Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 145: Khiêu khích đến từ tiểu Nhật Bản (trung)



- Lại không được rồi!

Hướng Nhật chán nản ngã lăn xuống giường. Vừa rồi thử vài phương pháp, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào. Thực ra thì ngay cả những phương pháp trong tiểu thuyết lưu manh cũng đã thử qua.

Theo như lời của Kim Dung đại hiệp thì nền tảng bắt đầu từ chân, trước tiên cứ tưởng tượng trong thân thể mình có một cổ khí tức, sau đó tùy theo ý niệm của mình mà đổ vào đan điền. Nhưng ngồi cả một tiếng đồng hồ, không những chẳng cảm giác được khí là cái con khỉ gì, ngay cả chân cẳng khi ngồi trong một khoảng thời gian dài, máu huyết không được thông suốt nên tê hết cả lên.

Rốt cuộc phải làm thế nào đây! Hướng Nhật hung hăng nện xuống chiếc gối một phát, rồi mới ép mình phải bình tĩnh lại. Suy nghĩ lại từ đầu khi hắn bị phụ thể thì chính là linh hồn phụ thể, mà cái lực lượng của bản thể kia cũng là do linh hồn mang đến, có thể nói lực lượng cùng nhục thể của mình không có quan hệ trực tiếp. Quan trọng là ở chỗ linh hồn. Chỉ cần nắm vững phương pháp thao túng linh hồn, vậy thì lực lượng kia cũng có thể tùy tâm mà sử dụng. Nhưng rõ ràng là điều này so với việc trở thành võ lâm cao thủ còn khó hơn nhiều, bởi vì đây chính là bản lãnh của tu chân tiên hiệp.

Ông trời ạ, ông có phải đang đùa với ta không vậy? Hướng Nhật chán nản kêu một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Linh hồn? Linh hồn rốt cuộc là cái thứ gì đây? Nhìn không thấy à? Sờ không được sao? Hay là căn bản không hề tồn tại? Vậy bản thân mình thì thế nào? Nếu như không có linh hồn thì bản thân mình làm sao phụ thể được? Nói cách khác, mình chết đi rồi làm sao có thể sống lại... Không đúng rồi! Hướng Nhật đột nhiên khựng lại. Bản thân mình căn bản không hề sống lại, sống lại chỉ vốn là ý thức của thân thể mà thôi.... Ý thức à?

Ánh mắt Hướng Nhật sáng ngời, rồi hắn vỗ mạnh xuống đùi một phát. Con bà nó là con gấu, làm sao mà mình đần độn thế, không ngờ lại đi tin cái thứ linh hồn hư vô huyền ảo kia? Chuyện này có lẽ có thể dùng một khía cạnh gần với hiện thật để giải đáp: sự thật thì bản thân mình vẫn là chân thân của Hướng Quỳ, chỉ bất quá mình đã tiếp thu được một đoạn ý thức không thuộc về cái thân thể này. Tiếp theo sẽ chiếm lấy cái ý thức cũ của thân thể chủ nhân, rồi sau đó mớ ý thức mới mới quay lại chiếm lấy thân thể. Cái này giống như là người mất đi ký ức vậy. Trước khi mất đi ký ức thì ngươi là người thế này, sau khi mất đi ký ức thì lại biến thành người khác. Nói cách khác thì thân thể này xuất hiện hai luồng ý thức, nhưng ý thức nguyên bản bị che khuất hoặc đã bị xóa đi. Đương nhiên còn có một khả năng khác là cả hai ý thức cùng tồn tại với nhau hay là thay phiên nhau xuất hiện. Điều này sẽ tạo thành cái gọi là “tinh thần phân liệt”. Còn mình thì rõ ràng là thuộc về trường hợp đầu tiên, bị trúng chứng “mất ký ức”. Điểm khác biệt chính đó là ý thức của mình bây giờ không phải là ý thức nguyên bản do cái thân thể ban đầu sinh ra, mà là do một ý thức bên ngoài xâm nhập vào! Hơn nữa “kẻ xâm nhập” này lại còn mang theo một điều ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn nữa – đó là lực lượng của thân thể không thuộc về nhục thể này.

Nói cách khác, lực lượng này có liên quan tới ý thức, thậm chí có thể nói ý thức chính là chủ đạo của lực lượng. Vậy thì tiếp theo đó đơn giản sẽ giải thích được nhiều thứ hơn. Cũng giống như phương pháp “thao túng linh hồn” vừa rồi vậy, chỉ cần có thể khống chế được luồng ý thức, vậy không phải lực lượng kia có thể tùy ý mà sử dụng hay sao?

Sau khi cho ra được kết luận này, tâm tình Hướng Nhật trở nên kích động không ngừng. Hắn ngồi lên trở lại, chuẩn bị thử nghiệm phương pháp mới này.

Hướng Nhật tập trung ý thức vào một một điểm. Thực ra thì chỉ nắm chặt nắm tay lại, sau đó kiên quyết dùng mắt nhìn chằm chằm lấy đầu nắm tay đang run rẩy không ngừng kia.

Khi cảm thấy đã tích tụ đủ khí thế, Hướng Nhật mới phất ra một quyền đánh ngay một gốc cây hoa thủy tiên trên sân thượng bên ngoài cửa sổ.

“Vù...“ Thanh âm quyền đầu rít không khí vang lên, nghe rất có khí thế, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là đánh vào không khí mà thôi. Gốc cây hoa thủy tiên kia hơi lắc tí rồi lại vẫn đứng sừng sững ở đó.

Hướng Nhật có chút thất vọng. Chẳng lẽ cự ly quá xa chăng? Tiếp theo, hắn lại đi tới gần thêm một chút rồi mới phất quyền. Kết quả vẫn chẳng có chút phản ứng. Lại đi tới gần hơn một chút phất quyền. Lần này thì có phản ứng rồi. Cây hoa thủy tiên rung động một chút, nhưng củng chỉ vì Hướng Nhật phất quyền cách nó chưa tới vài phân nên quyền đầu mới tạo ra lực gió mà thôi.

Vẫn không được! Hướng Nhật thật sự đã hết hơi đành xoay người trở lại. Vừa lúc nhìn thấy cái tên trên tấm áp phích to đùng ở đầu giường kia đang như nhìn hắn một cách kỳ quái, tựa hồ chế nhạo hắn bất lực. Hắn nổi giận trong lòng, theo thói quen hung hăng đấm một quyền.

Người trong tấm áp phích không ai khác mà chính là bản thân hắn. Lúc đó là vì Sở Sở nhất định phải đặc biệt chụp cho, chỉ là hiện giờ lưu manh nhìn sao cũng cảm thấy khó chịu. F*ck, mày nhạo tao hả? Ông mày hủy mày đây!

Đang muốn tiến tới xé toạc nó thì vừa cất bước Hướng Nhật đứng khựng lại, sửng sốt nhìn vào một điểm nào đó trên tấm áp phích. Trên đó có một dấu quyền sâu chừng một tấc!

Còn tấm áp phích cũng bị ấn thật sâu vào vách tường. Nếu như nhìn không kỹ thì toàn thể vẫn như là một tấm áp phích hoàn chỉnh.

Sửng sốt hết cả phút Hướng Nhật mới hồi phục lại tinh thần, nhất thời kích động hoa chân múa tay rồi nói:

- Thành công rồi, thành công rồi...!

Qua một hồi Hướng Nhật mới dừng động tác vô ý thức này, tiếp tục cách không đánh một quyền lên tấm áp phích. Nhưng quyền này đánh xuống, vẻ hưng phấn trên mặt lại bị khựng lại. Trên tấm áp phích chỉ có một dấu quyền, không hề có dấu thứ hai.

Thất bại rồi sao? Hướng Nhật không tin rồi nhìn lại quyền đầu của mình. Rõ ràng đã thành công rồi, sao lại bị thất bại hả? Mịa nó!

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Hướng Nhật bị lâm vào tình trạng phát cuồng, liền ra sức tự cảnh cáo lấy bản thân. Có lẽ trong đây có bí quyết gì đó cũng không chừng.

Nhớ rõ là mình vừa rồi đang ở trong trạng thái phẫn nộ, hơn nữa lại mang một niềm dục vọng huỷ diệt. Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này sao?

Có ý tưởng này rồi, Hướng Nhật liền nắm chặt quyền đầu, miệng thì lớn tiến rống lên:

- Ông mày phải xé xác mày!

Sau đó lại vung một quyền thật mạnh tới tấm áp phích.

- Vù...

Hướng Nhật cảm giác có gì đó từ trong cơ thể của mình phóng ra ngoài liền giương mắt lên nhìn. Chỉ thấy ở góc trái phía trên của tấm áp phích lại có thêm một dấu quyền sâu một tấc. Hắn nhịn không được niềm vui sướng điên cuồng trong đầu, liền ngã lăn lộn quay cuồng trên giường.

Sau khi phát tiết xong một trận, Hướng Nhật cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Để tránh cảnh mèo mù vớ phải chuột chết, hắn quyết định phải thử nghiệm thêm vài lần.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, mấy lần tiếp theo đều thuận lợi hơn nhiều... Cũng may là tình cảnh vừa rồi không phải là sớm nở tối tàn, mà thật sự rành rành ra đó.

Nhìn thấy trên tấm áp phích có thêm mấy dấu quyền, Hướng Nhật hoàn toàn yên tâm. Chỉ có một điểm vô cùng khó chịu là mỗi lần phóng quyền đều phải hét lên một câu: "Ông mày xé xác mày." Bằng không thì không hề có một chút hiệu quả nào! Cho dù nói thầm trong bụng cũng không được.

Nhưng đáng mừng chính là chiêu “phách không quyền” này dường như là kỹ năng không màng đến khoảng cách xa gần. Bất kể là Hướng Nhật đứng cách đó vài thước hay và centimét, uy lực đánh lên tường đều như nhau. Nơi bị đánh trúng thì đường kính cùng độ sâu đều nhìn như nhau cả.

Hơn nữa Hướng Nhật còn phát hiện ra một công năng cường đại khác của nó – đánh lén! Chiêu “phách không quyền” này vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình. Không dùng nó để tiến hành những hoạt động ám muội thì quả thực là phí của trời!

Ngay lúc đó, tiếng điện thoại di động vang lên, kéo Hướng Nhật từ ảo tưởng trở về hiện thực. Hướng Nhật hơi do dự rồi cầm lấy máy điện thoại ở bên, nhấn nút tiếp lấy cuộc gọi.

Chỉ nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm vô cùng lo lắng của Sở Sở:

- Hướng Quỳ, anh tới trường mau đi. Chị Thanh bị người ta đánh rồi!

- Cái gì?

Trong lòng Hướng Nhật trở nên khẩn trương:

- Các em đang ở đâu trong trường?

- Trong võ quán nhu đạo đó. Có mấy tên học sinh nước ngoài tới gây chuyện. Anh họ của em... đã bị đánh bất tỉnh rồi, hu hu...

- Đừng khóc nữa, anh lập tức tới ngay đây!

Hướng Nhật tắt điện thoại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung ác. Học sinh du học có phải không? Dám động tới nữ nhân của ông à, bọn ngươi chết chắc!

Bản thân hắn vữa lĩnh ngộ được một kỹ năng mới, có phải cũng nên mở hàng rồi hay không?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.