Tiết Cảnh Úc quả nhiên là người khéo ăn khéo nói, chỉ vài ba câu đã vạch rõ sự mạo phạm của Tiêu Tấn Ngôn đối với ta.
Ta im lặng lắng nghe, đợi hắn nói xong mới nghẹn ngào khóc lớn: "Hoàng thúc phụ, phụ vương, mẫu phi cùng các ca ca rõ ràng là vì nhiễm dịch bệnh mà không qua khỏi, Tiêu tướng quân lại vu oan con là kẻ khắc tinh, hại c.h.ế.t cả nhà. Xem ra, con sống trên đời này chính là một sai lầm, đáng lẽ lúc trước nên cùng c.h.ế.t với bọn họ, cũng khỏi phải chịu nhục nhã bởi bề tôi như ngày hôm nay!"
Ta khóc đến mức đau lòng muốn chết, đứng dậy thẳng hướng cột trụ trên đại điện mà đ.â.m đầu vào!
Hoàng đế vốn là kẻ giả nhân giả nghĩa, vô cùng coi trọng hư danh, cho dù có hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, cũng tuyệt đối không thể để ta bị bức tử trước mắt bao người, nếu không chẳng phải là chứng thực sự bạc bẽo, không dung nổi con gái của Tiên Thái tử của hắn sao?
Thái giám cung nữ mắt nhanh tay lẹ ngăn cản ta, ta cũng không tiếp tục đ.â.m đầu vào cột nữa, chỉ cúi đầu nức nở khóc.
"Đừng khóc nữa, hoàng thúc phụ tự sẽ làm chủ cho con."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tiêu Tấn Ngôn, hiển nhiên là đối với một loạt hành động của hắn tối nay rất bất mãn, trầm giọng nói: "Tiêu Tấn Ngôn hành vi không kiểm điểm, kẻ dưới phạm thượng thật sự đáng ghét, niệm tình hắn vừa lập chiến công, trượng trách hai mươi để răn đe!"
Ngay từ lúc bị Tiết Cảnh Úc hát hiện, Tiêu Tấn Ngôn đã biết rõ lần này nhất định không thể êm đẹp, chỉ đánh hai mươi trượng đã là xử nhẹ, tuy phẫn hận nhưng vẫn cung kính nói: "Đa tạ Hoàng thượng ân điển!"
Nhìn thấy Tiêu Tấn Ngôn bị phạt, Tiêu phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu đều hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Ta cũng không giả vờ không thấy để cho qua chuyện, mà là lau nước mắt, tủi thân lui về sau hai bước: "Tiêu phu nhân vì sao lại trừng mắt nhìn bản cung như vậy, chẳng lẽ là đang oán hận bản cung sao?"
Tiêu phu nhân không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, vội vàng sửa sang y phục quỳ xuống: "Công chúa hiểu lầm rồi, thần phụ tuyệt đối không có ý này!"
"Có hay không, chỉ có bản thân ngươi biết."
Ta tiếp tục lau nước mắt, đau lòng đến cùng cực ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: "Ninh Nhi nhớ phụ vương, mẫu phi và các ca ca rồi, ngày mai muốn đi hoàng lăng thắp hương cầu phúc cho bọn họ, xin hoàng thúc phụ cho phép."
Lời này vừa nói ra, trong điện không ít người lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta lại càng thêm mấy phần thương cảm.
Người ta khi chịu ủy khuất thường sẽ đặc biệt nhớ tới người thân, ta hôm nay bị người Tiêu gia thay phiên nhau làm nhục, không nhớ người thân của mình mới là lạ.
Điều này cũng khiến hình tượng "coi ta như con ruột" mà Hoàng đế dày công xây dựng bao nhiêu năm qua hoàn toàn sụp đổ.
Nếu thật lòng yêu thương, sao không thấy hắn gả con gái ruột của mình đến Tiêu gia?
Phụ vương còn sống, thân phận tài năng danh tiếng của Hoàng đế đều không bằng phụ vương, hiện giờ phụ vương đã chết, trở thành vị Thái tử hiền đức nhất, đáng tiếc nhất trong sử sách, hắn càng không thể so bì.
Lúc này cho dù có tức giận đến thổ huyết, cũng không thể từ chối ta.
Chốc lát, Hoàng đế đã khôi phục lại thần sắc bình thường, ý cười trong mắt không đạt tới đáy mắt: "Con bé này có hiếu tâm tự nhiên là tốt, ngày mai trẫm sẽ phái người đưa con đến hoàng lăng."
Ta mừng rỡ khôn xiết, quỳ xuống đất tạ ơn: "Đa tạ hoàng thúc phụ!"
Trải qua một phen sóng gió này, buổi tiệc tiếp đón vốn náo nhiệt lại kết thúc chóng vánh bởi việc Tiêu Tấn Ngôn – nhân vật chính – bị đánh đòn, hôn sự của ta và Tiêu Tấn Ngôn đương nhiên cũng hoàn toàn bị hủy bỏ.
Trên đường trở về, ta thở dài một hơi.
Chướng ngại vật đầu tiên đầy nguy hiểm này, ta coi như đã vượt qua một cách an toàn.
Tiếp theo chính là phải ẩn mình chờ thời, âm thầm tìm ra nguyên nhân bùng phát của trận dịch năm xưa đã hại c.h.ế.t cả nhà ta và vô số bá tánh kinh thành, sau đó sẽ điều tra kỹ càng nguyên nhân cái c.h.ế.t của hoàng tổ phụ.
Ta muốn từng chút từng chút một vạch trần bộ mặt giả dối của vị hoàng đế này, để cho tất cả mọi người đều thấy ông ta dơ bẩn xấu xa đến nhường nào!
Chỉ là việc này còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước đó ta phải ngụy trang thật tốt, không thể để lộ ra bất kỳ manh mối nào.