Mai Khôi biết tình cảm mà bản thân cô dành cho Quỳnh Anh không phải tình bạn đơn thuần. Khi Trọng Khánh và Quỳnh Anh bên nhau cô không cảm thấy ghen ghét hay đố kị với hắn vì cô biết loại người như Trọng Khánh sẽ không thể ở bên Quỳnh Anh cả đời. Còn để yên cho hắn chẳng qua vì hắn còn giá trị. Nói chung là không có sức uy hiếp, cô cảm thấy hắn không đáng để cô ghen tị.
Đến nay khi cô xác định được vẫn còn một người đàn ông khác thật lòng yêu Quỳnh Anh ngoài có chút nằm ngoài dự kiến ra cô cũng không còn cảm giác nào khác. Về chuyện điều Chí Thanh nói có thật sự như thế không thì cô hoàn toàn tin tưởng bởi vì… Bởi vì ánh mắt của anh ta nhìn Quỳnh Anh. Ánh mắt dịu dàng chất chứa tràn đầy tình cảm nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng.
Điều làm cô suy nghĩ nhiều đó là, tình cảm của cô đối với Quỳnh Anh bây giờ hình như có chút thay đổi. Không phải không còn thật lòng hay nảy sinh mưu tính xấu, mà là…dường như không cuồng nhiệt như cô nghĩ.
Bởi vì khi người ta biết được có người cũng thích crush của mình thì ít nhiều người đó cũng phải thấy khó chịu hoặc đại loại là lo lắng hay buồn gì đó. Còn cô lúc này không có những cảm xúc đó. Mà ngược lại càng thấy an tâm vì có người cùng chia sớt “công việc” với mình.
…
Gió thổi mỗi lúc một lớn, xung quanh cũng dần dần thưa thớt bóng người. Mắt thấy đêm cũng đã khuya Đăng Luân nhìn sang Mai Khôi, lúc này dù không muốn làm phiền cô cũng phải chịu, trời khuya rồi cũng không thể ngồi đây mãi.
Đăng Luân: “Khuya quá rồi, về thôi. Ngủ trễ quá có khả năng đột quỵ cao đó.”
Kì thực Mai Khôi đã ra khỏi mạch suy nghĩ của bản thân từ lâu nhưng vì không khí yên bình sao đêm gió mát khung cảnh quá dễ chịu nên cô mới ngồi thêm một lúc. Vừa nghe Đăng Luân nói thế cô cong lên khoé môi cười cười nói.
“Bác sĩ có khác ha, nếu tôi đột quỵ thật chú có cứu tôi không?”
“Chắc chắn không.”
Mai Khôi nghe Đăng Luân trả lời khẳng định dứt khoát mà có chút sững người. Cô vốn nghĩ theo tính cách của anh ta tối thiểu dù không đủ trình độ cũng sẽ nghĩ cách khác giải quyết chứ. Chưa kịp load cô đã nghe thấy Đăng Luân nói tiếp.
“Bởi vì phương châm của tôi là phòng bệnh hơn trị bệnh.”
Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Mai Khôi kéo cô đứng dậy. “Về nhà thôi!”
Cảm giác lạnh lạnh cùng xúc cảm xa lạ bất chợt truyền đến bàn tay khiến Mai Khôi có chút giật mình. Rất nhanh từ lạnh lại trở thành ấm áp. Cứ như thế Mai Khôi để yên cho Đăng Luân nắm tay kéo cô đi.
Đến từng tuổi này nhưng cô vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nên cũng hiếm khi được người khác nắm tay như thế. Đừng nói chứ, hình như cũng không đến mức phản cảm. Vì sao nhỉ? Chắc là vì cô luôn đối với anh ta như người lớn trong nhà, cha chú anh…kiểu như thế. Dù sao cách biệt mười tuổi đang bày ra đó. Trưởng bối dắt vãn bối thì có gì mà lạ. Đúng. Nhất định là thế!
___
Cứ nghĩ tối đêm đấy cứ thế trôi qua êm đềm, nhưng làm sao có thể.
Trong phòng, Quỳnh Anh đang không ngừng run rẩy trên giường. Chiếc đèn ngủ mờ mờ dù không quá sáng nhưng bây giờ đã là đêm muộn mọi thứ càng tối om nên dù chỉ là một ánh sáng nhỏ cũng đủ soi sáng một góc phòng.
Thiếu nữ nằm ngay đơ trên giường, thỉnh thoảng tay chân lại run rẩy, trên trán mồ hôi thấm ướt cả chân tóc, có vẻ như cô đang gặp ác mộng.
…
Thấp thoáng một thiếu nữ điên cuồng chạy đi trong đêm mưa. Toàn thân cô gái ướt đẫm nước mưa, trang phục đang mặc trên người còn có chút tả tơi. Phần váy và tay áo bị xé rách một ít. Trên vạt áo trắng tinh nhìn kỹ có vài vết đỏ mờ nhạt, có lẽ phần lớn đã bị nước mưa rửa trôi nên giờ đây chỉ có thể thấy một màu đỏ nhàn nhạt
…
… Làn váy của thiếu nữ nhẹ nhàng tung bay. Cô gái ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối đen bên trên. Trong ánh mắt không có một chút lưu luyến, cô gái đang ngồi trên thanh chắn an toàn cây cầu dứt khoát buông thả hai cánh tay. Cơ thể mất đi sự cân bằng theo quán tính ngả về phía hồ nước lạnh giá bên dưới
…
“Quỳnh Anh, dừng lại!” Từ đằng xa có bóng một người chạy về phía cây cầu. Cô ta thất thanh hét lớn.
…
Lúc này Quỳnh Anh triệt để tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy mở to hai mắt thở dốc hồng hộc không ngừng. Sắc mặt cô trắng bệch thần thái kinh hoảng.
Chuyện gì xảy ra? Giấc mơ đó… là gì? Tại sao khi thấy nó trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác sợ hãi tuyệt vọng. Còn nữa, nếu cô nghe không lầm, người kia gọi là tên của cô- “Quỳnh Anh”. Tại sao lại như thế?
Quỳnh Anh càng thêm hoang mang cô ngồi thu mình hai tay ôm chặt đầu. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ lại tái xanh không hề có chút khí sắc. Ánh mắt tràn đầy sự mông lung sợ hãi trở nên đỏ ngầu.
“Không… không phải… chỉ là mơ… không phải mình.” Quỳnh Anh yếu ớt lẩm bẩm nói, cổ họng có chút run rẩy.
Trong căn phòng lúc này hoàn toàn tĩnh mịch yên ắng, giữa lúc còn hoang mang trong đầu Quỳnh Anh lại vang lên một giọng nói.
“Tại sao lại không phải là cô, cái thứ yếu đuối vô dụng ấy chết đi, không phải lại càng tốt hay sao?”