ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 508: Hai mươi tỷ cũng không còn mạng để tiêu



“Được!” Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Tất cả đều nghe vợ, anh tha cho bọn họ!”

Mục Hàn xua tay, quát lớn: “Nhân lúc tao chưa đổi ý, cút ngay đi!”

Đám người Tiêu Ngũ Nhạc và Kiều Dật đã từng nếm trải những đòn đánh ác liệt của Mục Hàn, khi nghe thấy anh nói tha cho bọn họ, lập tức vui mừng khôn xiết liền vội vàng bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng đám người Tiêu Ngũ Nhạc và Kiều Dật hớt hải bỏ chạy thục mạng, Mục Hàn hất hàm cười khinh bỉ: “Đây được gọi là đám con ông cháu cha của Đông Hải à, đúng là bọn nhát chết, bọn chúng đến lần nào, anh đánh bọn chúng lần đấy!”

“Em nghĩ chắc là bọn họ sẽ không dám đến nữa đâu”, Lâm Nhã Hiên nói.

“Chắc chắn”, Mục Hàn mỉm cười.

Lâm Nhã Hiên nhìn thấy cảnh tượng hàng trăm đàn em của Hồng Anh Xã quỳ gối khi nãy lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại điều đó lại khiến Mục Hàn hơi kinh ngạc.

Mục Hàn nghi ngờ muốn hỏi cô, chẳng nhẽ Nhã Hiên đã biết thân phận thật của mình rồi ư?

Mục Hàn không biết, trong lòng Lâm Nhã Hiên đã hình thành một khuôn mẫu kiên định.

Chính là khi Mục Hàn giải quyết vấn đề nào đó, nhất định sẽ mượn danh nghĩa của nhà họ Sở ở Đông Hải, giống như khi nãy đám đàn em của Hồng Anh Xã quỳ gối trước Mục Hàn, nhất định là bị nhà họ Sở dọa sợ chết khiếp.

“À, vợ ơi”, Mục Hàn nói: “Em đi làm việc trước đi, anh đi ra ngoài có chút việc”.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên bỏ qua cho Tiêu Ngũ Nhạc, nhưng Mục Hàn không có ý định tha cho hắn.

Mục Hàn tuyết đối không cho phép đám tôm tép này hết lần này đến lần khác ngồi lên đầu lên cổ mình.

Sau khi đám người Tiêu Ngũ Nhạc và Kiều Dật cùng những thành viên khác của hội con ông cháu cha Đông Hải trốn thoát, cuối cùng cũng dám thở phào một hơi.

Dĩ nhiên vừa hay đuổi kịp Kim cang Tống.

Nhìn thấy dáng vẻ thần hồn phách lạc của đám người Tiêu Ngũ Nhạc, Kim cang Tống liền hiểu ngay, trong lòng bỗng hơi lo lắng, dò hỏi: “Cậu chủ Tiêu, mấy người... đánh nhau với người kia rồi à?”

“Đúng vậy”, Tiêu Ngũ Nhạc gật đầu nói: “Kim cang Tống, tôi nói các anh làm sao thế, vừa mới gặp tên nhãi kia đã quỳ rồi, nhìn như bị đánh tơi bời vậy, còn chưa cả bắt đầu đánh thì đã kết thúc rồi, tức thật, tôi tức chết đi được ấy!”

Kiều Dật cũng nói: “Anh Tống, anh thật không là đáng tin gì cả!”

“Tôi nói cho hai cậu chủ nghe này, không phải tôi không đáng tin”, Kim cang Tống nở nụ cười đau khổ nói: “Hồng Anh Xã chúng tôi không dám đắc tội với người này đâu!”

“Tên nhãi này có xuất thân thế nào mà ngay cả Hồng Anh Xã các anh cũng không dám đắc tội?”, Tiêu Ngũ Nhạc hơi kinh ngạc.

Kim cang Tống do dự, có nên nói ra thân phận thật sự của Mục Hàn hay không, nhưng nếu nhỡ nói ra rồi, cấp trên hỏi tội thì sao?

Nghĩ nghĩ một lúc, Kim cang Tống quyết định không nói.

“Người này có thân phận đặc biêt, thủ lĩnh nhấn mạnh dặn dò, bảo chúng tôi không thể gây hấn với anh ta”, Kim cang Tống vừa nói, theo bản năng hắn nhận ra ánh mắt kinh ngạc tò mò của Tiêu Ngũ Nhạc và Kiều Dật nói: “Các anh dẫn nhiều người như vậy đến tìm anh ta, anh ta cứ thế tha cho các anh à?”

Dù sao cũng đã từng qua lại với Mục Hàn, điều này không giống với tính cách có thù phải báo của anh.

“Đúng rồi”, Tiêu Ngũ Nhạc gật đầu nói: “Có vấn đề gì không?”

“Dĩ nhiên là có vấn đề rồi!”, lúc nàycó một âm thanh sang sảng vang lên từ phía sau người Tiêu Ngũ Nhạc: “Tha cho chúng mày là người phụ nữ của tao!”

“Còn tao, thì không nói rằng sẽ tha cho chúng mày!”

Cuối cùng cũng đến rồi!

Kim cang Tống mới chắc chắn, đây mới chính là phong cách làm việc của người này.

Nghe thấy tiếng của Mục Hàn, Tiêu Ngũ Nhạc sợ hết hồn, chột dạ hỏi: “Mày... rốt cuộc mày muốn làm gì?”

“Trêu ghẹo người phụ nữ của tao, lại còn mộng tưởng muốn đối phó với tao, mày cho rằng cứ thế là xong à?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tao muốn dẫn mày về, từ từ giày vò mày!”

“Đúng rồi, không phải mày nói với tao, muốn tao nếm thử mùi vị muốn sống không được muốn chết cũng không xong à? Tao thì không thể nếm trải được rồi, nhưng tao sẽ cho mày được toại nguyện!”

Nhìn thấy Mục Hàn đi đến, Tiêu Ngũ Nhạc sợ sệt nói: “Mày đừng lại đây!”

Tiêu Ngũ Nhạc biết rất rõ, Mục Hàn muốn đánh hắn tơi bời, dễ dàng như dung dao bổ dưa vậy.

Trong tình thế cấp bách, trong đầu Tiêu Ngũ Nhạc lóe lên một ý nghĩ, lập tức liền nghĩ đến Kim cang Tống ở bên cạnh, vô cùng lo lắng nói: “Anh Tống, anh giết hắn ta giúp tôi, tôi cho anh mười tỷnhân dân tệ, anh thấy thế nào?”

“À, không, hai mươi tỷ tệ!”

Kim cang Tống bỗng hít một hơi.

Đừng nói là hai mươi tỷ, chỉ là mười tỷ thì đối với con ông cháu cha như Tiêu Ngũ Nhạc cũng là một khoản tiền lớn.

Thế nhưng, giữa tiền và mạng sống, cái nào quan trọng, Kim cang Tống cũng phân biệt được.

Đối đầu với người này, dù có lấy được hai mươi tỷ thì cũng không còn mạng để tiêu.

“Xin lỗi cậu chủ Tiêu”, Kim cang Tống trả lời không chút do dự: “Việc này tôi không giúp được anh rồi”.

“Anh Tống, hai mươi tỷ đây, anh chắc chắn không cần à?”, khi nghe thấy Kim cang Tống không chịu giúp, Tiêu Ngũ Nhạc gào lên.

Thế nhưng, Kim cang Tống vẫn án binh bất động.

“Kim cang Tống, ở đây không có việc của anh”, Mục Hàn khẽ nháy mắt nói: “Đây là ân oán giữa tôi và đám con ông cháu cha của Đông Hải!”

“Vâng ạ!”, Kim cang Tống cung kính khép nép chắp hai tai nói: “Tôi đi đây, tôi nhất định không gây ảnh hưởng đến anh xử lý việc riêng!”

Đến Kim cang Tống cũng đã rời đi, lúc này đám người Tiêu Ngũ Nhạc không còn sự viện trợ nào nữa rồi.

“Tất cả quỳ hết xuống cho tao!”, Mục Hàn bước lên, đám người Tiêu Ngũ Nhạc bất giác lần lượt quỳ thụp xuống.

“Anh Mục”, Tiêu Ngũ Nhạc căng thẳng nói: “Tôi thấy anh là một anh hùng, bắt nạt đám công tử bột tay không tấc sắt thì xem là bản lĩnh gì chứ?”

“Hay là như thế này, anh tha chúng tôi về, để chúng tôi đưa người đến, tất nhiên anh cũng có thể hô hào người của anh, chúng ta đánh một trận công bằng!”

“Bây giờ không công bằng à?”, Mục Hàn giơ chân giẫm lên mặt Tiêu Ngũ Nhạc, cười lạnh lùng nói: “Lúc nãy mày kiêu ngạo hung hăng lắm cơ mà? Khí phách ý đi đâu hết rồi?”

Kiều Dật thấy vậy vội vàng hét lên: “Mày không được đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy là nhân vật quan trong thứ hai trong hội con ông cháu cha Đông Hải!”

“Ồ, xuất thân cũng ghê gớm phết nhờ!” Mục Hàn khẽcười, giơ tay chỉ vào mặt Tiêu Ngũ Nhạc, nói: “Trừ mày, tất cả những người khác có thể cút được rồi!”

“Chúng mày đi gọi viện bịnh đi, tao cũng không sợ đâu”.

“Anh thật sự muốn tha cho chúng tôi sao?”, Kiều Dật nghe thấy vậy cũng không tin lắm.

“Sao hả?”, Mục Hàn nhếch mép: “Bọn mày muốn ở lại bầu bạn với hắn à?”

Kiều Dật lập tức dẫn những người khác vội vàng bỏ chạy.

Tiêu Ngũ Nhạc nhìn theo bóng đám người Kiều Dật rời khỏi đó, ra sức hét: “Cậu Kiều, mau về Đông Hải, tìm thái tử!”

“Hét khỏe phết nhờ!”, Mục Hàn lại lấy chân đạp Tiêu Ngũ Nhạc, anh lấy ra một chiếc còng tay xích tay hắn lại.

Nhất định không thể đến chỗ của Lâm Nhã Hiên được.

Mục Hàn giống như dắt một con chó, dắt Tiêu Ngũ Nhạc đến tổ hợp chiến khu.

Mục Hàn đã chuẩn bị tra tấn Tiêu Ngũ Nhạc, để hắn biết rằng, không thể để người khác tùy tiện trêu ghẹo người phụ nữ của mình được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.