ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 233: Tên học trò bất tài này, cậu hại tôi thê thảm quá!



Hoàng Bá Thiên ra vẻ trịch thượng với ba người Mục Hàn, Chúc Long và Đạo Môn Lão Cửu.

Trước tiên, Đạo Môn Lão Cửu là học trò của Hoàng Bá Thiên.

Tuy rằng hiện giờ hắn ngồi được vào chức ông trùm thế giới ngầm Sở Bắc, nhưng ở trước mặt Hoàng Bá Thiên, hắn chẳng là cái thá gì.

Tiếp tới là Chúc Long.

Mặc dù mọi người truyền tai nhau rằng Chúc Long là tài phiệt đến từ Trung Hải, ra tay quyết đoán, vừa vào Sở Bắc đã dùng thế lực nhanh như chớp để sáp nhập tập đoàn Lưu Thị, nhưng ở chỗ Hoàng Bá Thiên thì chưa chắc cụ ta đã phải nể mặt Chúc Long.

Còn Mục Hàn.

Anh chẳng qua chỉ là một tên ở rể.

Hoàng Bá Thiên chẳng thèm coi ra gì.

“Bây giờ các cậu vẫn còn thời gian, hãy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo. Chứ hết thời gian rồi thì đừng hòng rời khỏi khu nhà họ Hoàng một bước!”, Hoàng Bá Thiên ngồi xuống, dương dương tự đắc rót trà và uống.

Tuy Hoàng Thái Tử không có trình độ văn hóa cũng không có bản lĩnh, nhưng với Hoàng Bá Thiên thì việc giải quyết một hai tên tới gây rối chỉ là chuyện nhỏ.

Hơn nữa Hoàng Thái Tử còn dẫn mấy chục tên tay sai hung ác lao thẳng vào sân.

“Mẹ kiếp, tên nào ăn phải gan hùm, uống nhầm mật gấu hay sao mà dám xông vào nhà họ Hoàng?”

Hoàng Thái Tử hung hăng nói.

“Là tôi!”, lúc này, giọng nói của Tư Mã Thanh Vân vang lên.

Thấy mấy chục người trong đội đặc chủng mặc bộ đồ rằn ri, ai nấy đều súng vác vai, đạn lên nòng xông vào, Hoàng Thái Tử bỗng sững sờ.

Chuyện này là sao?

Tuy Hoàng Thái Tử đã đi theo Hoàng Bá Thiên từ nhỏ, chứng kiến biết bao cảnh chém giết khốc liệt, sống cuộc sống đầy nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ hắn bị mấy chục người trong đội đặc chủng vây kín xung quanh.

Bất kể thế giới ngầm tranh cướp địa bàn, chém giết lẫn nhau khủng khiếp như nào, nhưng một khi đụng phải số quân đội này thì y như kiến chọi với voi, chúng hoàn toàn bị nghiền nát.

Tư Mã Thanh Vân phất tay một cái.

Ngay lập tức mấy đội viên đặc chủng bỗng chế ngự được mấy chục tên tay sai mà Hoàng Thái Tử chỉ huy.

Tư Mã Thanh Vân lại đá bay Hoàng Thái Tử.

Ông ta đạp thẳng chân vào mặt hắn, cười khẩy nói: “Nhà họ Hoàng các người ngầu gớm nhỉ, nghe nói Hoàng Bá Thiên tự phong cho mình làm đại thống soái, còn nói bậy với cả Sở Bắc là ngoài cụ ta ra thì không ai có tư cách gọi danh hiệu này!”

“Rốt… rốt cuộc các ông là ai?”, Hoàng Thái Tử sợ hãi nói.

“Cậu nhớ lấy, tôi tên là Tư Mã Thanh Vân, đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc!”, Tư Mã Thanh Vân ngạo nghễ nói: “Còn danh hiệu đại thống soái, ngoài người đó ra thì chẳng ai xứng cả”.

“Cái gì?”, khi Tư Mã Thanh Vân nói ra thân phận của mình xong, Hoàng Thái Tử bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

Sau khi đá Hoàng Thái Tử sang một bên, Tư Mã Thanh Vân dẫn đại đội đặc chủng xông vào phòng khách.

Lúc này.

Trong phòng khách.

Hoàng Bá Thiên giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hơn một triệu tệ đang đeo trên cổ tay và thản nhiên nói: “Đã hết ba mươi giây rồi, Hoàng Bá Thiên tôi trước giờ nói là làm, nếu ba người các người đã cứng đầu như vậy thì đừng trách tôi độc ác vô tình!”

Hoàng Bá Thiên giảo mồm với Hoàng Nhất Đồng: “Nhất Đồng!”

“Vâng thưa bố!”, Hoàng Nhất Đồng nhếch miệng cười, rồi ngay lập tức ra lệnh cho đám tay sai: “Bắt hết lại cho tôi!”

“Để tôi xem ai dám bắt người?”, Tư Mã Thanh Vân đã tới phòng khách.

Mấy chục người trong đại đội đặc chủng vai vác súng, đạn lên nòng, bao vây tất cả mọi người có mặt ở trong phòng khách.

Ngoài số đó ra thì còn có vô số binh lính, bao vây hết ở ba tầng bên trong phòng khách lẫn bên ngoài, không ai thoát ra được.

“Ông chủ, không… không hay rồi!”, lúc này, quản gia hoảng loạn chạy vào, báo cáo: “Có rất nhiều binh lính tới bao vây khắp khu nhà họ Hoàng chúng ta!”

“Bên ngoài còn có… còn có…”

“Còn có cái gì?”, Hoàng Bá Thiên cau mày nói.

“Còn có mấy quả súng cối đang nhắm bắn vào khu nhà họ Hoàng chúng ta!”, quản gia lắp ba lắp bắp trả lời.

“Súng cối?”, Hoàng Bá Thiên bỗng rùng mình, hơi sợ hãi nhìn sang Tư Mã Thanh Vân, hỏi với tâm trạng thấp thỏm lo âu: “Quan lớn, tôi chỉ là một dân thường, mọi người đâu cần làm to chuyện vậy đâu?”

“Điều động nhiều binh lính tới đối phó với một ông vua thế giới ngầm như cụ đúng là hơi dư thừa, không biết người biết của!”, Tư Mã Thanh Vân nhếch miệng cười: “Nhưng việc cụ cả gan ngang nhiên uy hiếp sự an toàn của thống soái tối cao ở Hoa Hạ thì dù có ném bom một trăm lần vào nhà họ Hoàng các cụ cũng chẳng đủ!”

“Thống soái tối cao ở Hoa Hạ?”, Hoàng Bá Thiên dở khóc dở cười, dè dặt nói: “Tôi nào có cái gan đó chứ?”

“Tôi chỉ làm theo lệ thường, mời đạo trưởng Cửu Dương tới nhà làm khách, nếu vì chuyện này mà mạo phạm tới quan lớn thì tôi sẽ lập tức cúi đầu nhận lỗi với đạo trưởng Cửu Dương ngay!”

Đạo trưởng Cửu Dương chính là bảo vật quốc gia.

Hơn nữa cụ ấy đã thọ hơn trăm tuổi nên dù Hoàng Bá Thiên có cúi đầu xin lỗi cụ ấy, bị truyền ra ngoài cũng chẳng mất mặt.

“Một đạo sĩ nhỏ bé như tôi không đáng để đội trưởng Tư Mã Thanh Vân của đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc phải khởi binh hỏi tội vậy đâu!”, lúc này, đạo trưởng Cửu Dương liền lên tiếng: “Hoàng Bá Thiên, hình như ông đã quên mất một chuyện khác rồi!”

“Hả?”, vẻ mặt Hoàng Bá Thiên đầy ngạc nhiên.

Đạo trưởng Cửu Dương cười ẩn ý rồi dùng tay viết ra hiệu cho cụ ta.

Hoàng Bá Thiên lập tức nhớ tới tờ giấy nhớ mà đạo trưởng Cửu Dương gửi tới, trên đó viết rằng: “Đại thống soái, Mục!”

Hơn nữa còn là đích thân đạo trưởng Cửu Dương đưa tới.

Rồi lại hồi tưởng tới những lời vừa nãy của Tư Mã Thanh Vân, đôi mắt Hoàng Bá Thiên không khỏi co giật, mặt mày kinh ngạc.

Theo bản năng cụ ta nhìn sang Mục Hàn.

“Chẳng lẽ…”

“Không có chẳng lẽ gì hết, đúng là như những gì ông nghĩ đó!”, đạo trưởng Cửu Dương cười ha ha, nói với Hoàng Bá Thiên: “Ở Sở Bắc mà lại dám tự xưng là đại thống soái, không phải người trước mặt ông thì còn có thể là ai hả?”

Sao có thể vậy được?

Mục Hàn lại là đại thống soái dưới một người trên vạn người của nước Hoa Hạ?

Sáu năm trước, anh dẫn đầu tứ đại chiến thần đi chiến đánh khiến cho hơn bốn mươi nước xung quanh không dám ôm tham vọng có được lãnh thổ của nước Hoa Hạ!

Nhưng chẳng phải anh là tên ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương sao?

Nếu Mục Hàn không phải là đại thống soái, vậy Tư Mã Thanh Vân và đoàn quân đội vai vác súng đạn lên nòng này phải giải thích như nào?

Hoàng Bá Thiên cảm thấy thế giới quan của mình như bị đảo loạn hết lên.

Cộng thêm việc đạo trưởng Cửu Dương lại hạ mình, đích thân đưa thư tới thay Mục Hàn nữa. Sau khi phân tích một lúc như vậy, ngay lập tức Hoàng Bá Thiên mới hiểu ra rằng Mục Hàn đúng là đại thống soái tối cao của nước Hoa Hạ!

Từ khi nước Hoa Hạ được thành lập cho tới nay, duy nhất chỉ có một chiến thần được phong tặng danh hiệu “đại thống soái”!

Lúc này khi nhìn Mục Hàn, Hoàng Bá Thiên đâu còn vẻ hung hăng ngạo mạn nữa.

Cụ ta bỗng quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, hối hận vì lúc đầu đã làm sai và nói: “Đại thống soái, tôi biết tội rồi!”

Tuy nhiên cứ nghĩ tới chuyện này, Đạo Môn Lão Cửu đã biết rõ từ trước rằng chỉ một câu nói của hắn là có thể giải thích được, thế nhưng hắn lại để Hoàng Bá Thiên đắc tội triệt để với đại thống soái, cụ ta nhìn sang Đạo Môn Cửu Lão bằng ánh mắt thù hận, giậm chân đấm ngực nói: “Tên học trò bất tài này, cậu hại tôi thê thảm quá!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.