Điện Đức Hoàng

Chương 673: 673




“Đó là đạn tên lửa” “Mẹ kiếp”
Ngay lúc này, những người có mặt ở đây đều có cảm thấy vô cùng khủng hoảng, bọn họ chỉ nhìn thấy quả tên lửa kéo theo một ngọn lửa, kia vẽ ra một đường cong trên bầu trời, nó giống như một con rồng lửa, đang phóng tới trực thăng của Dạ Tu La.

Bùm.

Trên trời đêm, dường như có pháo hoa nở rộ, là do tên lửa đâm vào giữa chiếc trực thăng kia, ngay sau đó có thể nhìn thấy được vụ nổ vừa rồi gây ra “quả cầu lửa” do, đang từ trên trời rơi xuống.

Trong chớp mắt không chỉ là những thiên vương như Bạch Mục Thương Long hay là Huỳnh Khải, các vị đại tướng như Thiết Diện hay Đường Gia Huy, Phật Ấn, Tàn, Gora, tất cả mọi người có mặt ở đấy đều ngẩn ra.

Trực thăng của Dạ Tu La bị tên lửa bắn hạ rồi, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Thực sự là không thể tin vào mắt mình, đây là thật sao?
Sát thủ Dạ Tu La của Hắc Ám đồ đằng ngày trước, người mà có thể sánh vai với Trần Hùng, được anh coi là kẻ thù ngang sức ngang tài với mình, vậy mà lại rời khỏi thế gian theo cách này sao?
Bạch Mục Thương Long và mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, trên mặt đều biểu hiện là không thể tin nổi.

“Việc này do anh sắp xếp sao?”
Lúc này Trần Hùng càng cảm thấy mơ hồ so với bọn Huỳnh Khải.

“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mọi người đều đặt ra một dấu hỏi lớn.

Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Lúc này, trên đỉnh ngọn núi Bạch Lưu, có một nhóm quân nhân vóc người to lớn đang đứng ở đó, đứng đầu đám người đó là một người mặc bộ quần áo màu đen, là một cô gái có đường cong vô cùng quyến rũ.

Người con gái này là Mạc Thanh Trúc.

Không ai biết đám người đó đã ở trên đỉnh ngọn núi từ lúc nào, càng không thể tin được là, trên vai của Mạc Thanh Trúc lúc này lại chính là khẩu súng hỏa tiến.

Hóa ra người vừa mới phóng ra quả tên lửa vào máy bay trực thăng của Dạ Tu La lại là cô gái này – Mạc Thanh Trúc.

Nếu mà bị bọn Trần Hùng nhìn thấy, e là cũng chỉ biết trố mắt đứng nhìn mà thôi.


Không hiểu cô ta mạnh bạo đến mức nào mà chuyện như thế này cô ta cũng làm được.

Nhìn thấy chiếc trực thăng từ trên trời rơi xuống, trên mặt Mạc Thanh Trúc hiện rõ sự thỏa mãn đến đáng sợ.

Mạc Thanh Trúc đem súng hỏa tiễn trên vai xuống đưa cho thuộc hạ, hùng hổ nói: “Hừ, dám ức hiếp người đàn ông của ta, nếu là nơi khác thì không nói, nhưng ở trên đất nước Thái Lan này thì anh có bao nhiêu cái mạng hả Da Tu La?"
Bên cạnh một tên thuộc hạ khác của cô ta dùng kính viễn vọng nhìn về phía trực thăng phát hiện điều gì đó khiến sắc mặt anh ta trầm xuống.

“Công chúa Mạc Thanh Trúc, vừa rồi lúc máy bay bị rơi tôi hình như nhìn thấy hai bóng người từ trên máy bay nhảy xuống rồi, rất có thể đó là Dạ Tu La.”
Mạc Thanh Trúc, thân phận thật sự của cô ta lại là công chúa hoàng tộc Thái Lan.

“Cái gì cơ?”
Sắc mặt của cô ta liền đờ ra: “Như thế mà anh ta vẫn trốn đi được sao?” “Lập tức điều động quân đội qua đây cho tôi, bao vây núi Bạch Lưu này lại, cho dù có phải lật tung cả cái núi này lên cũng phải tìm bằng được Dạ Tu La về đây.


Sống phải thấy người chết phải thấy xác”
Bên này ở căn cứ của Bóng Đêm ở Thung lũng Bạch Lưu, bọn Trần Hùng lần theo dấu vết của quỹ đạo mà tên lửa phóng ra, rất nhanh chóng đã biết được vị trí mà tên lửa được phóng ra
Sau đó một đám cao thủ như bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất đi đến nơi mà Mạc Thanh Trúc đang đứng.

Mười hai phút sau, bọn người Trần Hùng cũng nhìn thấy đám người ở chân núi.

Hai bên nhìn nhau một lúc, lúc Trần Hùng nhìn thấy đảm người Mạc Thanh Trúc, bọn họ đều đờ người ra một lúc rồi mới trở lại bình thường.

Tần Hùng là người đầu tiên nhìn thấy Mạc Thanh Trúc từ bên kia, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc: "Mạc Thanh Trúc, quả tên lửa vừa rồi có phải cô bắn không?”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.