Điện Đức Hoàng

Chương 232: Chương 232




Phong ấn được mở ra ngay lập tức.
Rất nhiều ánh mắt đỏ rực đột nhiên xuất hiện ngay ở phía trước, dày đặc khiến người ta cảm thấy da đầu mình đang tê dại.
Lạch cạch.
Ở bên trong, một bóng đèn dây tóc được thắp sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Sau đó, Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng cảm thấy có đến bảy tám con chó chiến xuất hiện dày đặc xung quanh bọn họ.
Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng không biết gì về chó chiến, cũng không biết những con chó này là giống chó gì.
Dù vậy nhưng nhìn dáng vẻ của bọn nó cứ giống hệt như chó sói vậy.
“Ha ha ha.” Lúc đó, Lưu Trọng chỉ biết cười khổ và nói: “ Tôi đã sớm đoán ra là sẽ như vầy mà.”
“Tên Trần Hùng này chắc chắn là một tên điên mà !”
Khi mấy con chó chiến nhìn thấy Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng ở đây, chúng bắt đầu tru lên điên cuồng.

Tiếng kêu này hoàn toàn không phải là “gâu gâu gâu” như chó cưng bình thường, mà giống hệt như tiếng sói vậy! Từng con một có đôi mắt đỏ hoe, há miệng và gầm rú điên cuồng, giống như những con sói đói! ” Đừng nên giỡn như vậy chứ !”
Vào lúc này, ngay cả Thẩm Đại Lực, một gã không biết sợ hãi, bây giờ cũng chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.
Còn Lưu Trọng ở bên cạnh thì lần mò đi mở cánh của đằng sau lưng bọn họ theo tiềm thức.

Tuy nhiên, cánh cửa đã bị khóa.
“Đệt !”
Lưu Trọng cũng hét lên.

Từ bên đó, bảy tám con chó chiến vô cùng hung dữ đang lao về phía bọn họ.
Aaaa.
Tiếng la hét và tiếng chó chiến vang dội cả một góc trời.
Phía trên bầu trời, những đám mây đen đã dần trôi dạt đến bên khoảng trời phía trên chuồng chó.

Dưới sự bao phủ của đám mây đen, toàn bộ chuồng chó vẻ ra một khung cảnh vô cùng u ám và đáng sợ.
Trần Hùng phớt lờ những tiếng la hét trong chuồng chó.
Như anh đã nói lúc đầu, để trở thành kẻ mạnh, nói ra thì rất khó, nhưng thực ra lại rất đơn giản! Ở bên ngoài, Hoàng Phương đang cho những giống chó chiến khác ăn, nhưng tất cả những gì anh ta cho ăn chính là những tảng thịt to và đầy máu! Thấy Trần Hùng đi đến, Hoàng Phương bỏ thức ăn xuống rồi đi đến bên cạnh Trần Hùng.
“Anh Dũng, Hoàng Phương tôi đã tiếp xúc với cho chiến mấy chục năm rồi.

Ở tỉnh Tam Giang, thậm chí là toàn bộ miền Nam, tôi đã làm quen với rất nhiều kiểu người.”

“Nhưng anh lại là người đặc biệt nhất.”
Trần Hùng cười nói: ” Là vì tôi đã nhốt hai tên đó cùng đám chó chiến sao ?”
” Đúng vậy, trước đây, phương pháp này được chúng tôi dùng để tuyển chọn vương khuyển, nhưng là anh lại đi áp dụng trên người !”
“ Nhưng tôi phải nói rằng phương pháp của anh thực sự có thể ép con người bộc lộ ra tiềm năng ở mức tối đa đó.”
“ Tôi thật hâm mộ anh, tuổi còn trẻ mà đã có thể nghĩ ra ý hay như vậy!”
Trần Hùng tiếp tục cười: ” Ý này không phải do tôi nghĩ ra đâu.”
Hoàng Phương sửng sốt: “ Chẳng lẽ là anh được người có tài khác hướng dẫn ?”
Trần Hùng gật đầu nói: “ Anh ta quả nhiên là một người tài.

Chắc chắn anh đã từng nghe qua tên của ông ta.”
“Ai vậy?” Vẻ mặt Hoàng Phương đầy vẻ kinh ngạc.
“Tô Khất Nhi.”
“Hoặc có thể ông ấy có một cái tên nổi tiếng khác là ông Tỉnh !”
Trần Hùng vỗ vỗ vai Hoàng Phương và nói: “ Đi thôi, đưa tôi đi gặp người tôi muốn tìm nào.”
“Được.”
Hoàng Phương vội vàng gật đầu, a sau đó đi qua rửa tay rồi cùng Trần Hùng rời khỏi trang trại.
Mà trong chuồng chó đằng kia, vẫn luôn truyền tới những tiếng la hét và những tiếng gầm rú của đám chó chiến khiến người khác nghe cũng cảm thấy run SỢ.
Những tiếng rên rỉ và gầm thét kinh hoàng mang theo hơi tàn ác và phi nhân tính.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.