Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?



Thạch Trung Chính đang cùng tên thanh niên đeo kính gọng vàng nói chuyện có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Trước đây ít lâu ông còn không thấy chàng thanh niên này coi được ở chỗ nào, nhưng do hôm nay có đối tượng để ‘tham chiếu’, so sánh thì tự nhiên mới thấy thằng tới trước coi còn thua xa thằng tới sau. Dù có vài điểm ông thật chưa hài lòng lắm, nhưng ít ra nếu muốn chọn ‘con rể’ thì ông nhất định sẽ không chọn cái thằng không biết lễ phép là gì kia.

Hướng Nhật bị coi như không khí ngồi ở một bên, bất quá hắn cũng thích cái cảnh thanh nhàn lúc này, nhìn lão Thạch cũng thấy xốn mắt, thà ra phòng khách mở TV coi còn thú vị hơn nhiều.

Luyện Quân Kiếm cẩn thận lựa lời, từng câu từng chữ ứng phó trả lời Thạch Trung Chính, trong lòng thì hưng phấn vô cùng. Những cố gắng hắn bỏ ra lâu nay rốt cục cũng có chút kết quả, như chút 'ánh sáng le lói cuối đường hầm’. Thị trưởng lần này đối với hắn nhiệt tình, thân thiện làm hắn tưởng chuyện kia chắc sẽ nhanh chóng thành công. Chỉ cần cưới được cô con gái rượu của ngài thị trưởng thì con đường thăng quan tiến chức sau này sẽ ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Mặc dù không rõ thằng nhóc bên cạnh có quan hệ gì với thị trưởng, nhưng xem lúc thị trưởng nói chuyện với mình mà không thèm chú ý đến hắn thì biết chắc thị trưởng không thích tên đó. Nhưng thằng kia có thể ở nhà thị trưởng mà tự tiện đi lại giống như ở nhà mình thì suy ra chắc có chút quan hệ gì đó với thị trưởng, hoặc là ông bà già nó với thị trưởng là bạn thân, vân vân… Nghĩ tới đây, Luyện Quân Kiếm tự chế giễu bản thân mình, chính mình cũng khác gì đâu, cũng dựa vào ông già đang ở nhà là bạn cùng lớp hồi học cao đẳng với ngài thị trưởng đây mà mình mới bò lên tới cái ghế đang ngồi hiện giờ? Hai mươi sáu tuổi leo lên làm phó phòng tổ chức nhân sự, nói ra cũng thấy có chút tự hào. Giờ nếu có được mối quan hệ sâu đậm thêm một chút với thị trưởng thì chữ “phó” kia được thay bằng chữ "trưởng" mấy hồi.

Mấy ngày nay cùng Sở tiểu thư xem mấy cái phim tình cảm éo le lâm ly nhiều quá, khẩu vị thưởng thức của Hướng Nhật cũng thay đổi. Bây giờ hắn thấy loại phim tình cảm kiểu yêu chết đi sống lại kia cũng không nhảm lắm, đặc biệt trong đó có mấy lời tỏ tình, đối đáp, thỏ thẻ yêu đương cũng rất có giá trị để hắn học hỏi, có thể xem như là một loại ‘bí kíp’ võ công cần luyện tập để đưa nàng lên giường, cho nên chỉ cần trên TV có phát phim loại này là hắn sẽ gạt hết mấy tiết mục khác mà liệt nó vào hạng A, chương trình đáng coi nhất!

Hắn như vậy còn vui hơn là ngồi nghe hai kẻ đang nói chuyện với nhau đằng kia, hai thằng xem ra thật ấu trĩ! Tất nhiên không thể nói ai đó có chỉ số thông minh kém hay ủy mị như đàn bà khi xem loại phim tình cảm đầy kịch tính này, cũng do cái sĩ diện kiểu của ‘đàn ông chân chính’ thì dù không xem phim kinh dị, bắn giết, hay khoa học viễn tưởng cũng không thèm nói ra là mình thích coi cái loại phim tình cảm ướt át như Hướng Nhật đang xem kia. Nói chung bọn họ cho loại phim đó chỉ dành cho những nữ sinh mơ mộng, đang tuổi yêu, khao khát ái tình, nên việc hai người đàn ông kia có chê bai hắn thì cũng không có gì quá đáng.

Hướng Nhật cũng không thèm quan tâm hay lo lắng tới chuyện này, hắn khinh thường cái lối suy nghĩ đó. Hắn chỉ tập trung vào việc nghiên cứu nghệ thuật sử dụng ‘thần thương’ cho tốt mặc cho người khác ghen ghét chê bai.

Thoắt cái đã xem xong ba tập trên TV, Hướng Nhật từ đó học được vài câu đối đáp yêu đương đặc biệt hữu ích. Đang nghĩ không biết tối nay áp dụng trên mình Sở Sở sẽ có tác dụng như thế nào thì mẹ của đồ đệ - Thạch Mỹ Na Tử - từ trong bếp đi ra, tuyên bố 'bữa tiệc thịnh soạn' đã sẵn sàng… à không phải, là bữa trưa đã sẵn sàng.

Bởi vì không biết phòng khách từ lúc nào có thêm một người khách nên Thạch Mỹ Na Tử hơi sửng sốt một chút.

Luyện Quân Kiếm có vẻ xấu hổ, chủ nhà không có mời ở lại ăn cơm, nhưng mình lại ngồi tới giờ còn chưa đi, thật có vẻ ‘hơi bị lì’ nên đang định đứng dậy rời đi.

- Tiểu Luyện, đừng đi nữa, hôm nay ở đây dùng cơm đi.

Thạch Trung Chính mở miệng giữ hắn lại, trong lúc đó cố ý liếc Hướng Nhật một cái.

- Dạ vâng thưa thị trưởng.

Luyện Quân Kiếm khoái trá vì được toại nguyện, ngay cả mấy câu khách sáo cũng không nói. Hắn sợ nói lỡ lời lại bị đẩy ra ngoài.

- Tiểu Luyện, còn khách sáo làm gì! Cha cháu với bác là bạn học, con cứ gọi ta là bác Thạch được rồi.

Thạch Trung Chính như quyết tâm đả kích ai đó nên thốt ra từ ‘bác' đầy tình cảm.

- Dạ dạ, bác Thạch!

Luyện Quân Kiếm hơi thất thần, hạnh phúc tới quá đột ngột, có chữ này thì “chuyện tình cảm” của mình xác suất thành công càng lớn rồi!

- Ừ, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Thạch Trung Chính gật đầu, dẫn hắn tới bàn ăn, dường như không nhìn thấy ai đó đang ngồi nơi ghế bên kia xem TV.

- Hướng Quỳ, cháu có thấy Thanh nhi không?

Thạch Mỹ Na Tử thì lại nhớ đến sự 'tồn tại’ của Hướng Nhật nên cũng không bỏ rơi hắn. Những lời khen tặng hài hước hóm hỉnh khi nãy của hắn rõ ràng làm cho nàng thấy tinh thần và thể xác của mình vui vẻ thư thái không ít. Nhưng quan trọng hơn chính là con gái mình cũng tôn sùng hắn.

- Tiểu Thanh à, nàng lên lầu đọc sách rồi cô!

Hướng Nhật đáp lại một câu cho xong chuyện rồi tiếp tục xem TV. Lão Thạch vừa rồi đi qua bên cạnh lại không gọi hắn ăn cơm làm hắn thật mất mặt, trong lòng đang rất khó chịu. Mặc dù hắn có thể mặt dày mà tự bò tới bàn ăn, nhưng bây giờ có thêm cái thằng kia, lỡ lão Thạch phun ra câu "ta có gọi ngươi tới ăn cơm sao" vậy thì bẽ mặt vô cùng. Hắn đang đợi mẹ của đồ đệ mở miệng mời, vậy thì lão già kia không còn gì để nói nữa. Thú thực từ sáng tới giờ hắn mới dùng qua hai quả trứng rán của Sở Sở nên bụng hắn giờ đang kêu rột rột.

- Như thế này đi... Hướng Quỳ không bằng cháu dùng cơm trước, cô sẽ gọi Thanh nhi xuống.

Thạch Mỹ Na Tử bắt chuyện rồi dẫn hắn tới trước bàn ăn, còn kéo một cái ghế cho hắn, sau đó đem một đĩa ăn đủ màu đặt trước mặt hắn, trên bàn xếp mấy món ăn chỉnh tề, bên ngoài dùng một loại giấy màu tía nhạt bọc kín lại làm cho khẩu vị ăn uống của người khác càng thêm kích thích.

- Hướng Quỳ, đây là món sushi cá hồi mà cô làm, cháu thử xem mùi vị thế nào?

Hướng Nhật không khách sáo ngồi ngay xuống, không thèm để ý ánh mắt khác thường của hai người đàn ông còn lại trên bàn, hồn nhiên vô tư gắp ngay một miếng sushi cho vào trong miệng nhấm nháp. Hắn cùng lúc cảm thấy các vị ngọt, mặn, cay, thơm mát đủ loại trong miệng, thiếu chút nữa ngay cả lưỡi hắn cũng muốn nuốt luôn. Ngon quá, ngon quá đi thôi!Hướng Nhật vừa ăn vừa tấm tắc khen, lời nói đi đôi với việc làm, tay hắn không ngừng càn quét!

Thạch Mỹ Na Tử cười hai mắt híp lại. Món ăn mình làm ra có người thật tâm thưởng thức, khen ngon thật lòng thì người nấu ai mà không phấn chấn vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng lịch sự nói "you are welcome" một tiếng tỏ vẻ nếu như không đủ thì cứ nói, nàng có thể nấu thêm. Sau đó lại cúi người lịch sự chào rồi lên lầu gọi con gái xuống ăn cơm.

Thạch Trung Chính thấy hắn cứ càn quét mấy đĩa đồ ăn như vậy thì khẽ ‘hừ’ một tiếng, lạnh lùng báo cho hắn biết mình đang bất mãn nhưng không muốn nói ra lời.

Luyện Quân Kiếm càng cảm thấy tò mò không thôi về cái ‘thân phận’ của thằng nhóc này, có thể làm cho bà xã của thị trưởng – à ‘bác gái’ - tự mình kéo ghế cho ngồi, quả nhiên không hề đơn giản. Lại thấy vẻ mặt của thị trưởng thì hắn cảm thấy kỳ quái quá đỗi, nhưng hắn cũng không ngu tới nỗi ngay lúc thị trưởng đang ‘méo mày méo mặt’ mà đi hỏi thân phận của thằng nhóc kia.

- Ngon, quá ngon a…!

Hướng Nhật hai tay khua, khoắng chỉ chốc lát mấy đĩa sushi đã chui tọt hết vào bụng hắn.

Lúc này Thạch Mỹ Na Tử đang kéo Thạch Thanh vẻ mặt không vui xuống tới. Thấy Hướng Nhật ăn hết đồ ăn liền vội vàng đi vào bếp chuẩn bị thêm vài thứ. Cũng may là trưa nay nàng có nhiều thời gian để chuẩn bị cho bữa ăn nên nấu cũng nhiều món, do đó không đến nỗi phải xấu hổ vì không đủ thức ăn chiêu đãi khách.

- Cảm ơn, cảm ơn...

Mặc dù đã ăn xong phần của mình nhưng Hướng Nhật vẫn cảm thấy bụng trống trơn, vừa thấy thức ăn mang lên hắn chẳng khiêm tốn hay khách sáo gì, tay gắp miệng nhai liên tục!

- Thanh Thanh, chiều nay con có tiết học nào không? Nếu không có thì đi dạo với Tiểu Luyện đi.

Thạch Trung Chính nhìn thoáng qua cái tên đang ăn uống nhồm nhoàm như heo kia quyết định bơm một liều thuốc mạnh.

Luyện Quân Kiếm mặt mày sáng rỡ, ngay cả miếng đồ ăn vừa đưa vào miệng nhai cũng quên nuốt mà lại để nó rơi ngược xuống cái đĩa trên bàn, trong lòng thì điên cuồng gào thét: thành công rồi, thành công thật rồi! Trước mắt xuất hiện mỹ cảnh mình đang ngồi trên chiếc ghế ‘trưởng phòng’ cao cao kia!

- Ba, chiều nay con còn có ba tiết học, đều là những môn quan trọng.

Thạch Thanh cau mày nói, nhìn thoáng qua tên hoa si ngồi cạnh ba mình, càng nhìn thì cảm giác khó chịu không thoải mái càng tăng.

- Đúng đó anh à! Chuyện học của Tiểu Thanh là quan trọng nhất.

Thạch Mỹ Na Tử ở bên nói vào. Thật ra nàng đối với người thanh niên thường xuyên ghé qua nhà này cũng không ghét gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy hắn dám mang thức ăn mình làm nhổ ra, cái này đúng là làm nhục trắng trợn mà, tuyệt đối không thể tha thứ! Nếu nói muốn chọn con rể thì Thạch Mỹ Na Tử thấy tên đang tập trung 'càn quét’ thức ăn kia hợp mắt nàng hơn, hơn nữa Tiểu Thanh dường như cũng rất thích hắn. Thật là càng nhìn càng hài lòng!

- Có giờ học à? Như vậy …

Vốn muốn nói vậy thì xin nghỉ đi, nhưng chữ vừa tới miệng lại bắt gặp ánh mắt uy hiếp của bà vợ, Thạch Trung Chính lập tức đổi giọng:

- Vậy chuyện học hành quan trọng, sau này rỗi rãi thì tính.

- Dạ đúng, dạ đúng, dù sao học hành cũng quan trọng hơn!

Luyện Quân Kiếm dù rất thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn a dua phụ họa theo. Trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương, theo tình huống vừa rồi, vợ của thị trưởng hình như bất mãn hay không vừa ý gì đó với mình nhưng hắn thật không rõ là do đâu.

Hướng Nhật gắp miếng sushi cuối cùng, hắn ăn rất chậm ý muốn để cho mẹ của đồ đệ thấy mình ăn sắp hết rồi sẽ lấy thêm, thậm chí còn giả bộ khua đũa trúng chén để bà nghe, đáng tiếc bà đang bắn mắt sang ông chồng do đó không thấy được hành động lộ liễu của hắn. Hết cách hắn đành chuyển hướng sang phần đồ ăn của đồ đệ.

- Sư phụ anh sao vậy?

Thạch Thanh vẫn chưa hiểu được thâm ý của hắn.

- Tiểu Thanh, em ăn không hết hả? À, anh chỉ hỏi là em không ăn nổi hả, nếu vậy anh ăn giúp cho… Ách, là giải quyết giùm cho!

Hướng Nhật chỉ ngón tay vào phần ăn dang dở ít ỏi như đầu ngón tay kia hỏi.

- Sư phụ, hôm nay em không muốn ăn, phần còn lại là của sư phụ đó.

Thạch thanh đem phần ăn của mình đẩy tới trước mặt hắn. Thật đúng là hôm nay nàng không có tâm tình nào để mà ăn cơm, vì tại bàn ăn có thứ cực kỳ chướng mắt ngồi đó. Dù đổi lại là ai khác thì chắc cũng nuốt không trôi.

- Sư phụ sao có thể muốn của em chứ?

Hướng Nhật ngoài miệng nói cho dễ nghe, nhưng tay thì gắp như máy cho thức ăn vào miệng:

- Dù sư phụ no lắm rồi nhưng đồ ăn thì không được phí phạm đúng không? Vì đó là công sức của cả một buổi trưa chuẩn bị nấu nướng khổ cực (sừ hòa nhật đương ngọ, lạp lạp giai tân khổ*). Thôi, anh ráng hết sức giúp em ăn hết vậy.

Luyện Quân Kiếm nghe Thạch Thanh gọi hắn là sư phụ thì ngây người, lại thấy hành động vô sỉ của hắn càng thấy ghen ghét. Thằng nhóc này rốt cuộc là ai, ngay cả Thanh Thanh cũng đối với hắn tốt như vậy. Một cô gái chịu đem một nửa phần ăn dở của mình đưa cho một người con trai, điều đó nói lên cái gì thì hắn rất rõ ràng, hơn nữa ngay cả vợ thị trưởng cũng coi trọng thằng nhóc… Trong lòng hắn cảm thấy một mối nguy đang xuất hiện.

- Người anh em này, ngươi nói sai rồi, câu vừa rồi của ngươi (sừ hòa nhật đương ngọ, lạp lạp giai tân khổ*) ở giữa hình như còn có thêm hai câu nữa.

Luyện Quân Kiếm không thèm để ý đến Hướng Nhật rốt cuộc có thân phận gì, chủ yếu bây giờ tận dụng mọi cơ hội trước mặt Thanh Thanh đạp cho cái hình tượng của nó xuống thật thấp.

Hướng Nhật cũng không thèm liếc hắn một cái, tiếp tục gục đầu ăn tiếp.

Luyện Quân Kiếm thấy tức vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp, hỏi nữa mà đối phương không thèm trả lời thì mặt mũi giấu đi đâu đây.

- Không sai, những lời thơ này ngay cả học sinh cấp một cũng thuộc nằm lòng, đường đường là một sinh viên lại không biết.

Thạch Trung Chính đang dùng ánh mắt thỉnh cầu mong bà xã tha thứ, cuối cùng cũng giải quyết xong, đêm nay lên giường được rồi. Nhưng trông thấy cái vẻ mặt khinh khỉnh coi ‘ông đây’ không ra gì của thằng kia, lão lại muốn nện cho hắn một trận, lão chịu không nổi nên đế vào một câu. Nếu không phải là do thằng oắt con thì mình đâu có cần tranh thủ lấy lòng xin lỗi ‘em yêu’ nãy giờ đâu chứ!

- Lão già, cố tình đối nghịch đả kích ta là sao vậy?

Hướng Nhật nuốt thứ đang nhai trong miệng xuống khó chịu nói. Lão già này không lẽ không nhận ra sao, chỉ là hắn nói nhanh lược bớt mất vài câu thơ thôi, có cần phải dùng ‘dao mổ trâu mà chém gà’ như vậy không?

Luyện Quân Kiếm giật thót cả người như bị sét đánh trúng, trợn tròn hai mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Lão già sao? Hắn gọi thị trưởng là lão già sao?

Chú thích:

(*) Nguyên bài thơ

Sừ hòa nhật đương ngọ

Hãn tích hòa hạ thổ

Thùy tri bàn trung xan

Lạp lạp giai tân khổ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.