Tuy nói là cùng hợp tác cùng có lợi nhưng thực chất trên đời không có thứ gì là tuyệt đối cả. Ví lợi ích như một cái bánh lớn được đặt trước mắt của mọi người. Ai có sức ăn lớn sẽ ăn được nhiêu, ngược lại thì ăn được ít hơn.
Đạo lý này không chỉ những người làm kinh doanh mà bất kỳ ai cũng có thể hiểu được. Đặc biệt là Mai Khôi, cô sinh ra trong một gia đình có truyền thống kinh doanh. Cha mẹ lúc nào cũng nhồi nhét cho cô tư tưởng chỉ những kẻ mạnh mới có thể giành được nhiều lợi ích cho mình. Nhưng cô lại không cho là vậy.
Trong mắt người khác kẻ mạnh mới là kẻ xứng đáng có được nhiều lợi ích. Còn trong mắt cô kẻ có thể chiếm được nhiều lợi ích mới là kẻ mạnh. Ai cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu!
Xét về năng lực Thắng Thiên của cô không hề thua kém những công ty khác. Chỉ thiệt mỗi điều công ty mới thành lập hai năm nay. Nhiều người nghi ngờ khả năng của Thắng Thiên, họ cho rằng những người mới thì làm được cái gì!?
Nhưng đó là tâm lý bình thường của con người mà. Những thứ hiển nhiên như vậy thực khó để thay đổi được, đã vậy cô cũng không quan tâm tới làm gì. Việc của cô là điều hành thật tốt công ty. Chèo lái những tâm huyết này tiến thật xa và hơn thế nữa.
Thành Công và Thu Trang hai mặt nhìn nhau. Cậu Trí đã dám lên tiếng phát biểu chứng tỏ sếp đã ngầm đồng ý. Xem ra bọn họ cũng không cần yên lặng chờ thời nữa.
Thu Trang lạnh giọng ngữ khí nghiêm túc.
"Đã hợp tác với nhau thì chúng ta là người cùng một chiến tuyến. Ba bên cùng nhau hợp sức vì mục tiêu. Mọi thứ đương nhiên phải công bằng bình đẳng chứ?" Chị ta vừa nói vừa đưa mắt sang tất cả mọi người.
"Thế thì vì sao lại phân hoàn toàn việc xây dựng cho một mình chúng tôi làm? Hai bên còn lại làm gì?" Thu Trang xòe hai bàn tay trước mặt, bày ra bộ dáng nghi vấn.
Dù lời nói là nói chung cho mọi người nhưng Thu Trang chỉ hướng sự chất vấn về đối diện - vị trí ngồi của bên tập đoàn Hướng Dương.
Trước những sự chất vấn đối với mình bọn họ tức đến tái mặt. Bình thường họ oai phong cỡ nào! Những công ty khác khi ở trên bàn đàm phán ai mà không nể bọn họ mấy phần. Đây quả thật là lần đầu họ bị đối xử như vậy.
Người đàn ông vest xanh rất muốn lên tiếng nhưng ban nãy gã mới bị mất mặt... Bây giờ có chút rén, anh ta không dám mở lời. Nhưng lần này không đợi hắn ta lên tiếng, một người khác đã giành quyền phát ngôn.
"Nói đi nói lại cũng tại vì năng lực của các người không đủ nên mới thoái thác không nhận chứ gì!?" Một gã đàn ông cũng trạc hơn ba mươi tuổi mặc áo vest trắng khinh thường phản bác lại. Dù là câu hỏi nhưng lại dùng giọng khẳng định.
Nghe những lời ác ý này Mai Khôi không những không tức giận mà còn cảm thấy phấn khích. Không chỉ cô mà ba người còn lại của Thắng Thiên cũng không tức giận. Giận làm gì cho mất khôn!
Cậu Trí cười khẩy một tiếng. Anh Công lại càng cảm thấy hài lòng, anh ta ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp.
"Khụ. Anh đây nói chúng tôi không đủ năng lực. Trong khi người phân việc cho chúng tôi là sếp của các anh - là ngài chủ tịch dày dặn kinh nghiệm. Chẳng lẽ ông ấy có vấn đề trong việc phán đoán, ra quyết định!?"
"Tôi... tôi không có ý đó." Gã vest trắng bối rối vô cùng. Sao họ dám bẻ cong lời nói của hắn như vậy chứ? Khốn kiếp!
"Lại nói, người đề cử chúng tôi cho lần hợp tác này là cậu Chí Thanh - truyền kì trong giới, năng lực có thừa không ai không biết... May mắn được phía Huy Tinh tín nhiệm nên bây giờ chúng tôi mới được ngồi ở đây. Lần nữa cảm ơn các vị?"
"Cái... cái này... Tôi... " Gã ta luống cuống xoay qua xoay lại, hết hướng về phía Chí Thanh lại xoay về phía ông An cuống quýt muốn giải thích. Nhưng gã cứ lắp bắp mãi không nói thành lời.
Ai lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói kia. Người tiến cử Thắng Thiên là Huy Tinh, nếu mắng Thắng Thiên không có năng lực khác nào tát vào mặt Huy Tinh. Gã chỉ là một người làm công cho tư bản, dù có chút thâm niên và chức vụ nhưng cũng không đủ sức để chọc vào khối núi đá khổng lồ kia.
Ông An lúc này đã không thể ngồi yên, lão quay mặt về phía người đàn ông mặc vest trắng nén giận nói.