Ta trở lại yến hội, các đại thần vừa chứng kiến đều nhìn ta bằng ánh mắt tán thưởng. Hoàng đế Tề Chiêu không hề keo kiệt, thưởng cho ta một bộ cung nỏ thượng hạng. Nhờ có Trương Lâm Lan gây lùm xùm, không khí yến hội sôi động lên hẳn, quả thực càng vui vẻ thêm gấp bội.
Duy chỉ có Tề Tấn không biểu lộ gì ra ngoài mặt. Hắn thản nhiên nói với ta: “Hai gã tội nô kia, hẳn là do Tề Hành sắp xếp từ trước.”
Ta gật đầu, tiếp lời: “Trong hội s.ăn mùa thu lần này, chắc chắn thủ đoạn của Thái tử chưa dừng lại ở đó, ngươi nên cẩn thận hơn.”
Vừa dứt lời, quả nhiên, Tề Hành lại bắt đầu bày trò.
Nhân lúc Tề Chiêu phấn chấn, hắn đề nghị: “Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của Tấn vương phi tài giỏi như thế, nếu không tham dự hội s.ăn mùa thu thì tiếc quá. Sao phụ hoàng không xem xét cho Tấn vương phi cùng vào bãi s.ăn?”
Tề Chiêu đáp: “Được, vậy để Tấn vương phi cùng vào đi.”
Ta và Tề Tấn liếc nhau và nhận ra rằng, Tề Hành lao tâm khổ tứ lâu như vậy, chính là để dụ ta vào bãi s.ăn.
Rõ ràng, mục tiêu của hắn trong cuộc s.ăn l.ùng này là ta.
Nhưng ta vẫn không quá chắc chắn.
Ta không ngờ Tề Hành lại to gan đến mức dám lên kế hoạch trong lúc đi s.ăn mà không mang theo đủ hộ vệ. Nhưng chỉ cần ta đi lang thang quanh bãi s.ăn rồi canh thời gian trở về doanh trướng thì Tề Hành sẽ không có cơ hội để ra tay. Sao hắn lại ảo tưởng rằng ta sẽ ngoan ngoãn bước vào ổ mai phục của hắn chứ?
Yến hội kết thúc, ta muốn trở về doanh trướng chuẩn bị, lại bị Trương Lâm Lan giữ lại: “Hai tên tội nô vừa nãy đã thua rất nhiều tiền trong sòng b.ạc ở Đông Giác Lâu hồi tháng trước, n.ợ nần chồng chất không trả nổi, suýt nữa phải đền mạng. Cũng may là được Thái tử điện hạ ra tay cứu giúp, nhưng đổi lại, chúng vừa phải làm con mồi trong b.ãi s.ăn, vừa phải gây khó dễ cho ngươi trong thao trường. Bây giờ chúng đang ở sâu trong rừng, chỉ e rằng, nếu chúng chậm chân thì sẽ không thoát nổi bị hoá kiếp.”
Trương Lâm Lan vừa nói vừa nhét cho ta một tấm bản đồ có đánh dấu vị trí rừng cây.
Thật nực cười.
Tề Hành với Trương Lâm Lan lại nghĩ rằng ta sẽ liều mạng đi cứu hai tội nô kia ư?
Trương Lâm Lan thấy ta không phản ứng gì, sốt ruột nói thêm: “À, phải rồi, ta nghe nói hai kẻ đó là gia quyến của binh lính Hạ gia đấy, còn là nhi tử độc nhất trong nhà nữa. Liệu nữ nhi của Hạ Hầu có ra tay cứu giúp khi gặp phải tình cảnh này không?”