Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 4: Qua đêm với anh



Hướng Nhật mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn Đài Quyền đạo mỹ nữ, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền đến đã nói cho hắn biết, nếu hắn không nhanh tay, sợ rằng bây giờ hắn đã thực sự trở thành tên thiếu não rồi. Đàn bà ư, nếu đã muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy thì đừng trách ta không nương tay. Lưu manh cũng có luật của lưu manh: mỹ nữ nếu muốn chém ta một đao, phải biết mình sẽ bị xxx một phen.

- Muốn đùa à? Anh đây sẽ đùa với em một phen!

Sau khi nói xong, Hướng Nhật giống như đã trở thành một người khác. Thân thể hắn thẳng tắp, đôi mắt cũng trở nên sắc bén dị thường, toàn thân như tỏa ra khí tức của đại cao thủ.

Nếu nói vừa rồi Hướng Nhật là một chú dê non hiền lành, thì bây giờ hắn chính là một con sói hoang dã nguy hiểm.

Sắc mặt của thanh niên trầm ổn biến đổi rất lớn, loại khí thế khiến cho người ta phải run sợ này, hắn cũng đã từng cảm thụ trên người của một vài cá nhân, nhưng bọn họ hầu như ai cũng là nhân vật có tên tuổi, chỉ huy thiên quân vạn mã. Tên tiểu tử trước mắt này, thú thật ấn tượng đầu tiên mà hắn ta đem lại cho mình chính là một tên côn đồ, nhưng phải giải thích thế nào về biến chuyển này đây...... Xem ra cần phải hỏi lại Sở Sở cẩn thận một phen, xem vị hôn phu của nó rốt cuộc là người có lai lịch ra sao.

- Thanh tỷ, cố gắng lên, đánh ngã hắn đi, em cổ vũ cho chị!

Không biết tại sao, thấy tên lưu manh kia không bị đánh ngã lăn quay ra đất, trong lòng Sở Sở lại cảm thấy may mắn.

Thạch Thanh không dám phân tâm ngoái lại nhìn nàng ta, nàng lo sợ tên lưu manh trước mắt sẽ nhân cơ hội để phát động công kích, trong lòng nàng chỉ biết cười khổ: Sở đại tiểu thư của ta ơi, lúc này là lúc nào rồi, em không biết lão công của em thực sự rất cường hãn hay sao? Đồng thời một cỗ ý niệm không chịu thua nổi lên, cho dù không bằng ngươi thì sao chứ, Thạch Thanh ta đây chưa hề sợ bất kì một ai!

- Tới đi chứ, anh đang chờ em đây, không cần phải vội!

Hướng Nhật đầy mờ ám ngoắc ngoắc ngón tay với Đài Quyền đạo mỹ nữ.

Đầu của Thạch Thanh nóng lên, trực giác cho biết nàng đang bị hắn làm nhục, bèn xông tới tung một cước đá vào hạ thân hắn. Hướng Nhật lách mình tránh được, thuận thay nắm góc áo của cô nàng, sau đó giật một cái về phía sau, một đòn Judo tinh tế ném nàng ta bay ra xa vài mét.

" Ầm" một tiếng động lớn, Thạch Thanh nặng nề rơi trên mặt đất. Những người đứng xem trận này cảm thấy da đầu như tê dại đi, tên tiểu tử này thật quá dã man mà, dám đối đãi với một đại mỹ nữ như thế. Bất quá trong lòng cũng thầm cảm thấy thỏa thuê, trước kia bị Thạch nữ đánh cho nằm bẹp trên giường mấy ngày không dậy nổi, giờ thấy nàng ta bị vùi dập như thế, trong lòng có một loại khoái cảm vì đã được trả thù.

Đám nữ sinh thì càng không thể nào chịu nổi, Thanh tỷ là biểu tượng tinh thần tối cao của các nàng, thấy chị ấy bị khi dễ như thế, cơ hồ nhịn không được muốn xông lên hỗ trợ nàng ta đánh bại tên sắc lang hèn hạ kia.

Trên thực tế, Hướng Nhật cũng không dùng quá nhiều sức cho đòn vừa rồi, nàng ta mặc dù bị ném ngã rất mạnh, nhưng tuyệt đối không bị thương tích gì lớn, có chăng chỉ bầm tím đau đớn một chút.

Kiên cường đứng dậy, Thạch Thanh nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo. Luận về tốc độ, nàng không bằng hắn; luận về sức lực, lại càng không thể so bì; xem ra chỉ còn cách duy nhất là dùng kỹ xảo thôi. Hy vọng rằng hắn trên phương diện này không biến thái giống như hai hạng mục ở trên.

Thạch Thanh lại xoay người đá úp vào huyệt Thái Dương phía bên trái của tên nam nhân đáng ghét kia. Ánh mắt của Hướng Nhật chợt lóe lên, lại tới với chiêu này à? Hắn đưa tay trái lên định đỡ, không ngờ đánh hụt vào khoảng không, con mẹ nó chứ, rút lui! Chỉ cảm thấy trước ngực có một trận gió rít vù vù, hắn vội vàng lui về phía sau. Cũng may hắn phản ứng nhanh, nên không bị đánh trúng.

- Cô bé à, không nghĩ tới em thật sự có hai tay a!

Hướng Nhật mồm thì ba hoa, nhưng trong lòng hắn không dám xem thường, coi nàng chỉ là một bông hoa được cắm trong lọ nữa.

Thạch Thanh hừ lạnh, nàng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục công kích. Hướng Nhật càng nhìn lại càng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô nàng này thực quá ngoan cố đi, cần phải đả kích ả thật mạnh mới được.

- Tốc độ quá chậm! Góc độ cũng không đúng!

- Tay phải nâng cao một chút... Ngốc quá! Tấn công cái mũi làm gì chứ, con mắt mới là mục tiêu quan trọng...

- Lực quá lớn, không có hậu chiêu... Động tác không ăn khớp, em còn như vậy chắc đã sớm bị người ta chém chết!

- Ừm, lần này còn tàm tạm... Nhưng mà khí lực hơi yếu, mặc dù có thể chém tới đối phương, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lớn...

- Ngu ngốc, chỉ biết dùng chân thôi sao? Tay em để đi đâu rồi... Đúng vậy, như thế mới khiến đối phương khó lòng phòng bị...

Những người đứng xung quanh như câm lặng, thế này mà là chiến đấu sao, rõ ràng là giống một vị sư phụ đang dạy đồ đệ. Đệ nhất cao thủ của Đài Quyền đạo xã, bây giờ lại trở thành đối tượng bị phê bình kịch liệt, thật là bi ai!

Ánh mắt của Sở Sở nhìn tên nam nhân kia cũng trở nên khác thường, cùng học với hắn được một năm, nàng tưởng đã hoàn toàn hiểu rõ hắn, lúc này xem ra, nàng căn bản là chẳng biết tí gì về hắn. Yếu đuối ư? Cô độc ư? Tất cả đều là giả, hắn thực sự là một tên lưu manh đáng chết đóng giả sinh viên thì đúng hơn! Đáng ghét mà, nàng còn tưởng có thể dễ dàng khống chế được hắn, còn chuẩn bị một số chuyện cho hắn, hóa ra tất cả đều uổng phí.

Cao Phi thủy chung không dám tin tưởng tên tiểu tử này lại có võ công cao đến thế, bản thân hắn cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với Thạch nữ thôi, thế nhưng nàng ta lại bị tiểu tử đó làm cho quay mòng mòng, thật may mắn lúc đó tên đó không chọn mình làm đối thủ...... Trong lòng không khỏi rùng mình.

- Ừm, cô bé à, ngừng lại đi nào, lão tử không muốn đùa với cô nữa đâu.

Hướng Nhật dần dần đã mất đi kiên nhẫn, dạy dỗ cô nàng một lúc lâu, mặc dù nàng ta là đại mỹ nữ, nhưng nếu không thể cùng nàng ta vận động trên giường, càng là mỹ nữ lại càng mau cảm thấy chán.

- Không ngừng lại là lão tử hoàn thủ đó......Con bà nó gấu! Đấy là ngươi bức lão tử nhé!

Thấy Đài Quyền đạo mỹ nữ vẫn điên cuồng công kích, Hướng Nhật nắm chặt thiết quyền, khống chế lực thật tốt, rồi nện ngay một quyền vào bụng của nàng ta.

- Á!

Thạch Thanh kêu lớn một tiếng đầy vẻ đau đớn, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy bụng rồi ngã lăn ra đất.

- Thanh tỷ!

Đám con gái ủng hộ Thạch Thanh hét lớn một tiếng rồi xông đến đỡ lấy nàng ta, đầy hận ý nhìn chằm chằm vào tên đại sắc lang kia.

- Định làm gì! Lão tử đã kêu nàng ta dừng lại, ai bảo nàng ta không chịu nghe lời! Nhìn cái gì vậy, nàng ta bị thương không nặng, lão tử đâu có dùng lực!

Hướng Nhật tuy đã nhận ra địch ý của đám thiếu nữ này, nhưng hắn vẫn hung hăng giải thích.

- Các chị em! Hãy đánh chết tên sắc ma này, vì Thanh tỷ báo thù!

- Phải, đánh chết hắn đi!

- Xông lên!

Một người phụ nữ còn dễ đối phó, chứ cả đám phụ nữ thế này......Trong lòng của Hướng Nhật hơi sợ, nặng tay với các nàng ấy cũng không được, mà nhẹ với các nàng thì họ lại không sợ. Không có biện pháp, chỉ có thể ném các nàng ta ra. Những thiếu nữ xung quanh trong phạm vi một mét, tất cả đều bị ném bay ra ngoài.

Những tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, sau khi có hơn mười cô bị hắn quăng ra ngoài, số còn lại không dám xông lên nữa. Hướng Nhật cảm thấy đắc ý không thôi, mình quả nhiên là anh minh thần vũ.

Song dường như hắn đã quên trên sân tập lúc này còn có rất nhiều nam sinh, trong đám nữ nhân bị hắn quăng ra ngoài có rất nhiều đối tượng mà những nam sinh này thầm yêu trộm nhớ, có người còn là người yêu hay thần tượng, hơn nữa cái tên này thật quá là ngông cuồng tự đại mà, rốt cục cả đám xông lên công kích Hướng Nhật.

Lấy khẩu hiệu ''Vì dân trừ hại'', đông đảo các thành viên nam không để ý đến mệnh lệnh của xã trưởng, xông lên định quần công hắn. Máu nóng của Hướng Nhật cũng bắt đầu sôi trào, đã lâu không thấy cục diện oanh liệt thế này. Hắn nhớ kỹ lần cuối cùng là ba năm về trước, hắn đơn đao độc mã đuổi đánh mấy trăm tên côn đồ khắp cả 17 con phố. Bây giờ so với lúc đó còn kém xa lắm, phì, lão tử sợ cái rắm!

Hướng Nhật không lùi mà tiến, hắn nhảy thẳng vào trong đám người, thiết quyền triển khai, một trận đánh loạn xì ngầu nổ ra, nhất thời những tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết vang lên, tiếng người ngã rạp ra đất......

- Thanh tỷ, tỷ có sao không?

Thạch Thanh vốn đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Sở Sở ở sau lưng bèn lên tiếng.

- Không có việc gì!

Ánh mắt của nàng theo dõi chăm chú thân ảnh đang đại sát tứ phương.

Nhìn một hồi, Thạch Thanh đột nhiên quay đầu.

- Sở Sở, nếu chị cầu xin hắn nhận chị làm đồ đệ, em nói hắn có đồng ý không?

- Cái gì!

Sở Sở há hốc mồm:

- Chị điên rồi, hắn vừa rồi đã khi dễ chị đó mà!

- Cũng bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn ta, cho nên ta nhất định phải làm đồ đệ của hắn!

Thạch Thanh lộ ra thần sắc kiên định.

" Thanh tỷ đúng là hết thuốc chữa rồi!" Trong lòng của Sở Sở ai thán.

Hướng Nhật cảm thấy rất thoải mái, cái đám thỏ đế này, mới có đấm đá một hồi mà đã bỏ chạy tứ tán rồi, thật vô dụng! Nếu đám tiểu đệ của lão tử dám lùi bước lúc lâm trận, ta đã sớm dùng đao chém chúng rồi.

Đám người của nhu đạo xã đoàn khổ không thể nói nên lời, những người muốn chạy trốn đều tuyệt vọng khi trông thấy có tên dám mở miệng xin tha bị hắn đánh cho ngất xỉu, nhất thời căn bản không thể nói ra lời, chỉ đành tiếp nhận vận mệnh bị truy sát.

Sau đó khi chú ý thấy tên ma vương khủng bố đó đứng chỗ nào, cả đám giả đò chết giấc ngã vật ra đất. Hướng Nhật không nói gì, bọn người này nếu ra ngoài chém nhau, thấy đối phương thế lực cường đại hơn đảm bảo cả tập thể sẽ làm phản! Đạp bọn chúng cũng chỉ làm bẩn chân của hắn.

- Hướng Quỳ!

Sở Sở ở đằng xa hét lớn.

- Gì vậy!

Hướng Nhật bèn đi tới, hắn nhất định phải đưa Sở mỹ nhân lên giường, cho nên trước mắt phải khách khí với nàng ta một chút.

Sở Sở trề môi không thèm quan tâm đến hắn, nhưng ngược lại Thạch Thanh ở cạnh đó lại lên tiếng bắt chuyện với hắn:

- Anh vẫn tốt chứ! Đa tạ đã hạ thủ lưu tình!

- Không cần khách khí!

Hướng Nhật thuận miệng đáp một câu, vì ngươi là mỹ nữ nên lão tử tạm tho cho cái tội định đá bể não của lão tử lúc nãy.

- Xin hỏi, anh có thể nhận em làm đồ đệ hay không?

Thạch Thanh hơi khom người, góc độ giữa thoái(chân) bộ và hung(ngực) bộ vừa vặn 120 độ.

- Đồ đệ?

Ánh mắt của Hướng Nhật nhìn thẳng xuống, đứng từ góc độ này mà nhìn xuống, vừa lúc hắn lại có thể trông thấy cảnh tượng vô hạn bên trong chiếc nịt ngực của Đài Quyền đạo mỹ nữ, oa, lớn quá! Bên trên lại còn được điểm xuyết vài giọt mồ hôi, tựa như - sau khi trải qua quá trình vận động lưu lại...... thân thể hắn lập tức có phản ứng.

- Em thật sự muốn làm đồ đệ của anh?

Hướng Nhật nuốt nước miếng ừng ực.

- Xin hãy nhận em làm đồ đệ!

Thạch Thanh mắt không chớp nhìn hắn đáp lời.

- Vậy em nhất định phải nghe lời anh nói.

Trong lòng Hướng Nhật đã phát sinh vài chủ ý xấu xa.

- Anh là sư phụ của em, em đương nhiên là nghe lời anh rồi!

Thạch Thanh cũng không hiểu tiêu chuẩn vâng lời mà hắn đang đề cập đến là gì, nàng chỉ nghĩ đến chắc là giúp cho vị ''sư phụ'' này làm vài chuyện nhỏ nhặt. Sự thật thì nếu nói đây chỉ là chuyện ''nhỏ nhặt '' cũng không sai, nhưng từ "nhỏ nhặt" này thực sự là từ "nhỏ nhặt" có chút bỉ ổi xấu xa.

- Trời ạ, chị thực sự đã đáp ứng hắn rồi sao?! Phải biết rằng tên này rất là lưu manh, vạn nhất hắn kêu chị theo hắn làm...

Sở Sở ở bên cạnh xen vào.

- Nhiều chuyện! Sao không biến đi cho đỡ chật chỗ!

Hướng Nhật lại chuyển hướng sang Đài Quyền đạo mỹ nữ.

- Anh đồng ý, bắt đầu từ nay em là đại đệ tử đời đầu tiên của anh.

- Dạ, sư phụ!

Thạch Thanh thở dài một hơi, nàng còn tưởng hắn sẽ không đáp ứng cơ chứ.

- Hừm, tốt rồi! Để khảo nghiệm nghị lực của em, tối hôm nay, ách, em phải theo anh nghỉ qua đêm ở một nơi nào đó!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.