Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 4: - Phu quân



Gió thổi hiu hắt qua khung cửa sổ giấy cũ nát, giấy dán trên cửa sổ đã nhàu nhĩ không còn nhận ra hình dạng, chữ hỷ đỏ thẫm bị gió thổi rơi xuống đất, rồi lại bay đến dưới chân bàn.

Ngọn nến trên bàn vẫn loe loét cháy, cố gắng chống chọi qua đêm nay.

Đêm nay vừa vặn là mùng một, nhà nhà sáng đèn chờ đón năm mới, đâu đâu cũng náo nhiệt, chỉ có nơi này, Huyền Minh cung là ảm đạm.

Bên ngoài vẫn cuồn cuộn gió tuyết, phủ kín cả lối mòn trước kia, ngay cả ánh trăng trên cao kia dường như cũng bị tuyết bao phủ.

Âm thanh lạch cạch lạch cạch vẫn không ngừng vang lên, khiến Diệp Cẩm đang ngủ choàng tỉnh dậy, một đợt gió lạnh thổi qua, nhịn không được run lên một cái. Trong mơ màng lại thấy có người đang ngồi mài mực, âm thanh lạch cạch kia cũng là từ nơi đó phát ra.

Diệp Cẩm chống tay ngồi dậy, vô tình chạm phải một thứ mềm mềm, nhìn lại, hóa ra là hồng cân. Thử ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy sườn mặt trắng nõn, hơn nữa còn có chút xanh xao, thân hình gầy gò nhưng hữu lực, chắc hẳn cũng là người luyện võ.

"Ngươi..." Diệp Cẩm nghi hoặc nhìn ngang ngó dọc, chậm chạp bước xuống giường, hỏi khẽ: "Ngươi là phu quân của ta?"

Động tác mài mực khẽ dừng lại, thanh mực được đối phương đặt xuống, tay áo hồng sắc nhẹ nhàng lay động, còn dính một ít tuyết trắng, chắc chắn là mới từ bên ngoài bước vào phòng.

"Đúng là ngươi sao?" Diệp Cẩm vui vẻ cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ: "Ta là Diệp Cẩm, sau này là thê tử của ngươi, ngươi quay lại cho ta nhìn một chút đi."

Đối phương lại chậm chạp không chịu quay đầu lại, thấy được bàn tay đặt trên bàn không ngừng run rẩy, giống như đang lo sợ chuyện gì đấy.

"Ngươi làm sao vậy? Quay lại đây đi."

Diệp Cẩm nhỏ giọng năn nỉ, rồi lại chợt nhớ ra gì đấy, vội vàng chạy đi đóng hết tất cả cửa sổ lại.

Xong xuôi lại chạy đến phía sau Lăng Tam Nguyệt mà nói: "Ta nghe mọi người gọi ngươi là quỷ, không cần sợ, ta đóng hết cửa sổ lại rồi, ánh sáng không vào được, ngươi sẽ không bị biến thành tro bụi đâu."

Nghe Diệp Cẩm nói xong, Lăng Tam Nguyệt liền bật cười một tiếng, đứa nhỏ này đúng là ngốc thật!

Nhưng rồi lại âm thầm buông xuống một tiếng thở dài, Lăng Tam Nguyệt chậm rãi buông lỏng bàn tay đang siết chặt của mình, đôi mi dài nặng nề rũ xuống, tưởng chừng như có rất nhiều trăn trở. Sau này các nàng sẽ sống chung một nhà, trước sau gì cũng sẽ phải đối mặt, sớm cũng vậy, muộn cũng vậy, chi bằng can đảm một chút. Cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, Lăng Tam Nguyệt hơi quay người lại, làn tóc đen dài trượt qua vai, để lộ ra bên mặt chằn chịt vết sẹo.

Diệp Cẩm kinh ngạc mở to mắt, môi mấp máy như đang muốn nói gì đó, lại nói không được, cả người căng thẳng không dám cử động mạnh.

Lăng Tam Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không ngoài dự đoán của nàng, Diệp Cẩm đã bị gương mặt xấu xí của nàng dọa cho sợ hãi thật rồi. Nhất định chưa đầy một khắc thì Diệp Cẩm sẽ tông cửa chạy ra ngoài gào khóc đòi về Diệp phủ, từ nay về sau không dám đến Huyền Minh cung này nửa bước.

Thế nhưng tất cả suy đoán của Lăng Tam Nguyệt đều không thành sự thật, mà Diệp Cẩm đứng ngốc ra một lúc lâu, sau đó vươn tay chạm lên mặt trái của Lăng Tam Nguyệt.

Hai mắt Lăng Tam Nguyệt trừng trừng mở lớn, không tin được vào sự việc đang diễn ra, hé môi định nói lại không biết phải nói gì, cũng không dám lùi về sau, để yên cho Diệp Cẩm sờ mặt mình.

"Nhất định là đau lắm đi?"

Trong mắt Diệp Cẩm lóe lên một tia thương xót, nữ nhân này chính là phu quân của nàng, phu quân của nàng bị thương, sao lại không lo lắng cho được!?

Lăng Tam Nguyệt há miệng, lời muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy nàng mà không sợ hãi, ngay cả Tử Minh khi lần đầu gặp nàng cũng gào khóc bỏ chạy. Không một ai, và chẳng có ai dám nhìn thẳng hay chạm vào vết sẹo xấu xí trên mặt nàng, chỉ có Diệp Cẩm, duy nhất một mình Diệp Cẩm dám làm điều đó. Trong đôi mắt trong suốt không chứa tạp niệm kia mang theo vạn phần thương xót cùng đau lòng, là đau lòng nàng sao? Là thương xót nàng sao?

"Nàng..."

Diệp Cẩm chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Vết thương này chắc đau lắm đúng không? Vừa hay ta có mang theo rất nhiều thuốc trị thương, có thể mang ra dùng, tất cả đều là đồ tốt nên ngươi cứ yên tâm."

Nói xong, Diệp Cẩm liền xoay người đi tìm trong đống của hồi môn của mình, lôi ra hai ba bình thuốc bằng sứ, đặt ngay ngắn ở trên bàn.

Nhìn một lúc lại nhìn đến hoa mắt, rốt cuộc bình nào là thuốc trị thương, bình nào là thuốc bổ???

Lăng Tam Nguyệt nhìn thử, sau đó chỉ vào bình sứ trắng gần Diệp Cẩm nhất, nói: "Cái đó là thuốc trị thương, trên bình có viết kìa."

Diệp Cẩm há hốc mồm, hốc mắt hơi đỏ lên, thì thầm: "Ta không biết chữ..."

"Không sao." Lăng Tam Nguyệt bình thản vươn tay cầm lấy bình thuốc, ngón tay gõ nhè nhẹ vào chữ trên bình, nói: "Thuốc thì không cần biết chữ cũng sẽ nhận biết được, chỉ cần ngửi thử một chút là phát hiện ra thôi."

Vừa nói Lăng Tam Nguyệt vừa mở bình thuốc ra, cho Diệp Cẩm ngửi một chút, sau đó nói: "Nhớ kỹ, mùi hương này chính là của thuốc trị thương."

Diệp Cẩm hít hít một chút, sau đó gật đầu, cười nói: "Nhớ rồi."

Dứt lời Diệp Cẩm liền đoạt lấy bình thuốc trên tay Lăng Tam Nguyệt, đổ một ít bột trắng trong lọ ra ngón tay trỏ, rồi mới chầm chậm thoa lên vết thương của Lăng Tam Nguyệt.

"Mẫu thân ta nói thuốc này trị thương rất tốt, sẽ mau chóng lành hẳn, nên ngươi cứ yên tâm."

Lăng Tam Nguyệt gật gù nghe theo, rồi lại hỏi một câu không đầu không đuôi: "Không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

Diệp Cẩm vẫn còn đang chú tâm thượng dược cho Lăng Tam Nguyệt, chỉ tùy tiện dùng một câu hỏi để đáp lại, dáng vẻ có chút căng thẳng, động tác cũng vì vậy mà thập phần ôn nhu.

Lăng Tam Nguyệt chăm chú nhìn Diệp Cẩm, nghĩ ngợi gì đó, rồi lại nói: "Gương mặt của ta ai nhìn thấy cũng sợ, hơn nữa còn không muốn cùng ta tiếp xúc, sao nàng lại không sợ ta?"

"Có gì phải sợ?" Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chờ đợi câu trả lời từ nàng, híp mắt cười: "Ngươi cũng không phải quỷ, chỉ là gương mặt bị thương thôi, có gì đáng sợ a?"

"Như vậy không đáng sợ?"

Diệp Cẩm thu tay lại, chớp mắt một cái, biểu thị bản thân không hiểu ý của Lăng Tam Nguyệt.

"Nơi này." Lăng Tam Nguyệt chỉ tay vào vết bỏng trên mặt mình, không nhanh không chậm mà nói: "Không đáng sợ?"

Diệp Cẩm thản nhiên nói: "Chỉ là bị bỏng thôi mà."

Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười: "Nàng đúng là khác người bình thường."

Diệp Cẩm nghe xong càng không hiểu, cũng không có ý muốn tìm hiểu, nâng tay tiếp tục thượng dược cho Lăng Tam Nguyệt.

"Nàng gọi Diệp Cẩm?"

"Ân, Diệp trong Diệp gia, Cẩm trong bốn chữ cẩm tú giang sơn."

Hai chân mày Lăng Tam Nguyệt thoáng chau lại, Diệp Yến đúng là có ý đồ mưu phản, đặt cái tên này cho Diệp Cẩm, còn không phải ý nói giang sơn tươi đẹp này là của Diệp gia sao?

Đáng thương cho Diệp Cẩm, mặc dù nói ra được tên mình bắt đầu từ đâu, lại không thể hiểu được ý tứ sâu xa trong cái tên này, cam nguyện để người khác thao túng mà không cách nào phản kháng được.

Trong phút chốc trong lòng Lăng Tam Nguyệt dâng lên cảm giác đồng cảm, cả nàng và Diệp Cẩm đều là những con cờ, bị người khác tùy thời điều khiển, không dùng được sẽ bị vứt đi không thương tiếc.

"A Cẩm."

Diệp Cẩm mở to mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Gọi ta?"

Lăng Tam Nguyệt không trả lời, vươn tay đem Diệp Cẩm ôm vào trong lòng, ngón tay thanh mảnh luồn vào trong những lọn tóc mềm, tựa cằm vào vai đối phương, mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ.

Bên ngoài là gió tuyết vần vũ, là hơi lạnh thấu vào tận xương tủy, là cô độc cùng bi ai của trần thế.

Diệp Cẩm có chút ngây người, cảm thấy được cái ôm siết chặt của Lăng Tam Nguyệt, hơi hơi cau mày, nhịn không được mà vỗ vỗ vai nàng hai cái.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì."

Nghe thế, Diệp Cẩm cũng không hỏi gì, mà đưa mắt nhìn khắp phòng tân hôn của các nàng, ngoài một chiếc bàn, hai cái ghế cùng với chiếc giường lớn ra thì cái gì cũng không có, không khỏi có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.

"Làm sao vậy?"

"Trống trải." Diệp Cẩm gõ gõ cằm: "Thật không có gì quý giá."

Lăng Tam Nguyệt cười nói: "Có một thứ rất quý giá."

Hai mắt Diệp Cẩm mở lớn, có chút hiếu kỳ nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Thứ quý giá gì?"

"Đến đây, cho nàng xem."

Nói xong, Lăng Tam Nguyệt liền nắm lấy bàn tay của Diệp Cẩm, dẫn nàng đi về phía giường lớn ở góc sáng sủa nhất phòng, từ dưới gầm giường kéo ra một rương đồ lớn.

"Nàng đoán." Lăng Tam Nguyệt vừa phủi lớp bụi trên rương gỗ vừa hỏi: "Trong này là gì?"

Diệp Cẩm ngốc ra một lúc, chậm chạp quan sát rương gỗ tầm thường trước mặt, nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: "Nếu là quý giá, hẳn là thật nhiều vàng bạc châu báu đi?"

Lăng Tam Nguyệt ha hả cười lớn, cũng không vòng vo nhiều lời, trực tiếp đem rương gỗ mở ra. Bên trong không phải vàng bạc, cũng chẳng có ngân sai trâm ngọc, mà là rất nhiều sách, đủ loại sách cả, từ y thư đến những quyển sách cũ mềm đã không còn mấy ai biết đến.

Diệp Cẩm mặc dù không biết chữ, nhưng thông qua bìa sách cùng hình dáng chữ trên sách, phát hiện đây đều giống với sách quý trong Diệp phủ, bình thường không cho phép ai đụng đến.

"Nhiều sách như vậy?"

Lăng Tam Nguyệt ôn hòa cười nói: "Những thứ quý giá nhất đều đang ở đây."

Diệp Cẩm cầm sách lên ngắm nghía một chút, lại không biết bản thân cầm ngược, xăm soi quan sát từ trong ra ngoài, dáng vẻ như con mèo nhỏhiếu kỳ. Nhìn dáng vẻ này của Diệp Cẩm, Lăng Tam Nguyệt không khỏi phì cười, đem sách trong tay nàng đặt vào rương gỗ, đóng lại rồi đẩy vào trong gầm giường.

"Được rồi, trừ tịch nhất định phải ăn giáo tử, đi, ta làm giáo tử chonàng ăn." 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.