Điện Đức Hoàng

Chương 1902: 1902




“Ông Hắc Bào, giết chết bọn họ, giết chết bọn họ.


Trần Kỳ Lâm đã phấn khích đến nỗi đỏ cả hai mắt.

Mà lúc này, Hắc Bào chỉ khẽ gật đầu: “Cho các cậu một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi!”
“Tôi lại phải cảm ơn ông.


Tính tình của Trần Đại Lực nóng nảy, chướng mắt nhất chính là những người điên làm ra vẻ uyên thâm thế này, anh ta thét lên một tiếng, vung nắm đấm lao về phía Hắc Bào.

Chỉ thấy Hắc Bào dùng chân chân phải đạp nhẹ xuống đất một cái, một bước chân nhìn có vẻ như tùy ý, nhưng trong chốc lát đã đến trước mặt của Trần Đại Lực.

Lúc này, nắm đấm mạnh mẽ của Trần Đại Lực đã đánh trúng cơ thể của Hắc Bào.

Nắm đấm này, trúng ngay ngực của ông ta.

Trong lòng của Trần Đại Lực âm thầm khinh thường, lão này xuất hiện thì vô cùng có đẳng cấp, nhưng vẫn là đồ rác rưởi không chịu nổi một đòn, Trần Đại Lực cực kỳ tự tin đánh vỡ lồng ngực của ông ta với một nắm đấm.


Thế nhưng một giây sau, Trần Đại Lực lại phát hiện có gì đó không đúng.

Nắm đấm này của anh ta đánh trúng người đối phương, nhưng lại không cảm thấy bất kỳ lực cản nào, ngược lại càng giống như đánh vào một đám bông vải mềm mại vậy.

Đám bông vải này dường như ngay lập tức làm mất đi chín mươi phần trăm sức mạnh trên nắm đấm của Trần Đại Lực.

“Thế này là thế nào?”
Trần Đại Lực nhận thấy tình hình không ổn, anh ta theo phản xạ muốn rút nắm đấm của mình về, thế nhưng trong phút chốc, anh ta cảm thấy nắm tay của mình trở nên lạnh buốt.

Đó là vì bàn tay của Hắc Bào nắm chặt lấy nắm đấm của anh ta, sức lực mạnh mẽ, giống như một con rắn quấn quanh nắm đấm của anh ta vậy.

Chỉ nhìn thấy Hắc Bào kia nắm và đẩy một cái!
Giữa nắm tay giống như đột nhiên xuất hiện một làn sương trắng dày đặc, một cái đẩy nhìn có vẻ như yếu ớt, nhưng lại khiến cho Trần Đại Lực cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ lớn men theo nắm đấm của anh ta lan đến cánh tay.

Rầm!
Tiếp theo sau đó, thân hình to lớn của Trần Đại Lực bắt đầu nhanh chóng lùi về sau, cả cánh tay của anh ta giống như bị trật khớp vậy, lúc anh ta muốn nắm chặt tay bàn tay lại, đột nhiên lại thấy vô cùng tốn sức.

“Một bản lĩnh thật là kỳ dị.



Gân xanh trên trán của Trần Đại Lực nổi lên, còn muốn tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng lúc này Gora lại theo phản xạ chắn trước mặt của anh ta.

Cùng lúc đó, Hắc Bào đã tăng tốc độ, nhẹ nhàng đi về phía của Trần Hùng và Trần Kỳ Lâm.

Hai người của Thiên Tội tiến lên chặn lại, nhưng vẫn bị Hắc Bào cùng với bản lĩnh kỳ dị né tránh được, lợi dụng tình thế ra tay, hai người của Thiên Tội cũng bị Hắc Bào đánh bay ra ngoài.

Cao thủ, cao thủ cực kỳ mạnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, kể cả Lưu Trọng và Thịnh Quân bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, sức mạnh của cái người tên Hắc Bào này không tầm thường, ít nhất là trong mười người Thiên Tội mà lần này Gora đẫn theo, ngoại trừ bản thân Gora ra, còn lại không có ai là đối thủ của ông ta.

Có lẽ mười người của Thiên Tội kết hợp lại có thể đánh bại được Hắc Bào này, nhưng bản thân Thiên Tội cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Vì thế, ngay lúc ấy, Gora mới ngăn Trần Đại Lực lại.

Thấy Hắc Bào càng ngày càng đến gần, Trần Kỳ Lâm bên kia cười càng hung tợn hơn.

“Trần Hùng, anh chết chắc rồi, anh con mẹ nó chết chắc rồi, ha ha ha ha!”
Trần Kỳ Lâm điên cuồng cười lớn, cậu ta cho rằng một mình Hắc Bào, có thể giết hết toàn bộ người bên Trần Hùng.

Thân là thần bảo hộ siêu cấp ẩn núp sau lưng mẹ của cậu ta, ngay cả Trần Kỳ Lâm cũng không rõ rốt cuộc Hắc Bào này đến từ đâu, tại sao lại cam tâm tình nguyện bảo vệ cho mẹ của mình, dù sao thì, lão này rất bí ẩn, nhưng cũng vô cùng lợi hại.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.