Diêm Vương Xuống Núi

Chương 36: C36



"Được! Tô Vũ, đây là cậu nói đấy nhá, đàn ông nói lời phải giữ lời, nếu cậu không làm được, cậu phải nhanh chóng ly hôn với con gái tôi! Đỡ phải làm lỡ tiền đồ của con bé."

Lý Quế Phương sợ Tô Vũ nuốt lời, bà ấy nhanh tay lấy điện thoại ra ghi âm lại.

Thấy thế, Lục Như Hoa có ý khuyên Tô Vũ đừng hành động theo cảm tính, nhưng Lý Quế Phương lại gọi luôn taxi tới: "Con gái, đi! Bây giờ chúng ta tới nhà họ

Lục, mẹ cũng muốn xem xem, Tô Vũ không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành kiểu gì!"

Nửa tiếng sau. Cả nhà Lục Như Hoa đã đến biệt thự nhà họ Lục. Hôm nay nhà họ Lục rất náo nhiệt.

Rất nhiều gia tộc hào môn ở thành phố Kim Lăng có qua lại với nhà họ Lục đều tới dự lễ.

"Bà Lục, chúng mừng, chúng mừng!" "Tuyên Nghi không hổ là cô gái tài giỏi xuất sắc của thành phố Kim Lăng chúng ta, không ngờ con bé có thể đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng."

"Phỏng chừng trong mười năm tới, thành phố Kim Lăng cũng không tìm được người phụ nữ nào xuất sắc như Tuyên Nghi."


Nghe các vị khách khen ngợi Lục Tuyên Nghi, bà Lục và Khổng Man Vân đều cười không khép được mồm.

Còn Lục Tuyên Nghi thì ngẩng đầu đứng trong đám đông.

Cô ta mặc chiếc váy dạ hội lộng lẫy, cao quý, khuynh thành như tiên nữ, cao không thể leo tới, làm cho không ít chàng trai phải chú ý đến.

Nhưng đột nhiên.

Một giọng nói có vẻ ghét bỏ vang lên trong biệt thự nhà họ Lục. "Ơ, Lục Như Hoa, sao cháu lại tới đây?"

Nhìn thấy cả nhà Lục Như Hoa tới, Lục Cầm Tâm vô tình nói. Có vị khách nhìn sang Lục Như Hoa.

"Cô ta chính là đứa con gái bị tàn tật ở nhà họ Lục." Có người nhận ra thân phận của Lục Như Hoa: "Nghe nói bác sĩ Đổng đã chữa khỏi chân cho cô ta!"

"Hóa ra là sao chổi của nhà họ Lục à, nghe nói cô ta đã khắc chết bố mình..."

Lúc mọi người trò chuyện, Khổng Man Vân chợt đi tới trước mặt Lục Như Hoa rồi hung hăng nói: "Lục Như Hoa, hôm qua thím đã bảo cháu rồi mà, thím bảo cháu ba ngày tới đừng có tới nhà họ Lục mà? Cháu còn tới đây làm gì? Cháu lại muốn ăn vạ con gái thím phải không?"

"Thím bảy, cháu..."

Không đợi Lục Như Hoa lên tiếng, Lý Quế Phương đã âm dương quái khí nói: "Lục Cầm Tâm, con rể tôi nói rồi, thằng bé sẽ bắt Lục Tuyên Nghỉ phải chính mồm thừa nhận, vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng đều là công lao của Như Hoa, nếu không nhà họ Chúc sẽ không cắt băng khánh thành với mấy người!"

"Mẹ? Mẹ làm cái gì vậy?"

Lục Như Hoa khó hiểu nhìn mẹ mình.

"Làm gì? Ha ha, đương nhiên là mẹ muốn cho tất cả mọi người biết, con rể của mẹ có bản lĩnh rồi!"


Lý Quế Phương cố tình nhấn mạnh hai chữ bản lĩnh, bởi vì bà ấy muốn khiến cho Tô Vũ không còn đường lui ở nhà họ Lục, cuối cùng buộc phải ủ rũ ly hôn với Lục Như Hoa!

"Bản lĩnh ư? Ha ha, Tô Vũ mà có bản lĩnh thật, cậu ta sẽ bị Lục Tuyên Nghỉ vứt bỏ chắc? Tôi nói này Lý Quế Phương, cô hồ đồ rồi à?"

Lục Cầm Tâm chế nhạo.

"Tôi hồ đồ hay không thì liên quan gì đến bà? Tóm lại, đây là nguyên văn lời con rể tôi nói!"

Lý Quế Phương cất cao giọng, nói rõ ràng.

"Mẹ! Mẹ..." Thấy tất cả mọi người nhà họ Lục đều nhìn vào Tô Vũ, trong thoáng chốc, Lục Như Hoa đã biết dụng ý của mẹ.

Lý Quế Phương muốn bức Tô Vũ vào đường cùng!

"Đù, tên kia là ai vậy? Anh ta lại dám cướp công của Lục Tuyên Nghỉ ngay trước mặt mọi người ư?"

"Cậu không nghe Lý Quế Phương nói anh ta là con rể bà ấy à? Chắc chắn anh †a là người đàn ông của Lục Như Hoa."

"Người đàn ông của Lục Như Hoa lợi hại thế cơ à? Còn không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành cơ á? Thật không vậy."


"Bốc phét thôi, anh ta tưởng mình là con rể của Chúc Lăng Thiên chắc? Chắc là gia đình họ ghen tị với thành tựu của Lục Tuyên Nghỉ thôi. Haiz, cùng là người một nhà, thế mà còn ghen tị ác như vậy. Thật đáng thương!" Mấy vị con cháu nhà giàu tới dự lễ ở nhà họ Lục nghị luận sôi nổi.

Lúc này, sau khi Lục Tuyên Nghỉ nghe thấy những lời mà Lý Quế Phương nói, cô ta cũng bị chọc cười: Xì, Tô Vũ, thím năm tôi nói thật đấy à? Nếu tôi không thừa nhận vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng là công lao của Lục Như Hoa, nhà họ Chúc sẽ không cắt băng khánh thành?”

"Phải." Tô Vũ vô cảm nói.

"Lại còn phải á? Ha ha, Tô Vũ, anh tưởng nhà họ Chúc là nhà anh chắc? Anh bảo người nhà họ Chúc không cắt băng khánh thành, thì người ta sẽ nghe anh chắc? Anh là cái gì thá gì? Mấy hôm trước, anh giải mạo thần y chưa đã nghiền, bây giờ anh lại bắt đầu đóng vai thằng hề đấy à?”

Nhìn Tô Vũ, Lục Tuyên Nghỉ tỏ vẻ coi thường và ghét bỏ: "Tôi nói cho anh biết, Tô Vũ, nhà họ Chúc đã công bố danh sách hợp tác của trường âm nhạc quốc tế" lên mạng rồi, trên đó chỉ có tên của Lục Tuyên Nghỉ tôi, anh sẽ bắt tôi thừa nhận đây là công lao của Lục Như Hoa kiểu gì? Tôi đi gạt người khác giống anh sao?"

"Xin đấy, đồ nhà quê." "Bây giờ là thời đại internet, cần tin tức gì, cầm điện thoại tra một cái là ra, anh tưởng thành phố Kim Lăng lạc hậu giống trên núi các anh à, gửi một cái tin phải mất mười ngày nửa tháng?"

Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ không chút khách khí lấy điện thoại ra, cô ta tìm được bảng danh sách mà nhà họ Chúc công bố trên mạng, sau đó để trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, anh có nhận được mấy chữ Lục Tuyên Nghỉ kia không?”

"Nếu anh không biết chữ, tôi dạy anh nhé?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.