Dù sao cũng là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tiêu Tấn Ngôn đối với Lâm Khiếu Khiếu cũng có chút tình cảm, trong mắt hắn lóe lên vẻ do dự rõ ràng.
Nếu nhận đứa bé, đừng nói hôn sự do hoàng thượng ban cho hôm nay sẽ tan vỡ, mà danh tiếng của hắn ở kinh thành cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, sau này muốn cưới tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối gần như là không thể.
Nếu không nhận, Lâm Khiếu Khiếu...
Tình cảm của nam nhân đúng là bạc bẽo, vẫn là tình cảm mẫu tử đáng tin cậy hơn.
Lúc Tiêu Tấn Ngôn còn đang do dự, Tiêu phu nhân đã hoảng sợ quỳ xuống đất, liên tục cầu xin: "Bẩm hoàng thượng... hôm đó Trạch nhi bị bệnh, thần phụ để Khiếu Khiếu đi chăm sóc nó, liên tiếp ba ngày không trở về, có lẽ là lúc đó Trạch nhi thần trí mê man đã đòi nha đầu này, xin hoàng thượng thứ tội!"
Bà ta quả thật không phải người ngu ngốc, biết tìm lý do để che giấu chuyện này, tránh bị kết tội khi quân.
Nhưng cũng chỉ là lời nói bề ngoài, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ai mà chẳng biết?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong điện sắc mặt khác nhau, không biết đang nghĩ gì.
Ta một lần nữa sửa sang lại y phục rồi quỳ xuống, giơ cao kim bài miễn tử mà hoàng tổ phụ để lại.
"Hoàng thúc phụ, Ninh nhi đối với Tiêu tướng quân không hề có tình cảm nam nữ, tuyệt đối không thể làm kẻ chia rẽ đôi uyên ương này, xin người đồng ý."
Nếu không có chuyện của Lâm Khiếu Khiếu này, Tiêu Tấn Ngôn xem như là nhân tài trẻ tuổi khó có được, hoàng đế dù có thái độ cứng rắn ép ta gả cho hắn cũng có thể nói được.
Bây giờ thì khác, người này rõ ràng là có vấn đề về phẩm hạnh, hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra sự thiên vị của Tiêu lão phu nhân đối với Lâm Khiếu Khiếu.
Con dâu đàng hoàng gả vào đó thì còn có ngày nào yên ổn?
Hoàng đế nếu còn ép ta nữa, thì cho dù không có kim bài miễn tử của hoàng tổ phụ, cũng là quá mức bội bạc rồi.
Không còn cách nào khác, hoàng đế chỉ đành thản nhiên nói: "Ngươi đã không muốn thì thôi vậy, trẫm ngày sau sẽ chọn cho ngươi một người vừa ý."
"Đa tạ hoàng thúc phụ."
Đạt được mục đích, ta tâm nâng váy đứng dậy, cụp mắt nhìn Tiêu phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu, ra vẻ như vô tình nói: "Nói mới nhớ, cũng thật là có duyên, vị nha hoàn này nhìn giống Tiêu phu nhân đến bảy tám phần."
Ta cũng không cố ý hạ thấp giọng, nên mọi người trong điện chắc hẳn đều nghe thấy, sắc mặt lại trở nên phức tạp.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì không dễ dàng bị dập tắt.
Tiêu Tấn Ngôn trẻ tuổi tài cao, ở kinh thành lại vênh váo đắc ý, người ghen ghét đố kỵ hắn ta nhiều vô số kể.
Có thể điều tra ra chân tướng hay không, phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi.
Trải qua chuyện vừa rồi, không khí trong điện đã không còn như trước, tuy nhiên hoàng đế không cho bãi yến, vẫn ca múa tưng bừng.
Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt khác nhau nhìn về phía ta, ta giả vờ như không biết, chỉ khi nhận ra một ánh mắt quen thuộc từ phía xa nhìn tới, mới đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Tiết Cảnh Úc.
Tiết Cảnh Úc là đích tử của thế gia họ Tiết, từ nhỏ đã nổi tiếng là người tài giỏi, nhưng hắn không dựa dẫm vào ân huệ của gia tộc, kiên trì thi khoa làm quan, mới mười tám tuổi đã thi đỗ Trạng nguyên, hiện giờ là Ngự sử của Đô sát viện.
Kiếp trước ta bị người Tiêu gia hãm hại chết, ngay cả hoàng đế cũng không quan tâm, chỉ có Tiết Cảnh Úc kiên trì điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta, sau đó còn thu thập chứng cứ, từng bước trừ khử Tiêu Tấn Ngôn, diệt trừ tận gốc phủ Tướng Quân để báo thù cho ta.
Tình nghĩa này tuy không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng khiến ta khắc cốt ghi tâm cả đời.
Muốn tập hợp lại những người cũ của phụ vương để điều tra vụ án năm xưa, báo thù cho người, chỉ bằng năng lực của một mình ta chắc chắn sẽ khó khăn trùng trùng.
Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Tiết Cảnh Úc, nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Vì vậy, khi ánh mắt chạm nhau với Tiết Cảnh Úc một lần nữa, ta lấy hết can đảm ra hiệu cho hắn "ra ngoài".
Sau đó cũng không quan tâm hắn có hành động hay không, ta cứ thế đứng dậy đi ra khỏi điện.
Yến tiệc được tổ chức gần Ngự hoa viên, ra khỏi đại điện là một hành lang dài quanh co, ta men theo hành lang đi về phía bờ hồ.
Tuy nhiên, vừa mới đi đến chỗ rẽ của hành lang, đã thấy một người bất ngờ xông ra từ chỗ tối.