Điện Đức Hoàng

Chương 1253: 1253




“Chắc được mấy phần?”
“Không chắc lắm.

” Ngụy Tuấn trả lời: “Nhưng tôi có thể giết ông ta.


“Ừm.


Trần Hùng gật đầu, không hỏi nhiều.

Lạc Tiến ở một bên nói: “Thái Tuế thì sao? Còn cái tên Kim Thần Vũ nữa, cái tên Kim Thần Vũ đó sao mà làm tôi có cảm giác như là một loại Dạ Tu La vậy?”
Trần Hùng nói: “Thái Tuế là một hùng sư thành niên, còn Kim Thần Vũ kia lại là một mãnh hổ trung niên, cả hai đều không phải là nhân vật dễ đối phó.


Lạc Tiến nói: “Anh đấu với bọn họ thì bọn họ cũng chẳng là đối thủ của anh.


Trần Hùng nói: “Thái Tuế bị thương rất nặng, còn tên Kim Thần Vũ kia, hắn ta từ đầu đã không định liều mạng với tôi, cho nên là lần đấu này chỉ có thể xem là thăm dò nhau, đây mới thật sự là miền Nam, tiếp theo chúng ta muốn đi tiếp thì sẽ càng ngày càng khó khăn.



Lạc Tiến và Ngụy Tuấn trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo thì phải làm sao?”
Trần Hùng nói: “Chuẩn bị cho chu đáo, Thái Tuế ra khỏi tháp, nhà họ Kim chấm dứt, chiến tranh bắt đầu rồi.


Lạc Tiến tiếp tục nói: “Lão đại, trận chiến này anh có chắc không?”
Trần Hùng vừa cười vừa nói: “Trên thế gian này, chẳng có cuộc chiến nào là tự tin trăm phần trăm cả, thế nhưng cậu cho là bàn cờ lớn phương Nam này có thể so được với trận chiến hắc ám đồ đằng vào năm đó của chúng ta sao?”
Nói tới đây, Lạc Tiến trở nên thổn thức.

Hoàn toàn chính xác, đã trải qua nhiều chuyện như thế này, đám Trần Hùng bọn họ đã sớm được luyện được một tâm thái kim cương bất hoại rồi, bởi vì trận chiến hắc ám đồ đằng năm đó thật sự quá là khốc liệt.

Cuộc chiến thảm liệt như thế mà Trần Hùng bọn họ đã chống đỡ nổi, mà bây giờ cái trận phương Nam này còn phải gọi sư phụ so với năm đó.

Cho nên là, cái này thì có là gì đâu?

Cùng lúc đó, ở trên tầng cao trong một tòa nhà sáu mươi sáu tầng đối biển ở phía Nam.

Thanh Long mặc áo gió có hình xăm rồng xanh khổng lồ ở sau lưng, chăm chú nhìn biển rộng mênh mông trước mặt.

Biển khơi cuồn cuộn, cũng giống như nội tâm bất thường đang xao động của Thanh Long lúc này vậy, khó mà bình tĩnh được.

Không biết từ khi nào mà Thanh Long lại rất thích đứng ở đây mà nhìn về biển khởi, cũng không biết trong lòng ông ta đang nghĩ cái gì.


“Ông chủ, Thái Tuế chạy rồi.


Thông qua cuộc gọi video mà truyền tới giọng nói của Mã Dương.

“Ừm!” Thanh Long chỉ lạnh lùng lên tiếng, không nói thêm gì nữa.

Mã Dương có hơi giật mình hỏi: “Ông chủ, sao ông lại bình tĩnh đến thế chứ, chẳng lẽ ông không muốn biết kết quả của trận chặn đánh này sao, đám Trần Hùng bọn họ đi rồi, ngay cả nhà họ Kim của Kim Thần Vũ cũng chấm dứt, rồi có…”
Nhưng mà, Mã Dương còn chưa nói xong thì đã bị Thanh Long chặn ngang.

“Không quan trọng quá trình, phải xem kết quả cuối cùng.


“Đánh xong trận đại chiến này rồi thì cũng nên để Thanh Cảnh môn xử lý hậu sư đi, trận chiến lần này chắc chắn sẽ bùng nổ, Mã Dương, nhớ kỹ Thanh Cảnh môn bây giờ phải làm gì.


Mã Dương vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi ông chủ, đám Trần Hùng vừa đi là người Thanh Cảnh môn chúng ta đã qua liền, yên tâm đi ạ, sẽ không có cái gì oanh động được đâu, tôi có thể xử lý được tất cả.


“Vậy là được rồi.


Nói xong, Thanh Long trực tiếp tắt cuộc gọi video.

Ông ta nhìn thẳng về phía trước, nhìn đến biển khơi mênh mông bát ngát, sau đó hít sâu một hơi: “Thần Hổ, mày không ung dung tự tại được bao lâu nữa đâu.

”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.