Điện Đức Hoàng

Chương 1177: 1177




Mà một khi chuyện kia thuận lợi thành công, chỉ một Trần Hùng thì sao phải sợ chứ?
Cho dù lần này Trần Hùng đến Tô Hàng muốn làm cái gì, ở trước mặt tập đoàn Ngọc Tề bọn họ cũng không đáng để nhắc đến.
Ba ngày sau, khu biệt thự ven Hồ Tây Tử.
Gần tối, trong vườn một căn biệt thự, Trần Hùng và Viễn Trọng Chi ngồi đối nhau, đang uống trà.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, cho đến khi Trần Hùng uống hết nửa cốc trà, cuối cùng anh mới lên tiếng: “Cái gọi là Đông Tề Thiên, Tây Bán Thành, cục diện trước kia của Tô Hàng chính là hai hào môn hàng đầu phía Nam, tập đoàn Ngọc Tề và nhà họ Tô chia phía Nam thành hai thiên hạ.”
“Nhưng bây giờ Tô Quang Huy đã chỉnh lý nhà họ Tô, trở thành gia chủ mới của nhà họ Tô, đồng thời dựa vào thủ đoạn của tập đoàn Ngọc Tề, không thể không nghe thấy tin Tô Quang Huy thật ra đã đầu quân cho chúng ta.”
“Cháu thấy rất lạ, tại sao tập đoàn Ngọc Tề vẫn không có động tĩnh gì vậy?”
Theo như Trần Hùng thấy, từ khi anh mới tiến vào Tô Hàng, đầu tiên đánh bại liên minh thương mại phía Nam, sau đó lại khiến nhà họ Thẩm biến mất, cuối cùng là sự sụp đổ của nhà họ Tô và trận chiến trên Hổ Quyển.

Mỗi một chuyện đều có thể coi là chuyện lớn hàng đầu ở Tô Hàng.
Dựa vào quyền thế của tập đoàn Ngọc Tề ở Tô Hàng, không thể nào không tra ra được mục đích và động cơ của Trần Hùng, nhưng tại sao bây giờ đến nhà họ Tô cũng đã bị lật đổ rồi, mà tập đoàn Ngọc Tề vẫn mãi không có động tĩnh?
Chuyện này không hợp lý.
Vốn dĩ anh cho rằng tập đoàn Ngọc Tề sẽ ra tay với anh, như vậy anh có thể dùng chuyện này làm cái cớ chống lại tập đoàn Ngọc Tề, cuối cùng lật đổ tập đoàn này, khiến mình trở thành hào môn hạng một duy nhất ở Tô Hàng.
Nhưng bây giờ tập đoàn Ngọc Tề vững như Thái Sơn, khiến Trần Hùng không tìm được cái cớ để chống lại.
Người ta không đến chọc bạn, bạn cũng không thể chủ động đến chọc người ta được đúng không?
Viễn Trọng Chi đối diện cũng chìm vào suy tư, một lúc sau ông ấy mới nói: “Nói ra, chuyện này quả thật rât bất thường.

Một hào môn hàng đầu không thể nhịn như vậy được, lửa sắp đốt đến lông mày rồi, vậy mà bọn họ lại ngồi im được như vậy.”
“Cho nên chú Viễn, tiếp theo chú có cách gì không?”
Viễn Trọng Chi lắc đầu nói: “Không có.”
“Có điều con người chú có một thói quen, chính là tàu đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, lấy bất biến ứng phó với vạn biến.”
“Chú nói thử xem.” Trần Hùng nhướng mày.
Viễn Trọng Chi trả lời: “Lúc trước làm việc, khi chú không biết nên làm thế nào, thì không làm gì cả, có khi chờ đợi cũng chính là một chiến lược tốt.


Bây giờ tập đoàn Ngọc Tề không có động tĩnh, chúng ta cũng không hành động gì cả.”
“Đúng lúc chúng ta có thể nhân cơ hội này để chuẩn bị.

Cho dù là nhà họ Viễn bọn chú, hay là nhà họ Kiều ở Trung Nhã, hoặc là phủ Trạng Nguyên ở Tây Thục, muốn để bọn họ hoàn toàn tiến vào trận cờ ở phía Nam này, đều cần thời gian để chuẩn bị, mà đoạn thời gian này, chính là cơ hội tốt nhất.”
Trần Hùng gật đầu nói: “Cũng đúng.

Có điều cháu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Giống như tập đoàn Ngọc Tề bị chuyện quan trọng nào khác giữ chân, cho nên không quan tâm đến phía chúng ta vậy.”

“Chú cũng có cảm giác như vậy.”
Trong mắt Trần Hùng đột nhiên hiện lên một tia tà ác: “Chú Viễn, chú nói xem nếu như bây giờ tập đoàn Ngọc Tề thật sự bị chuyện khác giữ chân, chúng ta có thể nhân cơ hội này để khiến bọn họ gặp khó khăn không?”
“Không được.”
Viễn Trọng Chi trực tiếp lắc đầu: “Đừng xem thường hào môn hàng đầu ở phía Nam này, tập đoàn Ngọc Tề không thế so sánh với loại hào môn hàng đầu xếp ở đuôi như nhà họ Tô đâu.

Dựa vào chút thực lực bây giờ của chúng ta ở Tô Hàng, không đấu lại người ta đâu.”
“Ha ha, cháu chỉ nói đùa mà thôi.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.