Điện Đức Hoàng

Chương 1010: 1010




Tô Cẩn Lương rất cảm động, thật sự cảm động.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Cẩn Lương cũng không có bạn bè gì, thậm chí trong nhà cũng không có người thật lòng đợi cô ta.

Nhưng chỉ có hoà thượng, từ lúc anh ta được mang về nhà họ Tô, Tô Cẩn Lương mới xem là chân chính cảm nhận được cái gì gọi là quan tâm.

Hoà thượng một lòng hướng Phật, thuân thủ giới luật, từ không sát sinh, hai tay cũng không muốn nhuộm máu tươi.

Nhưng thân phận của anh ta là vệ sĩ của Tô Cẩn Lương, cho nên lúc Tô Cẩn Lương gặp nguy hiểm, hoà thượng cũng sẽ không chút do dự phá giới.

Mặc dù hoà thượng tin Phật, nhưng Tô Cẩn Lương chính là thần Phật quan trọng nhất trong lòng của anh ta.

Hoà thượng không biết nói dối, cho nên lời nói vừa rồi kia của anh ta đúng thật là xuất phát từ tận đáy lòng, Trần Hùng khiến Tô Cẩn Lương không vui, hoà thượng cho dù mãi mãi rơi xuống địa ngục, anh ta cũng phải đi tìm Trần Hùng, giúp Tô Cẩn Lương trút cơn giận này.


Cho dù hoà thượng biết mình cũng không phải đối thủ của Trần Hùng, nhưng anh ta cũng có lòng tin có thể cắt một miếng thịt của Trần Hùng xuống.

Trong chớp mắt này, sự lo lắng trong lòng Tô Cẩn Lương dường như nháy mắt tan biến, cô ta nhìn dáng vẻ đần độn này của hoà thượng, cô ta cười nói: “Thích Trùng, đừng ngốc thế, tôi cũng nói muốn chiêu mộ Trần Hùng, không thể dùng sức mạnh, anh vẫn nên bớt bớt lại đi.


Hoà thượng không trả lời, trong ánh mắt trong trẻo kia lúc này lại giống như bị tầng sương mù che mất, cũng không biết trong lòng tên này rốt cuộc nghĩ gì.

Ngày thu tháng mười, thời tiết đã chuyển lạnh, loại địa phương như thành phố Bình Minh một khi đến mùa thu thì rất hiếm khi lại có thể nhìn thấy mặt trời.

Lúc này sương mù phủ khắp trời, cũng còn vài áng mây đen che lấp.

Ngoài cửa lớn tập đoàn Ngọc Thanh, một hoà thượng mặc quần áo màu đen, đầu trọc, trên đỉnh đầu có vết sẹo nhang chín giới chậm rãi đi từ cửa chính vào tập đoàn Ngọc Thanh.

“Chào ngài, vị đại sư này, nơi này của chúng tôi cũng không phải là nơi hoá duyên.


Gác cổng ngay lập tức ngăn cản hoà thượng áo đen này, rất có lễ phép nói.

Nhưng mà trên mặt hoà thượng lại nở nụ cười dữ tợn: “Tôi không phải đến hoá duyên, tôi đến tìm… Lâm Ngọc Ngân!”
Gác cổng sững sờ: “Tìm tổng giám đốc Ngân? Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Ầm!
Gác cổng vừa dứt lời, hoà thượng đột nhiên nện một quyền vào bụng gác cổng này, gác cổng đau đớn, có máu tươi chảy ra từ trong miệng anh ta, từng giọt rơi vào trên mu bàn tay hoà thượng.


“Anh làm gì?”
Một gác cổng khác thấy thế thì vừa lấy ra bộ đàm nói rõ tình huống cho bộ an ninh vừa vọt về phía hoà thượng bên này.

“Hoà thượng anh đây tại sao phải đánh người, anh điên rồi sao?”
Xoạt xoạt!
Hoà thượng ngẩng đầu, nháy mắt bóp cổ gác cổng này: “Lâm Ngọc Ngân ở đâu?”
Gác cổng hoảng sợ, liên tục lắc đầu nói: “Tôi… Tôi chỉ là người gác cổng, không biết tổng giám đốc Ngân ở đâu.


Hoà thượng nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt tà ác, chỉ thấy anh ta dùng sức hất lên, gác cổng này bị anh ta ném ra bảy tám mét ngay tại chỗ.

Cửa ra vào không còn ai có thể ngăn cản hoà thượng này, anh ta sải chân bước nhanh đi vào bên trong toà cao ốc tập đoàn Ngọc Thanh.

Lúc này đang vào giờ làm việc, trong tập đoàn có đủ loại nhân viên công tác đang lui tới.


“Lâm Ngọc Ngân ở đâu?”
Hoà thượng bắt lấy một nhân viên đi làm ở đây, dùng một giọng điệu vô cùng lạnh lẽo hỏi.

Vẻ mặt nhân viên này mơ hồ: “Tôi chỉ là một thư ký nhỏ, sao biết tổng giám đốc Ngân ở đâu?”.

truyện tiên hiệp hay
Ầm!
Hoà thượng đấm một quyền ra, nện tên nhân viên Ngọc Thanh này xuống đất.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía hoà thượng bên này, trên mặt thể hiện vẻ giật mình sợ hãi và hoảng hốt.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.