Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi

Chương 28



Về chuyện công khai, hai người đều không nhắc tới, nên chơi thì chơi, nên uống thì uống.

Sức nóng còn chưa biến mất, mọi người tiếp tục vui chơi. Mấy người đàn ông thì đi chuẩn bị đồ nướng cho bữa tối, còn mấy cô gái thì đi bơi để giải nhiệt.

Mạnh Kiều không biết bơi, cho nên cô cũng không mang theo áo tắm. Cô chỉ mặc quần đùi áo ngắn tay, ngồi bên cạnh bể bơi nghịch nước.

Trên đường đi lấy giá nướng, Trần Thâm đi qua chỗ cô, hỏi cô có lạnh hay không. Mặc dù nhận được đáp án phủ định, nhưng anh vẫn ném một cái khăn bông cho cô.

Mạnh Kiều ngồi trên bờ nghịch nước, Trương Lộ và những người khác đều bơi dưới nước. Trong đó có một cô gái có dáng người rất đẹp, eo thon chân dài, quan trọng là ngực rất lớn. Chiếc áo bikini kia khó khăn lắm mới che khuất được điểm nhạy cảm. Mạnh Kiều nhìn thôi cũng thấy thích rồi.

“Cậu không xuống bơi à?” Trương Lộ bơi tới bên cạnh cô, hỏi.

“Không không không, tớ không biết bơi, cậu đừng giống mấy nam chính trong tiểu thuyết, trộm kéo chân tớ xuống nước nhé.” Mạnh Kiều thu chân về.

Trương Lộ cười to: “Cậu đang nghĩ cái gì thế? Tớ không thèm cướp kịch bản này của anh Thâm đâu!”

“Nè nè, cậu nhìn cô gái kia đi, ngực của cô ấy lớn thật đấy, hâm mộ ghê! Nhìn thôi mà tớ cũng muốn vươn tay bóp bóp ấy.” Mạnh Kiều giống như một kẻ biến thái, kề tai nói nhỏ với Trương Lộ.

“Cậu cũng không kém mà.” Trương Lộ tạt nước lên đùi cô.

“Ha ha, nói cũng đúng.” Mạnh Kiều cúi đầu nhìn ngực mình, thầm nghĩ, Trần Thâm rất thích xoa ngực cô.

“Đáng ghét.” Trương Lộ lại tạt nước một lần nữa.

“Tớ đói quá. Bọn mình đi ăn đồ nướng đi.” Mạnh Kiều chơi cả ngày, trưa nay chưa ăn gì vào bụng, bây giờ đói rồi.

Trương Lộ lên bờ, cùng cô đi kiếm đồ ăn.

“Cậu lấy khăn bông ở đâu đấy? Cho tớ mượn lau người đi.” Cả người Trương Lộ toàn là nước.

“Trần Thâm cho tớ.” Mạnh Kiều đưa khăn bông cho cô ấy.

“À, đáng ra tớ không nên hỏi.” Đầu năm nay có nhiều người chủ động muốn ăn cơm chó quá.

Mạnh Kiều mỉm cười, đẩy đẩy cô ấy: “Đi thôi.”

Đi đến bên cạnh Trần Thâm, nhìn cái mâm bên cạnh anh, cơ bản đều là thịt, Mạnh Kiều rất vui vẻ.

“Có phải anh đều nướng những thứ em thích ăn không?” Mạnh Kiều hỏi, nhận lấy một xiên thịt nướng mà Trần Thâm đưa cho cô.

“Không phải, anh tùy tiện nướng thôi.” Trần Thâm từ chối việc làm cho bạn gái cảm động.

Mạnh Kiều mím môi, ngậm miệng lại ăn thịt nướng.

“Không chơi nữa à?” Trần Thâm phết một lớp dầu cho thịt nướng.

Mạnh Kiều ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, trả lời: “Đói bụng.”

Trần Thâm như làm ảo thuật, anh lấy một đĩa cà tím nướng dưới bàn phía dưới ra rồi đưa cho cô.

“Biết em đói bụng mà, mau ăn đi.”

Đó đó, vẫn là bạn trai tốt nhất!

Mạnh Kiều nếm thử một miếng, cũng không tệ lắm, miếng thứ hai thì kẹp cho Trần Thâm.

“Ui ui ui, sao lại chẳng có ai đút tôi ăn thế này?” Lục Thần đi tới, vừa vặn thấy một màn này.

Mạnh Kiều xấu hổ mỉm cười, còn Trần Thâm thì không thèm để ý đến anh ta.

“Còn mấy xiên nữa?” Lục Thần hỏi.

“Không nhiều lắm.”

“Bên kia nướng xong rồi, Kiều Kiều ra đó ăn trước đi.”

“Em ra đó ngồi trước đi, anh lập tức tới.” Trần Thâm đưa mâm đồ đã nướng cho Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi trước, thuận tiện giữ chỗ cho Trần Thâm luôn.

“Cậu chủ lớn bình thường đều lười động tay động chân, ấy thế mà hôm nay lại chủ động đi nướng thịt cơ đấy!” Lục Thần trêu chọc.

“Cậu thì biết cái gì?” Trần Thâm dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ đáng thương nhìn anh ta.

Được rồi, được rồi, anh ta độc thân, anh ta không hiểu.

Lục Thần đi cùng anh tới bàn ăn.

Ngoại trừ đồ nướng, trên bàn ăn còn có một cái bếp nhỏ, hai người một nồi, bên trong nấu canh, để đề phòng việc ăn đồ nướng bị nóng.

Khi Trần Thâm ngồi xuống thì thấy đĩa của mình đã có rất nhiều thịt, đều là do Mạnh Kiều ăn xong cảm thấy ngon nên gắp cho anh một phần.

“Kiều Kiều, cà tím nướng ở đâu đó?” Trương Lộ hỏi.

“Hehe, cà tím nướng đó chỉ mỗi cô ấy có thôi, có người nào đó nướng cho đó.” Lục Thần ở bên kia nói.

Mọi người ngồi trên bàn đều “ồ” lên một tiếng vô cùng mờ ám, ý tứ trêu chọc quá rõ ràng.

“Khụ, ăn cơm đi.” Trần Thâm ho khan một tiếng rồi nói.

Mạnh Kiều đỏ mặt vùi đầu ăn. Ui, sao mà cà tím nướng lại có chút ngọt thế này?

Trần Thâm đẩy trán cô lên, để cô ngẩng đầu ngồi thẳng ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi thì thời gian còn sớm, mọi người đều nói muốn chơi trò chơi.

Mạnh Kiều không biết chơi trò chơi, cho nên muốn đứng bên cạnh xem. Nhưng mà mọi người đều nói, họ không chơi trò chơi yêu cầu độ khó gì cả, nhiều người chơi mới vui, lôi kéo Mạnh Kiều chơi cùng.

Bởi vì bọn họ biết, nếu Mạnh Kiều không chơi thì Trần Thâm cũng sẽ không chơi, cho nên, nhất định phải kéo Mạnh Kiều chơi cùng.

Mọi người đều ngồi trong phòng khách, có người ngồi trên sô pha, có người ngồi dưới đất.

Phòng khách có rèm sân khấu, đèn đã tắt, mở máy chiếu, tựa như đang xem phim.

“Hôm nay chúng ta chơi trò nhịn cười, ai cười trước thì người đó sẽ bị phạt.” Lục Thần cầm máy tính chọn video.

Mạnh Kiều biết được là chơi trò gì thì nhíu mày nhìn về phía Trần Thâm, nhỏ giọng nói: “Em nhịn cười không giỏi lắm.”

“Nếu em thua thì cùng lắm cũng là để em nhảy múa ca hát thôi.” Trần Thâm vuốt vuốt tóc cô.

Ca hát nhảy múa mới đáng sợ đó! Cơ thể cô cứng như người máy vậy.

“Anh phải đồng ý với em, nếu em thua, bị phạt thì anh không được cười em.” Mạnh Kiều bắt anh phải hứa.

“Được.” Trần Thâm nắm lấy tay cô.

Nhưng không nghĩ rằng giây phút bị vả mặt lại đến nhanh như vậy.

Lục Thần mở tuyển tập những khoảnh khắc hài hước nhất trong một chương trình truyền hình. Mới đoạn thứ nhất mà Mạnh Kiều đã không thể nhịn được, khóe miệng khẽ cong lên, mặc dù đã kịp thời giả bộ như bình thường rồi nhưng vẫn bị bắt quả tang.

“Tự em chọn một cái đi.” Lục Thần đưa hộp giấy phạt để cô chọn, còn không quên nói: “Không được phép chơi xấu.”

Nói xong thì nhìn Trần Thâm, Trần Thâm giơ tay tỏ vẻ mình sẽ không giúp đỡ.

Mạnh Kiều nhìn nội dung trong tờ giấy nhiệm vụ kia thì hoảng hốt.

Nhiệm vụ là để cô nhảy theo một nhóm nhạc nữ.

“Ha ha ha, là nhảy, nào nào nào, để anh chọn cho em một đoạn video.” Lục Thần giống như một chú khỉ, nhảy đến trước màn hình máy tính, bắt đầu chọn.

Mạnh Kiều nhận nhiệm vụ, thua là phải chịu, không biết xấu hổ mới có thể sống sót.

Cô khoa tay múa chân giống như người trong video, đúng là rất giống người máy. Mỗi người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau, Trần Thâm là người bật cười đầu tiên.

A a a đồ đàn ông xấu xa, đã hứa là không cười cô rồi, thế mà lại là người cười đầu tiên!

Trần Thâm cười, những người khác cũng không nhịn nữa, tất cả đều bật cười ha ha.

Trong tiếng cười của mọi người, Trần Thâm đứng dậy, đi tới bên cạnh Mạnh Kiều, một tay che tai cô, một tay đặt lên eo cô, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, không xấu.” Thật sự rất buồn cười.

Á à được nước lấn tới à?

Bỗng nhiên có người nói: “Hôn một cái, hôn một cái!”

Trần Thâm kéo cô ngồi xuống, hỏi: “Muốn nhìn hôn một cái hả?”

“Muốn!”

“Vậy thì tiếp tục muốn đi.”

Mọi người: “…”

Nhảy múa qua đi, Mạnh Kiều hoàn toàn buông thả, mất mặt cũng chỉ là số lần mà thôi, cô đã bỏ nó đi rồi.

Người đã bị phạt một lần rồi thì có thể tùy ý cười, không cần phải chịu phạt nữa. Tiếng cười rất có sức cuốn hút, nghe Mạnh Kiều cười, vài người trúng chiêu, đều bị trừng phạt.

Mạnh Kiều còn nhớ thù mới, nhưng mà Trần Thâm căn bản không cảm thấy mấy đoạn video này buồn cười. Cô đi tới trước mặt Trần Thâm, nhìn anh vô cùng chăm chú, nhìn đến khi anh cong khóe miệng thì báo rằng anh cười rồi.

Trần Thâm nhận nhiệm vụ là để một người ngồi trên lưng, chống đẩy mười cái. Chuyện này đối với Trần Thâm là quá dễ dàng, mọi người đều phản đối, một hai phải đổi nhiệm vụ, nói muốn để Mạnh Kiều nằm xuống đất, mỗi lần chống đẩy sẽ hôn cô một chút, làm mười cái.

Mạnh Kiều xấu hổ, nhảy lên sô pha, không chịu nghe theo.

“Vậy thì bọn anh chọn một cô gái khác tới làm nhé?” Lục Thần đưa ra ý tưởng.

Sao Mạnh Kiều có thể đồng ý để Trần Thâm hôn người khác, cô chỉ có thể chấp nhận thôi.

Ngoan ngoãn nằm xuống đất, Trần Thâm chống trên người cô, Lục Thần bắt đầu đếm.

Nhìn khuôn mặt dần dần phóng đại của Trần Thâm, môi Mạnh Kiều bị chạm nhẹ một chút.

Mười cái hôn đã xong, mặt Mạnh Kiều như bị thiêu đốt.

Sau đó vì báo thù cho bạn gái, Trần Thâm dùng toàn lực, khiến những người khác lần lượt bị phạt. Nào là nhảy múa, nào là đăng tấm hình tự chụp xấu nhất lên Weibo, nào là đăng nhập vai lên vòng bạn bè… Đều có hết.

Mọi người chơi rất vui, đến nửa đêm mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù rất mệt, nhưng tinh thần Mạnh Kiều vẫn rất tốt. Khi Trần Thâm tắt rửa xong, đi ra ngoài vẫn thấy cô đang nhảy nhảy trên giường.

Trần Thâm giữ chặt cô, hỏi: “Có phải ban nãy em uống rượu sau lưng anh không?”

Mạnh Kiều cạn lời, mở to mắt. Người đàn ông này, thời gian ở bên anh càng lâu, bản tính trẻ con lộ ra càng nhiều.

“Vui vẻ không?” Trần Thâm không đùa cô nữa.

“Chơi rất vui!” Mạnh Kiều cười hì hì.

“Nhưng mà em vẫn còn nhớ anh là người đầu tiên cười em đó.” Mạnh Kiều muốn tính sổ.

“Bởi vì thật sự rất đáng yêu.” Trần Thâm nghiêm túc giải thích.

“Anh cười em ngốc thì có.”

Trần Thâm cúi xuống, hôn lên môi cô.

Mạnh Kiều ôm ôm, lấy một chiếc hộp từ trong túi áo ngủ của mình ra, nói: “Lúc nãy em tìm quần áo trong vali thì tìm thấy.”

Trần Thâm cầm lấy chiếc hộp, hỏi: “Dùng cái này có được không?”

“Không đâu, hôm nay anh cười nhạo em.” Mạnh Kiều buông tay anh ra, xoay người vùi mình vào ổ chăn, kéo chăn kín mít.

Trần Thâm lên giường, cách một lớp chăn, ôm lấy cô.

“Anh đè chết em, em cũng không đồng ý đâu.”

“Thật không?” Trần Thâm kéo chăn xuống, ngậm lấy vành tai cô, sau đó là lỗ tai, đầu lưỡi còn muốn tiếp tục đi vào bên trong.

“A… Em sai rồi.” Mạnh Kiều co được giãn được, kịp thời xin tha.

Trần Thâm cũng đắp chăn lên, hai chân kẹp lấy cô, đặt chiếc hộp vào trong tay cô, hỏi: “Làm không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.