Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 14: Chương 14




Cố Vân Lan gần đây rất bận rộn, đơn xin trở lại phía Nam được phê duyệt sau một tháng, khi ấy anh luôn chân luôn tay bàn giao lại công việc.
Ngày ngày về nhà, Ôn Trà đều ngủ vùi, trên đầu giường để một ngọn đèn nho nhỏ, bên cạnh là mấy cuốn sách nghệ thuật làm vườn cậu hay đọc.
Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt bé nhỏ.
Cố Vân Lan nhẹ nhàng đến mấy thì cậu vẫn tỉnh lúc anh chui vào ổ chăn, kiên cường chống đỡ cơn buồn ngủ lăn vào lồng ngực anh: “Anh về rồi…”
Cố Vân Lan vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi: “Ngủ đi em.”
Cách ngày qua về còn chừng ba ngày, Cố Vân Lan giờ mới rảnh rỗi.

Ôn Trà chuẩn bị bữa sáng vừa bàn bạc với Cố Vân Lan xem nên đóng gói thứ gì mang về, kết quả bị Cố Vân Lan chối bay biến.
Thích gì về mua mới là được, hai người chẳng có thời gian riêng tư ân ái, Cố Vân Lan nghẹn lắm rồi.
Nhịn không nổi nữa, Ôn Trà vẫn đang làm món chân giò hun khói và bánh pancake, Cố Vân Lan phóng thích pheromone kéo quần xuống, nhanh chóng móc “người anh em” cọ cọ giữa đào mọng nước, bàn tay hư hỏng lần mò cởi đồ Ôn Trà.
Ôn Trà nghẹn lâu ngày, ban đêm đi ngủ nghĩ đến Cố Vân Lan cũng ướt, thuận theo cởi quần tỏa pheromone đáp lại, nắm lấy gậy thịt lớn như đang dụ dỗ, đi đến một chỗ trống, tay vịn lên bàn.

Omega trắng nõn nà chỉ mặc một chiếc tạp dề hồng, chổng mông tùy ý mặc người bắt nạt.
Lâu rồi không ân ái, lúc tiến vào có hơi khó khăn, nước dọc theo đùi chảy xuống, miệng nhỏ ăn thịt vẫn hơn vất.
Cố Vân Lan bị tra tấn đến tê dại, trấn ân liếm lên sống lưng mượt mà: “Thả lỏng nào bé Hoa Hồng Nhỏ, miệng nhỏ của em cắn chặt quá.
Ôn Trà cũng sướng đến phát điên, cố thả lỏng, ý đồ muốn cắn nuốt thật sâu: “Ưm… Anh ơi… Anh cắm đi…”
Cố Vân Lan biết thà đau một tí còn hơn dông dài, Ôn Trà đã cho phép thì anh cũng chiều theo một phát đến chỗ sâu nhất, trêu ghẹo cấm địa khoang sinh sản.

Áo sơ mi của Cố Vân Lan xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm, nhìn qua đã biết vất vả vì nhẫn nhịn nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười với Ôn Trà: “Bé ngoan, mở ra đi em.”
Ôn Trà rên rỉ, Cố Vân Lan cảm nhận lối vào dần nới lỏng, nước tuôn ra, cọ xát một hồi rồi hung hăng nhồi đầy.
“Ah….

Ch-chơi em đến nơi sâu nhất…” Ôn Trà chảy nước mắt, bắt đầu nũng nịu, “Chồng ơi…”
Cố Vân Lan nhấp nhô điên cuồng, từng chút tấn công nơi sâu nhất, yêu thương chiều chuộng khoang sinh sản: “Bé Hoa Hồng Nhỏ cũng thèm lắm rồi đúng không, cắn chặt quá, tsk… Nước cũng nhiều, có tự chơi không em?”
Ôn Trà lắc đầu, cổ ưỡn lên vì khoái cảm.
Cậu lên đỉnh lần đầu.
Bé cưng phía trước bắn lên tạp dề, chất lỏng đặc sệt dính trên quy đầu.
Cố Vân Lan quệt một đường, há miệng cắn lên cổ Ôn Trà, thứ trong cơ thể không ngừng ma sát trong khoang sinh sản: “Đặc quá, bao lâu rồi không bắn, em không tự chăm sóc chính mình à? Anh thì nhịn không nổi, ngày nào anh cũng muốn chơi em, nguyên một tháng nhìn em tự xử, bắn đầy lên mặt em chắc em cũng không biết nhỉ?”
“Bắn xong còn dùng quy đầu cọ cọ lên má lên môi em, Hoa Hồng Nhỏ mơ màng liếm tinh dịch.

Nhét quy đầu vào em còn ngoan ngoãn mút mát, thích ăn thịt đến thế cơ?”

Cố Vân Lan thật ra có làm gì đâu, anh sợ Ôn Trà ngủ không ngon giấc, sợ mình xóc rung lắc mạnh quá còn chả dám ngồi trên giường làm, chỉ dám ngồi trên ghế há miệng tự xử, nhìn được chả ăn được.
Nhưng ai quan tâm, Ôn Trà càng thẹn thùng càng động tình, anh muốn thấy Ôn Trà điên cuồng vì mình.
Ôn Trà rên rỉ đón nhận va chạm, nghe Cố Vân Lan nói lời tục tĩu, cơ thể dần chuyển màu phấn hồng như hòa vào màu tạp dề, mắt Cố Vân Lan cũng dại đi.
“Hoa Hồng Nhỏ đẹp lắm, cả người một màu hồng nhạt.

Kêu đi em, cho chồng em nghe thử xem em sướng thế nào.” Cố Vân Lan nghe tiếng nước, tiếng cơ thể va chạm, còn có tiếng thở dốc của cả hai nhưng vẫn thấy chưa đủ.
“Ưm… Ah…” Ôn Trà bị chơi hỏng chẳng biết nói gì, chỉ có thể há mồm rên rỉ nũng nịu gọi chồng, yêu cầu Cố Vân Lan chậm lại một chút.
“Chậm thì miệng nhỏ của em ăn không đã.” Cố Vân Lan cắn tai cậu, “Tốc độ hiện tại làm miệng nhỏ cắn chặt thích thú mà.”
Chờ Cố Vân Lan nã đạn xong thì Ôn Trà đã lên đỉnh ba lần.

Anh ngồi xổm nhìn miệng nhỏ bị bắt nạt đỏ ửng chảy dịch trắng đục, không kịp suy nghĩ gì đã thè lưỡi liếm láp.
Ôn Trà nức nở van xin không muốn, trái đào mật lại vặn vẹo muốn sâu hơn.
Miệng nhỏ vừa ăn gậy thịt thô to đâu thể thỏa mãn với đầu lưỡi, tâm lý thỏa mãn vẫn đưa Ôn Trà lên đỉnh lần nữa.
“Muốn ngâm mình trong em cả ngày, chịch em bao nhiêu cũng không đủ.” Cố Vân Lan trao cho cậu nụ hôn sâu.

Cố Vân Lan làm sandwich và nước trái cây, Ôn Trà tiếp tục bật bếp làm bánh pancake.
Cố Vân Lan chưa tắm cho cậu cũng chưa cho cậu mặc đồ lại, cậu chỉ có thể cố chống đôi chân run rẩy, cố gắng lờ đi chất lỏng trắng đục ướt át đang chảy dọc đùi.
Lúc dùng bữa Cố Vân Lan mới tháo tạp dề cho cậu, thật ra là xé tạp dề mới đúng.
Ném tạp dề mỏng manh màu hồng xuống đất, Ôn Trà nõn nà trần trụi ngồi trong lòng Cố Vân Lan, há mồm để anh đút đồ ăn cho.
Miệng nhỏ không ngừng chảy ra thứ chất lỏng kia, quần Cố Vân Lan cũng ướt đẫm theo.
Đút cho Ôn Trà ăn xong, Cố Vân Lan giờ mới ăn phần của mình, bàn tay hư hỏng vẫn sờ mó không ngừng, ăn xong thì hương hoa hồng cũng nồng đến phát sợ.
Cố Vân Lan rung chuông, bế Ôn Trà quay về phòng.
Người hầu sẽ tự dọn dẹp mớ bòng bong dưới nhà.
Anh mới ra một lần, đủ sao nổi.
Cả tháng không làm, phải làm bù.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.