra khỏi sân bóng rổ.

Hướng Nhật cũng mặc kệ hai cô nàng đang cãi nhau, hắn đuổi theo ngay.

Tuy nhiên hắn không ngờ vừa mới ra khỏi sân bóng rổ đã gặp được kẻ vừa đi ra trước đó, Bạo Long. Nhìn đối phương ung dung nhàn nhã đứng ở đó, rõ ràng đã sớm tính ra mình sẽ đi theo hắn, đồng thời chờ sẵn ở chỗ này.

- Là Hướng tiên sinh phải không?

Vẻ mặt Bạo Long vẫn không có chút cảm xúc gì. Nghe cách xưng hô của hắn xưng hô, hiển nhiên còn nhớ rõ Hướng Nhật chính là người trẻ tuổi nom gầy gò ốm yếu tùng ngồi cùng lão đại của mình và còn dọa lui cảnh sát đến điều tra.

- Hình như Bạo Long lão đại hình như tìm ta có việc?

Hướng Nhật cũng cười và nói.

- Mặc dù ta biết ngươi rất có gia thế, nhưng vẫn phải cảnh cáo một câu, ngươi không được tán tỉnh cô nàng quản lý đội bóng rổ kia, cô ta là nữ nhân sớm đã lọt vào mắt đại ca chúng ta.

- Hả?

Hướng Nhật có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng mục tiêu của đối phương là mình, ai ngờ đối phương ở đây không phải vì mình, mà bởi vì cô bé họ Trầm kia.

- Ta nói tới đây thôi.

Bạo Long thản nhiên nói, đột nhiên lại chuyển sang hăm dọa.

- Nếu người dám động vào nữ nhân của lão đại, bất kể ngươi là ai, ta nhất định sẽ tự mình bóp nát cổ họng của ngươi!

- Có một con chó săn trung thành vì chủ như ngươi, xem ra lão đại của ngươi cũng rất có phúc.

Hướng Nhật ghét nhất chính là bị người ta uy hiếp, vốn hắn còn tưởng lần trước mình ngồi cùng đám người Hôi Hùng, đối phương nói như thế nào cũng sẽ nể nang một chút, ai ngờ đối phương tuyệt nhiên không thèm để ý tới điều đó, đã vậy Hướng Nhật cũng không cần phải giữ mặt mũi cho đối phương làm gì.

- Ngươi nói gì!

Quả nhiên, Bạo Long vừa nghe thấy thế thì trên trán liền nổi gân xanh, nắm tay cũng xiết lại nghe răng rắc.

Hướng Nhật làm như không nhìn thấy:

- Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ? Có muốn ta lặp lại lần nữa không?

Bạo Long càng có vẻ phát cuồng, dường như bất cứ lúc nào cũng thể bộc phát xông lên xé xác đối phương, nhưng tại thời khắc mất chốt hắn vẫn nhịn được.

- Nếu không phải bây giờ ta…. Hừ, ngươi đã là một người chết rồi!

Nói xong, xoay người bỏ đi.

Đúng lúc ấy Hướng Nhật gọi hắn lại.

- Hình như ta còn chưa đồng ý cho ngươi đi mà?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.