ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 445: Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha



Cố Kiện Phong đã thèm muốn Lâm Thù Nhi từ lâu, nhưng hắn không có cơ hội ra tay. Thời cơ tối nay tốt như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hỏng việc tốt của mình.

Mục Hàn thản nhiên nói: "Tôi là anh rể của con bé!”

“Anh rể?”, Cố Kiện Phong nhìn Mục Hàn từ trên xuống dưới, cố ý dùng ánh mắt nghi hoặc: “Sao tôi lại không biết nhỉ?”

Đương nhiên Cố Kiện Phong biết rằng nhà họ Lâm ở Sở Dương có một người con ở rể, đồng nghĩa với việc kết hôn với Lâm Nhã Hiên, chị gái của Lâm Thù Nhi.

Hơn nữa, người con rể cửa này có địa vị rất thấp trong gia đình họ Lâm.

Nhìn bộ dạng của Mục Hàn, tuy rằng anh ta đẹp trai, nhưng quần áo lại quá bình thường, hiển nhiên anh ta không được chào đón trong gia đình nhà họ Lâm.

Vì vậy, Cố Kiện Phong hoàn toàn không coi Mục Hàn ra gì.

“Tôi chưa từng nghe Lâm Thù Nhi nói cô ấy có anh rể”, Cố Kiện Phong tỏ vẻ khinh thường: “Gã đàn ông hoang dại ở đâu chui ra, đừng có làm lỡ chuyện của ông mày, mau cút đi!”

Vừa nói, Cố Kiện Phong vừa đưa tay ra đẩy Mục Hàn.

Ai biết, ngay khi Cố Kiện Phong vừa đưa tay ra thì đã bị Mục Hàn nắm chặt lấy.

Sau đó thuận tay đẩy một phát, Cố Kiện Phong loạng choạng lùi lại vài bước.

“Người nên cút đi là cậu!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

"Hừ! Lại dám giở trò biện pháp mạnh với ông à?", Cố Kiện Phong lập tức nổi giận: "Thằng ranh, mày cũng có chút võ vẽ đấy. Tao thừa nhận là một mình tao không đánh được mày. Nhưng nếu như mày có bản lĩnh thì đừng có đi, đợi tao gọi người đến!”

“Được rồi, cậu gọi đi”, Mục Hàn cười nói: “Có bao nhiêu gọi đến bấy nhiêu đi!”

"Tôi đang đứng ở đây đây!"

“Là mày nói đấy nhé”, Cố Kiện Phong nghe vậy thì lập tức vui mừng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Này các anh em, tôi bị bắt nạt, mau đến giúp tôi xử lý đi!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Kiện Phong trông rất huênh hoang.

“Thằng ranh, nếu bây giờ mày rời đi thì vẫn còn kịp đấy”, Cố Kiện Phong nói: “Chờ lát nữa anh em tao đến, đảm bảo đánh gãy chân mày đó”.

“Thật sao?”, Mục Hàn hờ hững nói: “Vậy tôi sẽ đợi!”

Một lúc sau, hàng chục gã đàn ông lực lưỡng xuất hiện từ xa, mỗi người cầm một ống thép và dao khống chế, hùng hổ đi về phía bên này.

"Hey, đến rồi kìa!", Cố Kiện Phong mỉm cười.

Người đứng đầu là một thanh niên có mái tóc màu vàng, trên miệng ngậm điếu thuốc, trông như một thằng ất ơ.

Gã thanh niên tóc vàng nhìn Mục Hàn từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ khinh thường, nói với Cố Kiện Phong: "Tôi nói này cậu chủ Cố, cậu cũng vô dụng quá rồi đấy? Có thế này thôi á?”

"Vậy mà gọi mấy chục anh em đến đây?"

“Anh Lăng, anh không biết đấy thôi, thằng ranh này có chút võ vẽ”, Cố Kiện Phong cười híp mắt nói: “Tuy nhiên, anh yên tâm đi, chỉ cần anh thay tôi xử lý nó thì tất cả chi phí tối nay của các anh em, tôi sẽ lo hết!”

“Có thể cân nhắc”, gã thanh niên tóc vàng liếc mắt một cái rồi giơ ống thép trong tay lên, quát: “Các anh em, xông lên đi!”

Dưới sự dẫn dắt của gã thanh niên tóc vàng, hàng chục người đàn ông cường tráng vung ống thép trong tay lao về phía Mục Hàn.

Ban đầu, Cố Kiện Phong nghĩ rằng hàng chục gã đàn ông cường tráng, đứng đầu là những gã trẻ tuổi tóc vàng nhất định sẽ đánh Mục Hàn tanh bành khói lửa.

Tuy nhiên, chỉ sau mười giây, hàng chục gã đàn ông lực lưỡng, bao gồm cả thanh niên tóc vàng đều lần lượt ngã xuống.

Ai nấy mặt mũi đều bị bầm tím và sưng tấy vì bị Mục Hàn đánh.

Cố Kiện Phong sửng sốt.

Mục Hàn nhặt một ống thép trên mặt đất và đi về phía Cố Kiện Phong.

Cố Kiện Phong đột nhiên căng thẳng hẳn lên: "Mày…mày muốn làm gì?”

“Làm gì à?”, Mục Hàn cười khẩy: “Đương nhiên là đánh gãy chân của cậu rồi”.

“Mày không được động vào tao”, thấy Mục Hàn càng ngày càng gần, Cố Kiện Phong lập tức cảm thấy một luồng khí cực kỳ nguy hiểm, hắn giãy giụa: “Bố tao là Cố Vân Phong, chủ tịch hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đấy!”

Cố Kiện Phong thầm nghĩ, nếu báo danh bố mình, đối phương nhất định sẽ biết nể nang.

Vì dù sao, trong giới kinh doanh ở Sở Bắc hiện nay, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đang phát triển cực kỳ mạnh.

Nhưng Cố Kiện Phong lại không hề biết rằng nguyên nhân khiến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc có thể phát triển rực rỡ lại hoàn toàn phụ thuộc vào người thanh niên trước mặt hắn đây.

“Thật sao?”, Mục Hàn không dừng lại: “Vậy có phải cậu định gọi điện thoại để mách bố cậu đúng không?”

Cố Kiện Phong thực sự đang nghĩ vậy.

Nhưng hắn nhất thời không đoán được ý đồ của Mục Hàn, vì vậy động tác rút điện thoại di động ra đột nhiên dừng lại giữa chừng.

"Sao hả, không dám gọi à?", khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Cậu không dám gọi thì để tôi gọi cho!”

Mục Hàn đưa tay lấy luôn điện thoại di động của Cố Kiện Phong và quay số gọi.

“Alo, là tôi!”, sau khi bên kia bắt máy, Mục Hàn nói với vẻ đầy uy nghiêm: “Tôi là Mục Hàn!”

Nghe thấy cái tên này, Cố Vân Phong bên kia điện thoại lập tức tỏ vẻ cung kính: “Thưa cậu Mục, xin hãy ra lệnh!”

Mặc dù họ không biết danh tính thực sự của Mục Hàn, nhưng từ lâu ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đã căn dặn Cố Vân Phong rằng Mục Hàn là chủ nhân của họ, và cũng là người mà họ không thể đắc tội được.

Là chủ nhân của ba hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc…

Cố Vân Phong nhận thức sâu sắc sức nặng của câu nói này.

“Ông có một cậu con trai tên là Cố Kiện Phong phải không?”, Mục Hàn hỏi.

“Đúng vậy, cậu Mục!”, vừa nghe Mục Hàn nhắc đến con trai của mình, Cố Vân Phong lập tức nhận thức được là cậu con trai ngang tàng không biết phấn đấu của mình sợ rằng đã đắc tội với chủ nhân của ba chủ tịch hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, trán ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh: “Nếu như là con trai tôi ngu dốt đắc tội với cậu Mục thì xin cậu Mục tùy ý xử lý”.

“Nếu tôi giết cậu ta, ông cũng không có ý kiến gì sao?”, Mục Hàn hỏi.

“Tuyệt đối không có ý kiến”, Cố Vân Phong dứt khoát đáp.

Cái mạng nhỏ của Cố Kiện Phong so với việc xúc phạm con người này thì thực sự không đáng nói.

“Được rồi!”, Mục Hàn cười nói: “Tôi đưa điện thoại cho con trai ông, ông tự mình nói đi!”

“Vâng!”, Cố Vân Phong vô cùng thận trọng, như bước đi trên lớp băng mỏng.

Nhận lại điện thoại, Cố Kiện Phong đang định kiện cáo với bố mình, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy ông bố ở bên kia điện thoại gầm lên: “Thằng nhóc thối tha này, mày có biết là mày đã đắc tội với nhân vật lớn mà ngay cả bố mày cũng phải nể mặt hay không hả? Hôm nay mày sống chết thế nào hoàn toàn tùy người ta định đoạt!”

"Tao cũng sẽ không hỏi một câu nào hết!”

Cố Vân Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Điều này khiến Cố Kiện Phong đột nhiên chết lặng.

Thằng ở rể trông chả ra sao trước mặt hắn đây rốt cuộc có thân phận gì mà có thể khiến bố mình không quan tâm đến sự sống chết của mình?

“Gọi xong rồi chứ?”, Mục Hàn lắc ống thép: “Cậu nghe thấy cả rồi đấy, ngay cả bố cậu cũng không giúp được cậu đâu!”

“Đại ca, tha mạng!”, Cố Kiện Phong thốt lên một tiếng rồi quỳ xuống, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Anh người lớn không chấp với trẻ con, xin tha cho em lần này!”

"Sau này em không dám như thế nữa!”

“Vốn dĩ tôi định giết chết cậu”, Mục Hàn cười nói: “Tuy nhiên, xét thấy thái độ của bố cậu khá tốt nên tôi quyết định tha cho cậu tội chết. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

"Tôi sẽ phế bỏ một chân của cậu, để sau này cậu sống cho biết điều!”

Nói rồi Mục Hàn đập cái ống xuống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.