“Tiêu tướng quân đại thắng trở về, khanh muốn xin trẫm ban thưởng gì nào?"
"Thần cùng Vĩnh Ninh công chúa lưỡng tình tương duyệt, cầu xin hoàng thượng ban hôn."
Giữa đại điện, khi ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ta, ta mới dần ý thức được rằng mình đã được sống lại.
Kiếp trước, Tiêu Tấn Ngôn sau khi đại thắng trở về đã cầu thân ta trong bữa tiệc khải hoàn, tình cảm sâu nặng của hắn khiến tất cả mọi người đều cảm động.
Ta một lòng ái mộ hắn, vui mừng khôn xiết gả vào phủ Tướng Quân.
Nào ngờ đâu, ngay đêm tân hôn đầu tiên, Tiêu Tấn Ngôn đã bỏ thuốc tuyệt tử vào rượu hợp cẩn.
Đêm đó ta đau bụng như cắt, sống không bằng chết, thế mà Tiêu Tấn Ngôn lại lấy cớ không muốn làm phiền ta nghỉ ngơi, chạy sang phòng thiếp thất Lâm Khiếu Khiếu, từ đó về sau không hề bước chân vào phòng ta nửa bước.
Hoàn toàn trái ngược với ta chính là nàng thiếp thất Lâm Khiếu Khiếu kia.
Không chỉ Tiêu Tấn Ngôn, mà ngay cả lão phu nhân Tiêu gia cùng tất cả mọi người đều hết mực yêu chiều Lâm Khiếu Khiếu, cho phép nàng ta nắm quyền quản gia, ngang nhiên ra dáng một vị chủ mẫu trong phủ.
Lão phu nhân Tiêu gia cứ hai bữa lại giả vờ bệnh, giữ ta bên cạnh hầu hạ ngày đêm, hễ có gì không vừa ý là lại lấy cớ ta bất hiếu mà trách mắng thậm tệ.
Mỗi lúc như vậy, Lâm Khiếu Khiếu lại tiến lên thêm dầu vào lửa, nũng nịu lấy lòng lão phu nhân.
Cứ thế vài lần, cả kinh thành đều biết Lâm Khiếu Khiếu hiền lương thục đức, còn ta, đường đường Thiếu phu nhân phủ Tướng Quân lại bị mang tiếng kiêu căng ngỗ ngược, đại nghịch bất hiếu.
Ngay cả hoàng đế cũng phải sai thái giám thân cận đến trách mắng, bảo ta an phận thủ thường, đừng làm mất mặt mũi hoàng gia.
Được hoàng thượng ngầm đồng ý, người Tiêu gia càng được thể làm tới, không coi ta ra gì.
Lâm Khiếu Khiếu ỷ mình đang mang thai nên càng thêm yếu đuối, giả vờ không thể tự chăm sóc bản thân, nay muốn ăn bánh nhân đậu đỏ ta tự tay làm, mai muốn uống canh sườn hầm củ sen ta tự tay hầm.
Đây rõ ràng là xem ta, chủ mẫu này, như nhũ mẫu rồi.
Nhưng thân bất do kỷ, chỉ cần ta hơi lộ ra vẻ mặt không vui, Tiêu mẫu và Tiêu Tấn Ngôn liền như hai con mãnh thú hung tợn nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi là một kẻ vô dụng không thể sinh con, để ngươi chiếm vị trí chủ mẫu đã là phủ Tướng Quân nhân từ rồi, ngươi phải chăm sóc Khiếu Khiếu cho tốt!"
Gần đến ngày sinh nở, Lâm Khiếu Khiếu uống bát canh tuyết nhĩ ngọt ta làm xong thì đau bụng dữ dội, một mực đổ tội ta muốn hại c.h.ế.t nàng ta và con nàng ta.
Tiêu Tấn Ngôn hung hăng tát ta một cái, rồi lấy cớ ta ghen tuông độc ác mà giam lỏng ta trong viện, mỗi ngày chỉ được ăn cơm canh thiu thối.
Thị nữ thân cận của ta là Linh Nhi thấy ta bị sỉ nhục như vậy, liền trèo tường bỏ trốn khỏi viện, định chui qua lỗ chó ra ngoài tìm người cầu cứu, nhưng lại bị Lâm Khiếu Khiếu phát hiện, kéo về sân, đánh c.h.ế.t tươi ngay trước mặt ta.
Ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, đêm đó đốt viện rồi tuyệt vọng tự sát.
Năm đó, lão tướng quân không may tử trận khi đang dẫn binh đánh giặc, phu nhân tướng quân đang mang thai sắp đến ngày sinh nở, chỉ chờ hạ sinh con trai để kế thừa tước vị.
Nhưng đến ngày lâm bồn, phu nhân tướng quân lại chỉ sinh được một đứa con gái.
Thấy gia sản to lớn sắp rơi vào tay người khác, phu nhân tướng quân liều lĩnh đánh tráo con gái mình với con trai của tỳ nữ thân cận.
Tỳ nữ Lâm Khiếu Khiếu này mới chính là con gái ruột của Quốc công phu nhân.
Tiêu Tấn Ngôn và Lâm Khiếu Khiếu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người yêu nhau tha thiết, chỉ chờ Lâm Khiếu Khiếu đến tuổi cập kê liền lặng lẽ nạp làm thiếp thất.
Sủng ái thì sủng ái, nhưng ai cũng biết với thân phận của Lâm Khiếu Khiếu thì tuyệt đối không thể làm thê tử của Tiêu Tấn Ngôn.
Nếu cưới một tiểu thư khuê các danh giá về, chắc chắn người đó sẽ không dung thứ cho Lâm Khiếu Khiếu.
Nếu gây ra sóng gió gì làm bại lộ bí mật năm xưa, cả nhà đều không sống nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Tấn Ngôn liền nhắm vào ta.
Phụ vương ta là con trai duy nhất của hoàng tổ phụ, cũng là Thái tử mà người gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Nhưng đời người vô thường, một trận dịch bệnh ập đến chẳng hề báo trước, cướp đi sinh mạng của ông, mẫu phi và hai người huynh trưởng của ta.
Phủ Thái tử rộng lớn chỉ còn lại mình ta, một đứa trẻ mồ côi đáng thương.
Chứng kiến cảnh con trai yêu quý nhất c.h.ế.t ngay trước mắt, hoàng tổ phụ cũng không chịu nổi cú sốc này mà băng hà.