Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 310: Lời mời của Tống Thu Hằng



Hướng Nhật nghe vậy đương nhiên không bị hù dọa, vì vẫn đang trong giờ học, chỉ là lúc trước không thể tiêu diệt hoàn toàn thế lực đứng trong bóng tối kia. Thật không có biện pháp, ai bảo bọn chúng cường đại đến như vậy, chẳng nhẽ hắn có khả năng đi khắp thế giới để lùng kiếm, sau đó giết từng tên một? Điều này căn bản không thể thực hiện!

Nhưng cũng không thể nói vì vậy mà mất tinh thần, ít nhất Hướng Nhật cũng không lo đối phương làm càn trong nước, hơn nữa nếu đã chọc đến hắn, hắn hoàn toàn có thể tìm một hai cái phân bộ của chúng để tính sổ, thậm chí là tổng bộ nếu như biết được vị trí cụ thể của nó, Hướng Nhật cũng phải đi thử một phen.

- Sáng sớm tới giờ sao không nói lời nào, anh uống nhầm thuốc à?

Trong khi đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy tiếng nói bên cạnh, Hướng Nhật quay đầu sang đã thấy An Tâm đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Hiển nhiên là mới vừa rồi nàng đang muốn nói gì đó với hắn, còn hắn do mải suy nghĩ nên không trả lời, vô tình đã chọc giận cô nàng.

- An An, đang trong giờ học em có thể tập trung nghe giảng một chút được không?

Hướng Nhật bất đắc dĩ nói.

- Được! Anh đừng kiếm em nói chuyện nữa!

An Tâm phát cáu hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi không để ý tới hắn nữa. Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, đang định nói vài câu với nàng xin “tha thứ” thì nghe thấy có tiếng than thở bên cạnh:

- Tống giáo sư thật xinh đẹp a!

- Đúng vậy!

Lại có thêm một tiếng phụ họa theo. Hai âm thanh đó cũng không xa lạ, người nói trước là Sở Sở, còn sau đó là tiếng của người đẹp băng sơn. Thấy ánh mắt bọn họ đều hướng lên bục giảng, Hướng Nhật cũng nhìn theo. Trên bục giảng chính là cô giáo Tống, Hướng Nhật lúc nghe lời cảm thán của hai cô nàng kia cũng đã biết, nhưng khi nhìn lên bục giảng hắn cũng cảm thấy sững sờ một hồi.

Trang phục của Tống Thu Hằng hôm nay vẫn bình thường như mọi khi, vẫn là một chiếc váy công sở màu kem, chân đi đôi giày da cao gót, mái tóc dài vẫn dùng những chiếc kẹp màu đỏ thẫm tùy ý kẹp sau đầu, trông hệt như một nữ công chức. Chỉ khác là ánh mắt, nét mặt của nàng đã thay đổi, hàng lông mày không còn nhăn lại như trước, trên mặt tràn đầy sự tươi tắn vui vẻ làm cho người ta cảm thấy như thiên thần đang hoan hỉ, cả người nàng tỏa ra một sức quyến rũ vô hạn. Mà mấy học sinh ở dưới cũng bị tâm tình của nàng làm ảnh hưởng, cả đám đều chăm chú nghe giảng, không còn những tiếng nói chuyện thì thầm như trước.

Hướng Nhật suy nghĩ một chút liền hiểu ngay vì sao đối phương lại vui vẻ như thế. Có thể bệnh tình của em trai nàng đã có chuyển biến tốt đẹp, không chừng đang phục hồi lại bình thường, trong lòng hắn cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng. Thời gian hai tiết học cứ như vậy trôi qua, mà trong lúc đó An đại tiểu thư vẫn không nói với lưu manh câu nào, hiển nhiên vẫn còn đang hờn dỗi. Còn Hướng Nhật lại đang cùng Liễu Y Y đại mỹ nhân ngồi trong góc nói chuyện, hắn thuật sơ lại tình hình cho đối phương biết, mặc dù tạm thời không có nguy hiểm, nhưng Hướng Nhật vẫn muốn cho người âm thầm bảo vệ mấy vị đại tiểu thư này, cho đến khi xác định thật sự không có nguy hiểm gì nữa mới thôi.

Liễu Y Y cũng đồng ý, hơn nữa còn báo cho hắn sau một ngày nữa người của Vantican sẽ tới, hy vọng hắn có thể chuẩn bị thật tốt, không để đến lúc đó bị đánh mà trở tay không kịp. Hướng Nhật thản nhiên nhún vai, thực lực càng ngày càng tăng làm sự tự tin của hắn cũng tăng theo, đối phó với đám giả thần giả quỷ đến từ Vatican, hắn căn bản không để vào mắt.

Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, bởi vì Tống Thu Hằng là người dạy hai tiết cuối của buổi sáng. Mọi người theo từng nhóm nhỏ rời khỏi phòng học, nhưng An đại tiểu thư lại cưỡng chế ôm Sở Sở cùng người đẹp băng sơn đi trước, để mặc lưu manh ở phía sau. Hướng Nhật cảm thấy bực mình, không phải tại mình lúc nãy không trả lời nàng đấy chứ, có cần phải chơi ác như vậy không? Lúc oán niệm đang trỗi dậy trong lòng, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh nhịp nhàng:

- Chào Tống giáo sư!

- Chào các bạn!

Một âm thanh nhẹ nhàng đáp lại. Hướng Nhật trong lòng nghĩ thầm, đây chính là giọng của Tống Thu Hằng, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là nàng đang đứng ở dưới bóng râm, đang cùng Sở Sở nói chuyện gì đó, nàng chờ ở nơi này làm gì? Sự tò mò của Hướng Nhật nổi lên, bởi vì hắn đại khái nắm được nguyên tắc làm việc và nghỉ ngơi của đối phương, hết tiết là nàng tuyệt đối sẽ không ở lại bên ngoài, thường hay trở về phòng làm việc để chấm bài, hoặc chuẩn bị bài giảng cho giờ học kế tiếp, mà sau khi tan học, lại càng không thể đứng đợi trong trường học, bởi vì nàng còn phải mau chóng tới bệnh viện để chăm sóc em trai mình. Lúc này nàng lại nhàn rỗi đợi ở đây cùng mấy vị đại tiểu thư tán gẫu, Hướng Nhật mơ hồ cảm thấy đối phương đang đợi mình. Quả nhiên, suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, ánh mắt đối phương đã hướng về phía hắn, mở miệng gọi:

- Hướng Quỳ.

Hướng Nhật thoáng ngẩn ra rồi vội vàng bước tới vài bước:

- Tống giáo sư, tìm em có chuyện gì vậy?

- Là thế này, cô muốn hỏi em bây giờ có rảnh hay không?

Tống Thu Hằng vừa nói, con mắt lại liếc qua mấy nữ nhân bên cạnh. Hướng Nhật sửng sốt rồi gật gật đầu, nhưng sợ mấy vị đại tiểu thư có ý nghĩ lệch lạc nên hắn lập tức đổi đề tài:

- Được rồi, cô giáo Tống, em trai cô tốt hơn rồi chứ?

- Đã tốt hơn rất nhiều, đại khái vài ngày nữa là có thể xuất viện.

Tống Thu Hằng lúc nhắc tới em trai mình thì trên mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc, rất nhiển nhiên em trai nàng bình phục rất nhanh đúng như lời nàng nói.

- Thật tốt quá, chúc mừng, chúc mừng.

Hướng Nhật chúc mừng cho nàng từ tận đáy lòng, đột nhiên Tống Thu Hằng nhẹ giọng, giọng nói có chút lí nhí:

- Thật ra, nếu không có những lời của em…

Hướng Nhật lập tức cắt đứt lời nàng:

- Cô nói những lời này làm gì, đó là việc em phải làm.

Cảm thấy sự thành thật của học trò, Tống Thu Hằng khẽ cười:

- Thế nào, tôi có thể mời em ăn một bữa không?

Lúc này, dường như nàng đã quên mấy vị đại tiểu thư vẫn còn bên cạnh, Hướng Nhật nhìn hai bên, phát hiện bọn họ cũng không có bất cứ biểu hiện không vui nào, chỉ có An đại tiểu thư hơi chu cái miệng nhỏ ra, mặt cố ý không hướng về bên này. Hướng Nhật suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Đương nhiên là được.

- Các em, thật xin lỗi, Hướng Quỳ đã từng giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi nhất định phải mời cậu ấy bữa cơm để cảm ơn. Sau khi nhận được câu trả lời từ Hướng Nhật, Tống Thu Hằng nhìn mấy nữ nhân đứng ở đây nói. Thực ra nàng đã sớm nhìn ra, mấy nữ sinh viên xinh đẹp này cùng Hướng Nhật có quan hệ thân mật, cho nên nàng nói như vậy, cũng là để phòng những rắc rối có thể nảy sinh.

- Không sao, Tống giáo sư.

Sở Sở vừa cười nói vừa bước đến kéo An Tâm đang muốn lên tiếng lại.

- Hướng Quỳ, bây giờ chúng ta đi chứ?

Tống Thu Hằng nhận ra không khí lúc này có chút kỳ lạ, điều này làm nàng không thể thích ứng, nóng lòng muốn rời khỏi nơi này.

- Được thôi.

Hướng Nhật trả lời một cách dứt khoát, rồi đi lên phía trước. Tống Thu Hằng cười xin lỗi mấy cô nàng rồi đuổi theo.

Nhìn bóng hai người đi xa, An Tâm bất mãn nhìn Sở Sở nói:

- Sở Sở, mi kéo ta làm gì? Không thấy Hướng Quỳ anh ấy…

Sở Sở lại nở nụ cười nói:

- An An, bồ đừng có như vậy, Hướng Quỳ sẽ không vui.

- Nhưng mà…

An Tâm còn muốn nói gì, Sở Sở đã nói:

- Được rồi, được rồi mà, bồ cứ yên tâm. Tống giáo sư là giáo viên, Hướng Quỳ là học sinh của nàng, hai người bọn họ… sẽ không, hơn nữa Tống giáo sư cũng không phải người như vậy. Nhưng thật ra, An An, nếu bồ quản lý quá chặt chẽ, có một ngày Hướng Quỳ sẽ chán bồ.

- Hắn dám!

Mặc dù trong giọng nói lộ ra sự tức giận, nhưng trong lòng An Tâm lại cảm thấy không thoải mái. Sự nhắc nhở của Sở Sở làm An Tâm nhớ ngày đó bày ra “trò đùa ác” bị Hướng Nhật vạch trần, rồi phản ứng lúc đó của hắn nữa, nghĩ đến liền không khỏi thấy lạnh gáy; nhưng khuôn mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, tựa hồ muốn vứt bỏ cảm giác không tốt ra ngoài:

- Không nói nữa, Sở Sở, nhanh trở về nhà thôi, ta đói bụng lắm rồi. Được rồi, trưa này ăn gì?

- Chị Thanh cũng sắp ra, chúng ta ở đây chờ một chút, trưa nay chị ấy sẽ nấu món ăn sở trường đó.

- Thật nóng lòng muốn thưởng thức a…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.