Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1018: Lời mời gặp mặt



Đây không phải lần đầu tiên Hướng Nhật vào phòng ngủ của Alice, nhớ lần trước hắn suýt chút nữa đã bị quyến rũ mà trao thân.

Chẳng qua đối mặt với tình huống hiện tại, quả thực trong lòng hắn có chút thấp thỏm, không biết tí nữa nếu như Alice đòi ấy... mình có nên cự tuyệt hay là không.

Từ phía sau nhìn lại, Alice mặc một chiếc quần jeans đen bó sát, ngắn không thể ngắn hơn được nữa, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng, vóc người đầy đặn quyến rũ lòng người, mái tóc dài màu bạch kim xõa xuống sau lưng.

Sau khi tiến vào phòng ngủ, Alice liền trực tiếp cởi dép nhảy lên giường:

- Jack, mau lại đây với em.

Trong lòng Hướng Nhật tim đập thình thịch không ngừng, hai chân như bị thôi miên đi tới mép giường.

Nhưng rất nhanh hắn mới biết mình đã hiểu nhầm, Alice quỳ ở trên giường cũng không phải làm thứ mà hắn tưởng tượng, nàng bày ra một đống thùng giấy lớn nhỏ và nói:

- Jack, giúp em một chút.

- Những cái này là gì đây?

Hướng Nhật không khỏi hiếu kỳ.

- Vì chuẩn bị qua Trung Quốc định cư, em định đem đồ không dùng tới cho hàng xóm hay bạn bè gì đó.

Alice chỉ vào đống thùng giấy giải thích.

- À, anh phải làm sao để giúp em?

- Sắp xếp lại đống đó hộ em là được, mấy thứ không dùng tới thì bỏ sang một bên.

- Được.

Có rất nhiều đồ cần sắp xếp, còn phải phân chia ra từng loại, Hướng Nhật đại khái quan sát một chút, có quần áo, đồ chơi, trang sức rẻ tiền, còn có voucher của mấy loại nhà hàng. Bình thường Alice đều cẩn thận cất giữ, bởi vì không thể mang theo khi qua Trung Quốc, nàng mới cho lại bọn họ.

Hai người dọn dẹp một hồi, tầm một tiếng đã hoàn thành xong.

Alice rót cho hắn một ly cafe để giữ tỉnh táo, bản thân nàng đi tới bàn đọc sách viết từng thẻ tên ứng với từng thùng đồ, chuẩn bị đưa cho từng người.

Vừa nhâm nhi ly cafe, một bên nhìn nàng tất bật lên xuống, trong lòng hắn bỗng trở nên yên bình kì lạ. Hơn hết Alice gọi hắn vào phòng cũng không phải để làm chuyện đó, khiến hắn an tâm hơn, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút thất lạc.

Uống được nửa ly, Hướng Nhật chợt nhíu mày, hắn mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, nhưng do Alice đang bên trong phòng ngủ, cửa đóng kín nên nàng không thể nghe thấy.

- Alice, hình như có ai vừa nhấn chuông cửa, mẹ em về rồi hả?

Hướng Nhật hỏi Alice còn đang bận rộn.

- Đâu có, mẹ em có mang theo chìa khóa nhà mà.

Alice lắc đầu, xoay người lại nhìn hắn ý cười ngọt ngào:

- Anh mở cửa hộ em đi, Jack.

- Ừm.

Hướng Nhật bỏ ly cafe xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

....

Mở cửa ra, bên ngoài là một đôi trai gái lạ mặt, xem chừng tuổi tác không lớn, cũng sàn sàn so với Alice, tầm hơn hai mươi.

Hai người nọ cũng là người da trắng, nam cao một mét tám, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, nữ nhìn có nét hao hao giống người nam, mặc dù nhan sắc có vẻ bình thường, nhưng dáng người phải nói là cực phẩm, cao gần mét bảy lăm, trước cao sau vểnh, vô cùng hoàn mỹ.

- Xin chào, anh là...

Hai người nhìn thấy Hướng Nhật cũng hơi kinh ngạc, do đây là một thiếu niên xa lạ họ chưa từng gặp qua, nhìn qua có vẻ là gốc châu Á.

- Tôi là Jack, xin hỏi có chuyện gì không?

Hướng Nhật suy đoán hai người này có thể là người quen của Alice nên tỏ ra bộ dáng điềm tĩnh.

- Nơi này là nhà Steve phải không?

Người đàn ông mang theo nghi ngờ hỏi, tựa hồ còn muốn đi ra ngoài xác nhận lại số nhà trước cửa.

- Đúng vậy, các người tìm đúng rồi.

Hướng Nhật gật gật đầu, Alice đúng là mang họ Steve.

- Vậy thì tốt quá.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, còn cô gái bên cạnh thì bắt đầu tò mò đánh giá Hướng Nhật.

- Tôi là Abigail, đây là em gái, Amanda, xin hỏi Alice có nhà không?

- Các người tìm Alice sao? Nàng đang ở trong phòng, đợi chút tôi đi gọi.

Nguyên lai là bạn của Alice, Hướng Nhật nhanh chóng quay về phòng ngủ gọi nàng ra.

Alice thấy hai người đứng ngoài cửa, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng kinh ngạc vẫn là chủ yếu:

- Abigail, Amanda, sao các cậu lại tới tìm mình?

- Là thế này, Alice, tối nay nhà chúng ta có một buổi tụ họp, mời rất nhiều bạn học trước kia, cho nên hy vọng em có thể tới tham dự.

Abigail có chút vui vẻ nói.

- Không sai, Alice, tối nay sẽ có nhiều anh đẹp trai xuất hiện, bạn mà không đi sẽ là một thiệt thòi lớn.

Thân là em gái, Amanda cũng lên tiếng phụ họa.

Alice hơi chần chờ, nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Hướng Nhật hiểu ý, hắn biết nàng muốn đi nhưng muốn trưng cầu ý kiến của hắn, thầm nghĩ đây có lẽ là buổi gặp mặt bạn bè cuối cùng bên này, hắn không thể nào từ chối, cũng không có quyền bắt nàng phải từ chối.

- Đi đi Alice, em nên thư giãn một chút.

- Jack, anh đi cùng em nhé?

Alice mặt đầy mong đợi nhìn hắn.

- Cái này...

Hướng Nhật không nghĩ tới hắn cũng bị cuốn vào, vốn tối nay hắn định qua nhà Richard một chuyến, giải quyết chuyện hôn sự của Monica, nhưng do đã làm thỏa thuận với K, chuyện đó giao cho K giải quyết, tính ra tối nay hắn cũng không phải là bận, nhưng hắn vẫn lo lắng có thể bị chuyện gì đó trì hoãn.

- Jack, nếu anh có việc bận thì thôi, em tự đi được.

Alice thấy hắn do dự, dù ngoài miệng hào phóng nhưng trong sắc mặt thất vọng thấy rõ.

- Không, anh chỉ nghĩ mình là người ngoài, anh có thể tham dự sao?

Hướng Nhật vội vàng trả lời, hắn không muốn để người phụ nữ của mình phải thất vọng.

Khuôn mặt Alice đầy ngạc nhiên, mừng rỡ gật đầu liên tục:

- Dĩ nhiên được mà, đúng không Amanda.

Nói xong lời này, nàng đưa mắt qua phía hai anh em nhà kia.

- Ừ, chúng ta đang cần nhiều khách tham gia, nếu như anh... xin lỗi, anh tên là?

Amanda nén lại sự nghi ngờ trong lòng hỏi, mới vừa rồi hai người bọn họ còn tưởng người châu Á này là nhà Steve mời tới làm công, nhưng nhìn biển hiện của Alice, rõ ràng là không bình thường, Alice rất để ý ý kiến của hắn.

- Anh ấy là Jack, là bạn trai mình.

Alice giành Hướng Nhật trả lời trước.

- Bạn trai?!

Hai anh em nhà kia nhất thời chấn kinh, nhất là Abigail, mặt hắn vừa lộ ra bộ dáng không thể tin cùng thất lạc.

- Bạn trai?! Alice, bạn chắc chứ?

- Đúng vậy, mình chắn chắn!

Alice nghiêm túc gật đầu, bổ sung thêm:

- Thật ra, ta còn chuẩn bị theo anh ấy qua Trung Quốc định cư.

- A...

Hai anh em nhà này lần nữa bị shock, Amanda hỏi:

- Chuyện này cha mẹ bạn biết không?

- Nhà mình đã nói chuyện hết cả rồi, ba mẹ mình cũng đồng ý cho ta qua đó.

Alice tỏ ra hưng phấn.

- Vậy hai người... Alice à, hắn nhìn so với em còn nhỏ hơn mấy tuổi đó.

Abigail hiển nhiên vẫn không chấp nhận được việc Alice có bạn trai, với hắn chuyện này vô cùng đả kích.

Alice lắc đầu đáp:

- Chẳng qua là bề ngoài... trẻ vậy thôi. Thực tế tuổi anh ấy không chênh lệch bao nhiêu cả.

- Phải không?

Amanda hơi hoài nghi:

- Người Trung Quốc nhìn già hơn so với bên ngoài vậy sao?

- Alice...

Abigail đứng bên cạnh còn muốn nói gì nữa nhưng Amanda đã ôm cánh tay hắn chào từ biệt:

- Được rồi, tụi mình đi đây, Alice, hôm đó 7h tối nhé, ở nhà mình, rất hoan nghênh hai người.

- Chúng mình sẽ tới đúng giờ.

Alice vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn hai người đối phương rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.